Dịch giả: Yukihana116490 Người nói chuyện, đúng là thanh niên tóc quăn, Hoắc Thanh – Điện chủ điện Thương Lang. Những người còn lại nghe vậy, liền đổ dồn ánh mắt về phía này. “Liễu Điện chủ chỉ dựa vào lời nói của một bên liền muốn tất cả chúng ta phải đi đường vòng xa như vậy, quá là thảo mộc thành binh* đi! Ngươi cũng biết, đi vòng sơ sơ như vậy sẽ khiến chúng ta mất thêm ít nhất mười ngày đi đường đó!” (thảo mộc giai binh: nằm trong câu Phong thanh hạc lệ, Thảo mộc giai binh: tưởng tiếng gió, tiếng hạc, cỏ cây là quân lính đang tiến công. Một kế trá địch trong ba mươi sáu kế. Ở đây ý thằng họ Hoắc chê Liễu Ngạn là làm to chuyện, nghe gió thành mưa, nhát cáy :)) ) “Vậy theo ý kiến của Hoắc Điện chủ, chúng ta phải làm như thế nào?” Liễu Ngạn hỏi. “Ta xem phía trước chắc gì đã có Hải thú. Mặc dù có, chúng ta trực tiếp đi qua là được.” Thanh niên tóc quăn nói. Thạch Mục nhịn không được liếc nhìn người này một cái, lập tức phát hiện tu vi của thanh niên tóc quăn này cực cao. Trong đám Điện chủ đứng ở trong sảnh, dường như chỉ có gã mới có thể cùng phân cao thấp với Liễu Ngạn. “Điện chủ Thương Lang, ngươi đây là muốn cầm tính mạng của đệ tử trong giáo đi thử hay sao?” Liễu Ngạn nói. “Hoắc Thanh, Thánh Giáo hiện tại đã đến bước này, ngươi còn muốn hành động theo cảm tính ư?” Lúc này, Địch Phong, nam tử mày đỏ đứng ở bên cạnh Liễu Ngạn lạnh lùng nói. “Khụ, ngược lại, tại hạ cảm thấy lời nói của Điện chủ Thương Lang là rất có đạo lý đấy chứ. Nếu như vì kéo dài thêm mười ngày đi đường mà bị Thông Thiên Tiên Giáo cùng Thiên Ma Tông đuổi kịp thì chúng ta không hay ho rồi.” Đứng bên cạnh thanh niên tóc quăn, một nam tử trung niên chỉ có một mắt ho nhẹ một tiếng rồi chậm rì rì nói. “Nếu các ngươi nhất định phải đi đường vòng vậy thứ cho chúng ta không phụng bồi. Đến lúc đó chúng ta sẽ ở Đại lục Tây Hạ xin chờ các vị!” Hoắc Thanh cười khẽ một tiếng, trực tiếp quay đầu nghênh ngang rời đi. Nam tử trung niên một mắt cũng quay người cùng rời đi với thanh niên tóc quăn, còn dư lại năm Điện chủ như Địch Phong, Bàng Ngọc…thì đứng nguyên tại chỗ không hề động. Liễu Ngạn nhìn bóng lưng hai người rời đi, trong mắt chớp động tinh quang, không hề mở miệng ngăn cản. Sau khi Hoắc Thanh cùng nam tử một mắt đi xa, gã mới quay người về phía Thạch Mục nói: “Thạch huynh, tình huống của hải vực phía trước thế nào chỉ ngươi có thể thấy rõ. Kính xin ngươi dời bước lên cự chu của tại hạ, hướng dẫn phương hướng vận chuyển chính xác cho đội tàu để an toàn vượt qua khu vực Hải thú phía trước.” "Tốt." Thạch Mục nhẹ gật đầu. “Chư vị, sau khi trở về mời lập tức hạ lệnh, tất cả đội thuyền tiến về trước đều phải theo sát lấy cự chu của ta, không được tùy ý sửa đổi lộ tuyến.” Liễu Ngạn lập tức quay sang phân phó cho các Điện chủ khác. "Vâng." Những người khác nhất nhất lên tiếng đáp ứng. Liễu Ngạn vung tay lên, một đám mây khí màu xám hiện ra dưới chân họ Liễu, nhanh chóng nâng gã và Thạch Mục bay ra ngoài. Trong lúc di chuyển, vì an toàn, khoảng cách giữa hai chiếc thuyền phải cách nhau chừng trăm trượng. Chỗ Thạch Mục là cự chu số hai mươi hai, cách cự chu số một của Liễu Ngạn chừng hai ngàn trượng. Trong không trung, cuồng phong gào thét, sóng biển dâng lên ngập trời, khiến việc phi hành trên không cũng trở nên rất khó khăn. Theo tay của Liễu Ngạn vung lên, một màn hào quang màu xám liền bao phủ lấy hai người, sau đó, màn hào quang che chở hai người rẽ cuồng phong tiến về phía trước. Đã không có cuồng phong ảnh hưởng, tốc độ của đám mây màu xám đột nhiên tăng lên, nâng hai người bay vun vút về phía trước. Sau khi lướt qua mấy chiếc cự chu liền đáp xuống một chiếc Hãn Hãi Cự Chu có treo cờ thêu chữ Liễu. Hai người tới một gian phòng trên nóc thuyền, nơi đây tầm mắt thoáng đãng, tình huống hải vực phía trước thu hết vào mắt. Liễu Ngạn lật tay lấy ra một quả ngọc giản, thúc giục Pháp lực, trong ngọc giản bắn ra một đạo bạch quang, hóa thành một bộ địa đồ trước hư không hai người. Thoạt nhìn, hẳn là địa đồ hải vực Tây Hải. Một lát sau, hạm đội trên mặt biển dần dần tách ra. Hai mươi hai chiếc Hãn Hải Cự Chu phân thành hai đội. Một đội gồm mười sáu con thuyền bắt đầu thay đổi phương hướng di chuyển, tái tổ chức lại đội hình, sau đó di chuyển về phía bên trái. Đội còn lại gồm sáu chiếc thuyền thì không chuyển hướng, dừng ở tại chỗ. Trong sáu chiếc thuyền này, trên chiếc thuyền dẫn đầu, Hoắc Thanh đang đứng sóng vai với nam tử một mắt, dõi mắt nhìn theo mười sáu chiếc cự chu đang từ từ đi xa kia. Hoắc Thanh nhíu mày, lập tức hừ lạnh một tiếng, hạ lệnh: "Lái thuyền, tiếp tục đi tới!" Sáu chiếc cự chu chậm rãi khởi động, đi thẳng phía trước. “Hoắc Điện chủ, cứ tiến lên như vậy không có vấn đề gì sao? Có lẽ phía trước thật sự có Hải thú…” Nam tử một mắt chần chừ một chút, nói. “Yên tâm, không thể tin lý do thoái thác của tên Thạch Mục kia. Nhất định đấy là do Liễu Ngạn đặc biệt an bài, mục đích là để cướp lấy quyền lợi của chúng ta! Nếu như đi theo chân Liễu Ngạn, chỉ sợ chưa đến đại lục Tây Hạ, tất cả quyền lợi cũng đã bị gã đoạt đi.” Hoắc Thanh nói. Nam tử một mắt nghe vậy, thần tình an tâm hơn một chút. “Lại nói, kể cả có Hải thú, với thực lực của chúng ta chẳng lẽ còn không đối phó được sao? Vừa vặn giết sạch đem đi hiến tế! Ngươi nên biết, vài con Linh sủng kia của ta ở trên biển cũng có thể phát huy chiến lực không nhỏ.” Hoắc Thanh hừ một tiếng, tự tin nói. “Đúng vậy, trong cả đoạn đường đi tới này quả thực cũng có chút nhàm chán. Nếu có Hải thú đến chặn đường, vừa lúc giải buồn đây!” Nhãn tình nam tử một mắt sáng lên, lập tức gật đầu đồng ý nói. Sáu chiếc Hãn Hãi Cự Chu hùng dũng rẽ nước rẽ gió, lao thẳng về phía trước. Xa xa, Thạch Mục cùng Liễu Ngạn đứng trước cứa sổ gian phòng, nhìn sáu chiếc cự chu đi tiếp về phía trước. Giờ phút này, nữ tử họ Chân mặc váy đỏ - sư muội của Liễu Ngạn, chẳng biết từ lúc nào đã đi vào phòng. “Ngươi cứ để họ đi như vậy đó hả?” Thạch Mục nhìn về phía Liễu Ngạn, hỏi. Liễu Ngạn đưa lưng về phía Thạch Mục, không có trả lời. Thạch Mục nhíu mày, chẳng biết tại sao nhìn bóng lưng của Liễu Ngạn lại cho hắn một loại cảm giác âm u, dường như cả người y đều bị một đám mây đen bao phủ. “Chẳng lẽ gã là cố ý? Muốn mượn tay Hải thú diệt trừ hai người kia?” Trong lòng Thạch Mục phát lạnh, khẽ biến sắc mặt. Liễu Ngạn dường như có cảm ứng, xoay người nhìn lại. Thần tình Thạch Mục đã khôi phục bình tĩnh, ánh mắt bình tĩnh đối mắt với Liễu Ngạn. “Thạch huynh, kể từ khi từ biệt tại thành Thiên Ngu đến giờ, tốc độ tu chân của ngươi đúng là tiến bộ thần tốc!” Bỗng nhiên trên mặt Liễu Ngạn tràn ra một nụ cười, gã nói. “Liễu huynh quá khen, tại hạ làm sao so sánh được với ngươi.” Thạch Mục nói. “Đúng rồi, tại hạ rất muốn biết, vì sao Thạch huynh lại lẫn vào bên trong Minh Nguyệt Giáo chúng ta vậy?” Liễu Ngạn cũng không hỏi tới, mà đổi chủ đề nói. “Lại nói tiếp, đây cũng là nhờ ơn Liễu huynh ban tặng đấy! Kể từ khi các ngươi đại náo đấu giá hội Thăng Tiên xong, tại hạ chẳng biết tại sao cũng nằm trong danh sách đối tượng bị ban bố Thiên đạo tập sát lệnh. Tại hạ phải đi vào nước Tây Hạ cũng là bị tình thế ép buộc.” Thạch Mục nhìn thẳng Liễu Ngạn, như có ý nói. “Thì ra là thế, nếu thế thì tại hạ thật có lỗi! Không nghĩ tới lại làm liên lụy đến Thạch huynh rồi!” Liễu Ngạn dường như nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của Thạch Mục, trên mặt y tỏ vẻ hết sức áy náy, ôm quyền thi lễ với Thạch Mục, nói. Thạch Mục trầm mặc không nói, hắn thật sự không cách nào phân biệt được đâu là thật đâu là giả trong lời nói của họ Liễu. “Tuy Liễu mỗ đã nói không ít lần. Nhưng hôm nay ta vẫn còn muốn nhắc lại lần nữa, Thạch huynh thật sự không cân nhắc đến việc gia nhập Minh Nguyệt Giáo chúng ta sao?” Liễu Ngạn hỏi. “Ta…” Thạch Mục nhướng mày, đang muốn mở miệng thì Liễu Ngạn đã khoát tay dừng Thạch Mục lại. “Thạch huynh trước không cần vội vã cự tuyệt. Thời gian trên biển còn nhiều, không ngại suy nghĩ thêm mấy ngày. Theo tại hạ biết, Đại lục Tây Hạ có Yêu thú hoành hành khắp nơi, hung hiểm hơn xa đại lục Đông Châu. Tuy thực lực của Thạch huynh không tệ nhưng chỉ một người mà muốn sinh tồn tại đó cũng rất nhiều điều không dễ. Ngoài ra, các hạ cũng thấy đó, Thông Thiên Tiên Giáo cùng Ma Thiên Tông không phải là nơi biết phân rõ phải trái. Ngươi mặc dù bị oan, nhưng một khi ngươi không có đủ thực lực thì bọn hắn cũng sẽ không cho ngươi cơ hội thanh minh gì cả. Hôm nay ngươi lại giết đệ tử của Vô Trần, bọn hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua ngươi! Thứ cho ta nói thẳng, ngươi đã không thể quay về Đại lục Đông Châu rồi!” Liễu Ngạn nói. Thạch Mục nghe vậy, trên mặt lộ ra một tia trầm ngâm. Bất kể thế nào, câu nói cuối cùng của Liễu Ngạn đúng là không sai đi đâu được. Chỉ sợ không chỉ tại Đại lục Đông Châu mà ở nơi nào cũng vậy, không có thực lực thì đều không có tư cách lên tiếng. Thứ gọi là công bằng, vốn chỉ tồn tại khi song phương có cùng trình độ, vị thế. “Nếu ngươi chịu gia nhập Minh Nguyệt Giáo ta, Liễu mỗ cam đoan sẽ lập tức thăng ngươi thành người đứng đầu một Điện. Trong giáo, mặc kệ là phương pháp tăng lực cảm ứng không gian hay các loại bí thuật khác đều tùy ý ngươi xem.” Liễu Ngạn tiếp tục dụ dỗ. “Hảo ý của Liễu huynh tại hạ để trong lòng. Chính là tại hạ vẫn không có ý định gia nhập quý tông.” Thạch Mục im lặng một lát, vẫn lắc đầu một cái nói. “Xem ra tâm ý của Thạch huynh đã quyết. Chẳng qua nếu có một ngày Thạch huynh cải biến chủ ý, tại hạ tùy thời hoan nghênh. Ở đây có gian phòng được giữ lại cho Thạch huynh, về sau Thạch huynh liền ở lại trên con thuyền này đi.” Liễu Ngạn mỉm cười nói. “Đa tạ Liễu huynh. Vậy ta đi trước nghỉ ngơi một chút" Thạch Mục chắp tay thi lễ một cái, quay người rời đi. “Đại sư huynh, Thạch Mục này thật không đơn giản. Ta xem hắn cũng không có ý muốn gia nhập bổn giáo, vì sao ngươi không…” Sau khi Thạch Mục rời đi, thiếu nữ váy đỏ hỏi. “Hôm nay trong giáo đang cần dùng người. Kẻ này song tu võ pháp, tâm tính kiên định, có thể chịu trọng dụng. Chờ đến đại lục Tây Hạ lại xem đi, hắn không có nơi khác để đi, nói không chừng cuối cùng còn phải quay lại tìm ta.” Liễu Ngạn nói. “Nhưng nếu đến lúc đó hắn vẫn chấp mê bất ngộ, không muốn gia nhập thì sao?” Thiếu nữ váy đỏ hỏi. “Chân sư muội, ngươi yên tâm. Ta hiểu ngươi lo lắng vì cái gì, nhưng ta Liễu Ngạn cũng không phải kẻ từ bi!” Liễu Ngạn nói xong, trong mắt liền ánh lên một tia hàn mang không dễ phát hiện. . . . Dưới sự dẫn dắt của Hoắc Thanh, sáu chiếc Hãn Hãi Cự Chu lướt nhanh về hướng chính Tây. Gã nam tử một mắt lúc này đã lui về, đi tọa trấn ba chiếc cự chu phía sau. Về phần đội tàu do Liễu Ngạn lĩnh suất thì đang chầm chậm đi vòng qua, rất nhanh đã bị bỏ lại đằng sau. Thần tình Hoắc Thanh có chút mừng thầm, nếu có thể đến đại lục Tây Hạ trước Liễu Ngạn, gã liền có thể chiếm được tiên cơ. Đến lúc đó lại tìm cơ hội đoạt hết quyền hành trong tay họ Liễu cũng không phải không được. Một khi nghĩ đến đây, trong lòng của gã càng thêm đắc ý. "Tiến hết tốc độ về phía trước!" Hoắc Thanh hạ lệnh. Người bên cạnh vội vàng đáp ứng, mệnh lệnh rất nhanh được truyền xuống dưới, tốc độ của sáu chiếc cự chu lập tức lại tăng lên một ít. Chẳng qua vào thời khắc này, trong làn nước phía dưới Cự chu Hoắc Thanh đứng, nổi lên một cái bóng đen cực lớn. Oành! Cự chu chấn động mãnh liệt một cái! Trên cự chu, thân thể tất cả đệ tử Minh Nguyệt Giáo loạng choạng một cái. Không ít người trực tiếp ngã lăn ra sàn tàu. Sắc mặt cả đám đại biến. "Xảy ra chuyện gì vậy?" Sắc mặt Hoắc Thanh trầm xuống, hét lớn một tiếng. Đáp lại hắn là một tiếng va chạm càng thêm dữ dội. Cự chu lại lần nữa lắc lư kịch liệt. "Hải thú! Là Hải thú tập kích!" Trên thuyền, có đệ tử Minh Nguyệt Giáo chỉ vào mặt biển bên cạnh kêu to. Chỉ thấy dưới mặt biển, từng cái bóng đen cực lớn đang ầm ầm đánh tới cự chu. Trong nháy mắt, sáu chiếc Hãn Hải Cự Chu đều bị những bóng đen này vây lại. Thấy một màn này, sắc mặt Hoắc Thanh rốt cuộc đại biến.