Dịch giả: tiểu miêu tử (đẹp trai) Hai canh giờ sau. Trên biển lớn mênh mông, mười sáu chiếc hãn hải cự chu lớn như những ngọn tiểu sơn màu đen đang chậm rãi di chuyển dọc theo hướng tây nam, chiều dài đoàn thuyền từ đầu đến cuối kéo dài hơn mười dặm. Phía trên boong thuyền của một chiếc hãn hải cự chu dẫn đầu, Thạch Mục đang đứng dựa vào lan can ngắm nhìn những đợt sóng cả cuộn trào mãnh liệt, đôi mắt mập mờ, không biết đang suy nghĩ cái gì. Từ trên không trung, một đạo bóng đen lao xuống đậu vào bờ vai hắn, đúng là Thải nhi. “Thế nào rồi?” Thạch Mục cũng không quay đầu lại nhìn mà trực tiếp hỏi. “Thạch Đầu, ta ra tay mà ngươi còn phải lo lắng sao? Ta vừa rồi đã tra xét kỹ càng, hải vực trong khoảng phương viên trăm dặm phía trước đều rất an toàn, không có hải thú quá lớn ẩn nặc. Đoán chừng hải thú hải vực phụ cận có lẽ đều tụ tập về chỗ lúc trước. Chậc chậc, phải nói tên Liễu Ngạn kia cũng thật là lợi hại, nhiều hải thú như thế, cư nhiên thoáng một cái đã...” Thải nhi lại bắt đầu thao thao bất tuyệt, trong lời nói tựa hồ có chút hưng phấn. “Ngươi cũng đã thấy những sinh vật nửa người nửa cá kia rồi, đám hải thú này có lẽ đều do thủy tộc Tây Hải điều đến a. Đệ tử của Minh Nguyệt Giáo cũng thường xuyên săn bắt hải thú để hiến tế, lại còn đem thi cốt hải thú luyện thành linh tài, chỉ sợ từ lâu đối với thủy tộc Tây Hải đã trở thành kẻ thủ không đội trời chung rồi.” Không chờ Thải nhi nói xong, Thạch Mục mở miệng ngắt lời nói. “Thạch Đầu, ta vẫn chưa hiểu.” Thải nhi nghiêng đầu nhìn hắn nói. “Nếu như lúc trước chúng ta phát hiện ra manh mối từ sớm, toàn bộ đội thuyền đều thay đổi phương hướng đi đường vòng thì ngươi cho rằng chuyện gì sẽ xảy ra?” Thạch Mục hỏi. “Ta đoán là... bọn chúng chắc hẳn sẽ đuổi theo đến đây a.” Thải nhi nói ra. “Không sai, lần này thủy tộc điều động nhân lực chỉ sợ là muốn một mẻ hốt gọn đội tàu này của Minh Nguyệt Giáo, không chết không thôi đâu. Mặc dù hiện tại chúng ta đã đi vòng qua bọn chúng rồi, nhưng mà có thể sẽ còn phục kích lần thứ hai, thứ ba, chúng ta cũng không có khả năng từ đầu đến cuối đều đi đường vòng để trốn tránh.” Thạch Mục nói. “Thạch Đầu, ngươi cho là Liễu Ngạn cố ý bỏ mặc tên tóc quăn cùng tên một mắt kia đi chịu chết sao?” Thải nhi nói. “Theo ta biết thì vừa rồi Liễu Ngạn thi triển bí thuật nào đó, hẳn là một loại thuật pháp quỷ đạo cao cấp của Minh Nguyệt Giáo. Trọn vẹn tám trăm tinh anh đệ tử của Minh Nguyệt Giáo, cộng thêm đám thi thể những hải thú lúc trước bị giết, lúc này mới có thể đem đám hải thú còn lại hốt gọn một mẻ...” Thạch Mục nói. “Thì ra là thế! Tên Liễu Ngạn này quả thật là đáng sợ! Thạch Đầu, may là ngươi không gia nhập Minh Nguyệt Giáo, giáo phái này quá tà ác, ngay cả người mình mà cũng muốn hại!” Thải nhi nói xong, toàn tân run rẩy một hồi. “Kỳ thật nếu như hắn không làm thế thì khả năng sẽ có nhiều người chết hơn. Bất quá chỉ có hắn mới có thể xuống tay được như vậy a.” Thạch Mục khẽ thở dài. Thải nhi tựa hồ cũng không để ý gì tới ý tứ Thạch Mục, đang muốn há miệng hỏi lại thì trên truyền bỗng truyền đến một hồi xao động. Thạch Mục quay đầu lại nhìn phát hiện trên mặt biển hướng tây bắc bỗng xuất hiện hai chấm đen. Chấm đen dần dần lớn dần, biến thành hai chiếc hãn hải cự chu di chuyển chầm chậm về hướng này. Kim quang hai mắt Thạch Mục lóe lên, lập tức đem tình hình trên hai chiếc thuyền không bỏ sót chút nào. Hai chiếc hãn hải cự chu to như hai ngọn núi, mặt ngoài chi chít dấu vết kịch chiến. Liễu Ngạn mặc một bộ huyết sắc trường bào đứng trên đầu thuyền, sắc mặt hờ hững, Hoắc Thanh sắc mặt tái nhợt đứng sau lưng Liễu Ngạn, khí diễm ngạo mạn lúc trước đã không thấy bóng dáng. Nhưng vào lúc này, tiếng phá không truyền đến, có mấy đạo thân ảnh từ phía dưới dồn dập bay ra hạ xuống boong tàu, đúng là đám người ngũ đại điện chủ Địch Phong, Bàng Ngọc. Tất cả mọi người nhìn qua linh quang ảm đạm trên mặt ngoài của hai chiếc hãn hải cự chu, thần sắc khác nhau, đều không nói gì. Một lát sau, hai chiếc thuyền lớn tới đã tới gần. Thân hình Liễu Ngạn vọt lên, phiêu nhiên hạ xuống phía trên boong tàu của hai chiếc hãn hải cự chu, Hoắc Thanh hơi do dự nhưng cũng đồng dạng phi thân bay tới. Năm tên điện chủ Địch Phong, Bàng Ngọc thấy thế lập tức tụ lại. Thạch Mục thấy thế nhưng không bay qua. “Hoắc Thanh, Ô điện chủ đây mà? Còn bốn chiếc thuyền nữa đâu?” Địch Phong nhìn Hoắc Thanh sắc mặt tái nhợt, lạnh giọng hỏi. Hoắc Thanh không dám nhìn thẳng đón nhận ánh mắt của Địch Phong, gương mặt đỏ bừng không nói lên lời. “Lúc ta tới thì đã muộn, đội thuyền do Hoắc điện chủ dẫn đội tao ngộ rất nhiều hải thú phục kích, trong đó còn có vài hải thú cấp Địa Giai, cuồi cùng bốn chiếc hãn hải cự chu đều thuyền hủy người vong, Ô điện chủ bất hạnh vẫn lạc. Hẳn là do thủy tộc Tây Hải giở trò quỷ.” Đúng lúc này Liễu Ngạn mở miệng nói. Tuy trong lòng mọi người nói chung đều đoán ra sự việc đã xảy ra, nhưng nghe Liễu Ngạn nói ra lời ấy thì vẫn chấn động không nhỏ. “Liễu điện chủ, đám hải thú kia hiện tại có còn đuổi theo không?” Bàng Ngọc tựa hồ nghĩ gì đó liền vội vàng hỏi lại. “Chắc có lẽ là không còn.” Lúc này Liễu Ngạn kể lại đại khái một chút về việc dùng thi thể làm dẫn để thi triển Thi Bạo Thuật đánh trọng thương đám hải thú một phen. Mọi người nghe vậy không khỏi hít một ngụm lương khí. Thi Bạo Thuật tuy là thuật pháp cấp cao, Nguyệt Giai hồn sư cơ bản đều có học qua, thuật pháp này thi triển đối với thi thể mới chết, uy lực phụ thuộc vào tu vi khi còn sống của đám thi thể kia, nguyên lý là kích bạo chân khí hoặc pháp lực còn lại trong đan điền của thi thể, sinh ra lực phá hoại khổng lồ. Bất quá dùng hơn một ngàn cỗ thi thể làm vật dẫn để thi triển Thi Bạo Thuật thì quả thực nghe có chút rợn người, thủ bút lớn như thế đám người ở đây chưa ai từng thử qua. Bất quá cũng lường trước, đừng nói là vài đầu hải thú Địa Giai, dù có nhiều hơn nữa thì cũng ăn không tiêu. Tuy trong đám thi thể này đại bộ phận là đệ tử Minh Nguyệt Giáo, nhưng vì trước đây đã chết dưới tay hải thú, Liễu Ngạn làm như thế ngược lại không có gì đáng trách, ngoài trừ tai họa ngầm khi thi triển. “Là ta khư khư cố chấp, Hoắc Thanh ta cam nguyện chịu phạt.” Nhưng vào lúc này, Hoắc Thanh ngẩng đầu lên nói. “Hoắc điện chủ là muốn sớm đi đến đại lục Tây Hạ, bổn ý cũng là nghĩ đến bổn giáo. Nhưng việc đã xảy ra, nếu không xử phạt thì cũng không thể nào phục chúng. Bàng điên chủ, Địch điện chủ, hai chiếc hãn hải cự chu này hiện tại sẽ giao cho các ngươi quản hạt. Về phần Hoắc điện chủ thì hãy mau về thuyền bế quan suy nghĩ lại lỗi lầm, đồng thời dưỡng thương phục hồi, sau khi đến đại lục Tây Hạ thì lập công chuộc tội a.” Liễu Ngạn nói. “Vâng.” Bàng Ngọc và Địch Phong lập tức đáp ứng. “Đa tạ Liễu điện chủ!” Hoắc Thanh đối với việc Liễu Ngạn tước bỏ quyền lực của hắn chẳng những không oán hận mà còn có chút cảm kích. Cách đó không xa, Thạch Mục liếc nhìn Liễu Ngạn, trong mắt hiện lên một tia dị sắc, bất quá sau đó liền biến mất vô tung. “Tốt rồi. Tất cả mọi người đều đã có vị trí và cương vị riêng, hành trình sắp tới không thể để xuất hiện thêm sai lầm nào nữa!” Liễu Ngạn phân phó. Đám điện chủ có mặt đều đồng thanh đáp ứng. ... Khúc Dương Thành, nơi đây đã từng là đô thành phồn hoa nhất Tây Hạ Cổ Quốc, nhưng hiện tại đã trở thành một mảnh bừa bãi. Thi thể của người và thú vật trong thành tuy đã được dọn dẹp sạch sẽ, nhưng khắp nơi đều là cảnh đổ nát hoang tàn, máu tươi loang lổ khắp nơi, đặc biệt là khu tây thành đã từng là nơi trọng yếu của Minh Nguyệt giáo hiện tại đã trở thành một mảnh phế tích. Tràng chiến đấu ngày đó thê thảm đến cỡ nào, nhìn qua tình trạng hiện tại cũng có thể thấy được đôi chút. Bất quá trên đường phố ở đông thành khu tây có một nơi kiến trúc hoàn hảo không tổn hại gì, tựa hồ không hề nhận được sự tẩy lễ của chiến sự, đó chính là cửa hàng vũ khí Thiên Ngô. Lúc này, ở một con phố chất đầy loạn thạch phụ cận cửa hàng vũ khí Thiên Ngô, có một thiếu nữ mặt che lụa mỏng mặc một bộ quần áo xanh nhạt đang đứng đó. Đôi mi thanh tú của nàng đang nhíu chặt, đoạn đường đi tới nàng đã quan sát hết thảy, nội tâm thập phần bất an. Nhưng vào lúc này một cơn gió lớn thổi qua, đem tấm lụa mỏng che mặt của nàng nhẹ nhấc lên làm lộ ra dung nhan khuynh thế, đúng là Chung Tú. Trong tay nàng đang cầm một phong thư, suy nghĩ một chút tiếp tục nhẹ nhàng bước về phía đại môn cửa hàng. ... Ba tháng sau, sáng sớm. Mặt trời rực rỡ trên cao, gió êm sóng lặng. Đây là thời tiết tốt cực khó gặp trên biển. Trên biển Tây Hải, hơn mười chiếc hãn hải cự chu xếp thành một đường thẳng rẽ sóng đi về phía trước. Hãn hải cự chu tuy là linh khí cấp cao, nhưng liên tục vận hành trên biển gần hai tháng, nguyên bản mặt ngoài vốn mới tinh hiện tại cũng đã có không ít dấu vết nắng gió lưu lại. Mười tám chiếc hãn hải cự chu ban đầu, hiện tại chỉ còn lại mười bảy chiếc. Một trong hai chiếc hãn hải cự chu trở về cùng Hoắc Thanh lúc trước bởi vì đã bị tổn hại, sau một thời gian đối mặt với biển lớn, lại gặp phải hải thú đột nhiên xuất hiện, đúng là không thể kiên trì tiếp bị gãy đôi chìm xuống biển sâu. Mặc dù Thải nhi đã tra xét trên phạm vi lớn nhưng cũng không có khả năng vừa gặp hải thú thì lại phải đi đường vòng. Giờ này trên một chiếc hãn hải cự chu dẫn đầu, Thạch Mục đang nhắm nghiền hai mắt, bay ra tư thế Hấp Nhật Thức cổ quái. Ngẫu nhiên xung quanh có một số đệ tử Minh Nguyệt Giáo đi qua, ánh mắt nhìn về phía Thạch Mục đều tỏ vẻ kính sợ và khâm phục, không người nào dám tới gần quấy rầy. Nguyên do bởi vì lúc trước hắn dự đoán chính xác sự tình hải thú phục kích, địa vị hiện tại của hắn trên cự chu khá cao, nhận được lễ ngộ không nhỏ từ Minh Nguyệt Giáo. Cho nên trong khoảng thời gian này, chỉ cần thời tiết cho phép, hắn liền sẽ thông qua mộng cảnh để tu luyệt Thôn Nguyệt Thức và Hấp Nhật Thức, dù sao thì đối với người ngoài, Thạch Mục chẳng qua là đang tu luyện công pháp nào đó mà thôi. Một lát sau, Thạch Mục mở hai mắt ra. Bởi vì trên biển rộng mênh mông căn bản không thể tìm được ngọn núi nào, cho nên hiệu quả cũng không được tốt cho lắm, bất quá dù vậy thì tinh hạt màu vàng trong đầu hắn cũng đã lớn cỡ móng tay, mà tinh hạt màu trắng bạc cô đọng từ Thôn Nguyệt Thức cũng đã lớn cỡ hạt long nhãn. Đối với kết quả như vậy, hắn vẫn tương đối hài lòng. Hắn đứng dậy, sau khi vận động gân cốt thì đi về phía đầu thuyền, ánh mắt nhìn về phía trước. Hải vực mênh mông, đập vào mắt hắn là nước biển vô tận, so với biển rộng vô tận, hơn mười chiếc hãn hải cự chu cực kỳ nhỏ bé. Thạch Mục nhìn hải vực trước mặt không khỏi hồi tưởng lại cố hương, cảnh tượng Đông Hải cũng là như vậy, chẳng qua không biết tình huống hôm nay thế nào. Bóng dáng Thải nhi lóe lên, bay tới đậu trên bờ vai Thạch Mục. “Sao ngươi không đi dò xét qua tình huống phía trước thêm một chút?” Thạch Mục hỏi. “Không có việc gì, hai ngày nay hải thú trên biển đã giảm bớt rất nhiều.” Thải nhi nói. “Ồ, phải vậy không?” Thạch Mục nghe vậy thì đuôi lông mày nhẹ nhếch lên. Số lượng hải thú đã giảm bớt, chẳng lẽ nhanh như vậy đã sắp đến được Tây Hạ Đại Lục? “Thạch huynh, ngươi đã tỉnh rồi a?” Giờ phút này một thanh âm từ sau lưng truyền đến, đúng là Liễu Ngạn đang đi tới. Thải nhi nghe vậy thì quay đầu lại nhìn, sau đó vội giương cánh bay lên, đậu vào đỉnh cột buồm. “Liễu huynh.” Thạch Mục tức thì xoay người lại đáp. “Ha ha, xem ra Thải nhi vẫn không hề có thiện cảm đối với ta.” Liễu Ngạn đi đến đứng cạnh Thạch Mục, ngẩng đầu lên liếc nhìn Thải nhi, nói. “Liễu huynh suy nghĩ nhiều quá rồi, là ta để cho Thải nhi đi dò xét hải vực trước mặt một chút.” Thạch Mục nói.