Dịch: Yukihana116490 Thạch Mục dùng chân gẩy Vẫn Thiết Hắc Đao ở dưới chân lên, gắn vào đoản côn. Trong nháy mắt nó liền biến thành một Mạch Đao dài tám thước, có cán dài. Hắn đưa mắt nhìn qua khối cự thạch to bảy tám trượng ở cách đó không xa, thân hình khẽ động, liền như mũi tên rời cung lao đến khối cự thạch. Khi còn cách cự thạch khoảng một trượng, họ Thạch nhảy dựng lên, hai tay cầm đao từ trên không bổ mạnh xuống. Đao còn chưa rơi xuống, trên thân đao đã toát ra ánh lửa loá mắt, hoá thành nhiều đoá mây lửa, từng đợt lửa nóng đỏ rực từ trong đó phụt ra, sau đó táp xuống cự thạch phía dưới. Từng tràng tiếng "Uỳnh Uỳnh Rầm" nổ to không ngừng vang lên! Trong nháy mắt, non nửa khối cự thạch bị nổ tung thành năm bảy mảnh, đá vụn bay ra bị lửa nóng bao phủ, ở giữa không trung cháy sém đen thui. "Oành" một tiếng! Theo sát đó, Mạch Đao bổ trúng non nửa khối cự thạch còn lại, lực bổ quá lớn khiến nửa tảng đá lập tức tan tác. Một cỗ sóng khí nóng rực lan toả ra bốn phía bên ngoài, đá vụn cùng bụi mù bay đầy trời. Đợi đến khi hết thảy đều kết thúc, cự thạch cao bảy tám trượng vốn đứng đó đã hoàn toàn tiêu thất. Thạch Mục thoả mãn nhìn kết quả trước mắt, vác đại đao cán dài lên vai, đi về phía động phủ. Một lát sau. Thạch Mục đứng ở phòng khách trong động phủ, nhìn lướt qua không gian rộng rãi của nơi đây, hồi tưởng lại từng ly từng tý một, từ khi mình còn là một gã Võ Đồ cho đến hôm nay đã trở thành Đại sư huynh của cả tông môn, nội tâm không khỏi cảm khái muôn phần. "Mẫu thân, Mục nhi rất nhanh sẽ trở thành một gã võ giả chân chính, đội trời đạp đất rồi!" Hắn thì thào lẩm bẩm, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một bóng hình xinh đẹp, uyển chuyển màu trắng. Lòng khẽ động, họ Thạch đột nhiên có loại cảm giác muốn tìm ai đó để thổ lộ hết thảy. Nhưng vừa nghĩ tới con vẹt lắm mồm kia, hắn đã lập tức cảm thấy đau đầu rồi! "Có rồi!" Trong lòng chợt loé lên ý tưởng, trên mặt họ Thạch lập tức lộ ra vẻ tươi cười. Sau một khắc, môi hắn khẽ mấp máy, bắt đầu tụng niệm chú ngữ. Rất nhanh, một đoàn hắc khí lăng không hiển hiện ra, thân ảnh Yên La xuất hiện ở trong đại sảnh. Luồng hoả diễm màu lam trong hai hốc mắt nó lập loè không theo quy tắc nào. Ngay sau đó, Thạch Mục ngoài ý muốn phát hiện, trên đầu Yên La gài một đóa hoa màu lục đang tản mát ra khói xanh nhàn nhạt. (Hớ, đầu lâu xương sọ ko tóc ko vành tai thì gài hoa kiểu gì hả các đậu hủ??) Đồng thời độ ấm trong đại sảnh nhanh chóng giảm xuống, nơi nơi tràn ngập một cỗ hơi thở âm lạnh. Mà nơi phát ra cỗ khí tức âm lạnh này lại là từ đoá hoa màu xanh có chút xinh đẹp kia. Theo bản năng, Thạch Mục lập tức cảm thấy đoá hoa màu lục này có chút bất phàm. "Yên La, chúng ta...tâm sự chút được không?" Thạch Mục nhìn qua Yên La, hỏi dò. Yên La ngơ ngác nhìn Thạch Mục, hai luồng hoả diễm màu xanh da trời không ngừng nhảy lên trong hốc mắt. Sau một lát, một luồng ý niệm rất rõ ràng vang lên trong đầu hắn. "...Được.." Nội tâm Thạch Mục rất là vui vẻ, tuy Yên La mới chỉ biểu đạt được vài ý tứ đơn giản nhất, nhưng ý niệm cũng đã rất rõ ràng rồi. Họ Thạch lập tức kể lại mọi sự tình cho Yên La nghe, hắn đã anh dũng đoạt được vị trí số một trong Đại Tỉ Thí tông môn như thế nào, sau khi trở thành Đại sư huynh của Hắc Ma Môn, thân phận địa vị đã biến hoá ra sao, thậm chí nỗi niềm nhung nhớ với Thiên Âm Xá Nữ, tất cả đều lấy ra kể hết lại một phen. Yên La tuy phần lớn thời gian là lẳng lặng lắng nghe, thi thoảng mới thốt lên một tiếng "ừ" hoặc "tốt", nhưng Thạch Mục vẫn cảm thấy hết sức vui vẻ. Trong thời gian kế tiếp, hắn dẫn theo Yên La dạo quanh động phủ hiện nay của mình, vừa đi vừa giới thiệu. Giống như một vị chủ nhân đang hào hứng giới thiệu cho khách ngôi nhà của mình, rất là hứng khởi. Thời điểm trở lại phòng khách, Yên La nghiêng đầu nhìn nhìn Vẫn Thiết Mạch Đao đang dựng ở góc tường, hồn hoả trong mắt bập bùng một cái, sau đó thân hình khẽ nhúc nhích, một đạo tàn ảnh loé lên, nó đã xuất hiện ở góc tường. Thạch Mục thấy thế, hơi ngẩn ra. Yên La đứng nguyên tại chỗ ngắm trái ngắm phải một chút, sau đó mới duỗi tay trái ra, vuốt nhẹ lên bề mặt Vẫn Thiết Hắc Đao. Thạch Mục đi tới bên cạnh Yên La, đột nhiên nội tâm khẽ động, mở miệng dò hỏi: "Yên La, đoá hoá trên đầu ngươi rất đẹp, cho ta xem một chút được không?" "Không!" Thân hình Yên La đột nhiên né ra, hồn hoả của nó chớp động một lát, một ý niệm lập tức vang lên ở trong đầu hắn. Thạch Mục ngạc nhiên, nếu hắn nhớ không lầm thì đây là lần đầu tiên Yên La mở miệng cự tuyệt hắn. Lập tức, trong mắt họ Thạch liền hiện lên một tia vui vẻ giảo hoạt, hắn chủ động nhích tới gần Yên La hai bước, ngay lúc gang tấc, tay phải đột nhiên thò ra, vươn đến đoá hoa xanh trên đầu Yên La. Hồn hoả màu xanh da trời trong hốc mắt Yên La bỗng sáng rực lên, thân ảnh nhoáng một cái, người lập tức biến mất ngay tại chỗ. Một khắc sau, nó đã xuất hiện ở chính giữa đại sảnh. Thạch Mục đột nhiên nghĩ đến cái gì, thân hình khẽ động, vừa đuổi theo vừa lẩm bẩm gì đó. Yên La đứng yên tại chỗ không động, miệng hé mở, dường như đang cười Thạch Mục không biết tự lượng sức mình. Thạch Mục trong chớp mắt đã đến trước mặt Yên La, tay phải lại duỗi ra, lần nữa vươn đến đoá hoa xanh trên đầu nó. Thân hình Yên La nhoáng lên, đang chuẩn bị biến mất lần nữa thì một đoàn khí màu trắng từ tay phải họ Thạch chợt bắn ra, chớp mắt hoá thành sợi xích khí màu trắng trói gô Yên La lại. "Hà hà!" Thạch Mục cười lớn một tiếng, duỗi tay định hái đoá hoa xanh trên đầu Yên La xuống. Đúng lúc này, hồn hoả trong mắt Yên La chợt bùng lên, trên người nó chợt hiện lên một vầng bạch quang, nhanh chóng lan toả ra phía ngoài. "Phựt" một tiếng trầm đục. Sợi xích khí trắng bị chấn đứt, thân hình Yên La lóe lên, xuất hiện ở cách đó mấy trượng. Dường như bởi vì động tác quá kịch liệt, đoá hoa màu xanh chợt từ trên đỉnh đầu nó bồng bềnh rơi xuống, ở giữa đường thì tan ra, hoá thành từng đốm sáng màu xanh lục. Khí tức âm lãnh vốn tràn ngập cả gian phòng lập tức tiêu tán hơn phân nửa. Thạch Mục sững sờ đứng nguyên tại chỗ, tay phải còn giữ nguyên tư thế hái hoa. Trong tay hắn nhiều thêm một cánh hoa màu lục, mặt ngoài lưu chuyển ánh sáng lục, cánh hoa cũng bắt đầu tan đi. Một màn bất khả tư nghị xảy ra! Một dòng nước âm lãnh rót vào trong tay Thạch Mục, chạy dọc theo kinh mạch của hắn, cuối cùng hội tụ về phía đan điền. Thạch Mục mạnh rùng mình một cái, nhưng theo đó chợt kinh hỉ phát hiện, Pháp lực trong đan điền bỗng nhiên gia tăng một mảng lớn, hơi hơi chạm đến đỉnh phong tầng thứ sáu Uẩn Thần Thuật. Hồn hoả trong mắt Yên La nhảy nhót bừng bừng, đột nhiên nó dậm chân một cái, khói đen quanh người bốc lên, nháy mắt liền biến mất không thấy. Thạch Mục thấy vậy, gãi gãi đầu một cách ngượng ngùng, chẳng hiểu sao trong nội tâm lại có chút áy náy. Nhưng vừa nghĩ đến tác dụng thần kỳ của cánh hoa màu xanh không biết tên kia thì trong lòng hắn lại dâng lên một trận lửa nóng. Vào thời khắc này, trong mắt hắn chợt hiện lên một điểm sáng nhỏ màu vàng, trong đầu tự dưng hiện ra một tràng hình ảnh. Là một ngọn núi xanh biếc như ngọc, trên núi vài thác nước như lụa giăng khắp nơi. Hình ảnh bắt đầu từ một chỗ bên cạnh thác nước, nhìn về phía trước cách đó không xa là một con đường núi uốn lượn, rộng cỡ hai trượng, chạy thẳng lên đỉnh núi. Ngọn núi trong hình ảnh này chính là ngọn núi số năm mà Thạch Mục đang ở. Lúc này đây, một gã thanh niên Hắc Ma Môn mặc áo đen đang men theo con đường núi, rất nhanh chạy tới đỉnh. Thạch Mục nhướn mày, hình ảnh trong đầu này đúng là vì cộng hưởng tầm mắt với con Anh Vũ Thải nhi nên nó thấy cái gì thì hắn cũng có thể thấy cái đó. Khi hắn cần có thể chủ động đổi qua tầm mắt của Thải nhi, mà Thải nhi cũng có thể chủ động phát những gì nó nhìn thấy tới trong đầu hắn. "Thạch Đầu, có người đến, hình như là tới tìm ngươi đó!" Giọng nói của Anh Vũ Thải nhi vang lên trong đầu Thạch Mục. Vừa dứt lời, hình ảnh trong đầu Thạch Mục chợt bắt đầu chuyển đổi di dời, một lát sau tầm mắt đã phóng tới sát bên đường núi. (Vệ tinh google, phòng to thu nhỏ) Trong hình ảnh truyền tới lúc này, hình dáng của tên thanh niên đệ tử Hắc Ma Môn kia càng thêm rõ nét. Gương mặt, ngũ quan cùng thần sắc của gã hiện ra rõ rành rành. Gã bước nhanh lên núi, vừa đi vừa thi thoảng nhìn về phía động phủ trên đỉnh núi một cách cung kính. Ánh mắt Thạch Mục chớp động, hắn có chút ấn tượng với người này. Hắn đã từng thấy qua gã ở bên cạnh Chưởng môn Hắc Ma Môn. Kẻ này tới nơi này làm gì? Chẳng lẽ Chưởng môn Hắc Ma Môn lại có việc cần tìm hắn? "Thạch Đầu, gã này tới tìm ngươi làm chi vậy? Khoan, ngươi khoan hẵng nói! Để kẻ cơ trí như bổn đại gia tới đoán thử xem! Đúng rồi, nếu ta đoán đúng ngươi phải đi hái quả hạch Thanh Toa Quả cho ta nhé? Nhưng phải tươi mới đó..." Thanh âm của Anh Vũ như đạn pháo vang lên liên hồi bên tai. Thạch Mục dùng tay nâng trán, bất đắc dĩ khẽ lắc đầu, tâm niệm vừa động, chặt đứt liên hệ tâm thần với Thải nhi. Hình ảnh trong đầu cũng theo đó biến mất. Năng lực cộng hưởng thị giác của con chim Anh vũ này đúng là rất có ích, nhưng mà cá tính nói nhảm của nó thật sự làm Thạch Mục đau đầu không thôi. Bởi vì sợ nó om sòm nên Thạch Mục mới thả rông nó bên ngoài động phủ, cho nó muốn làm gì thì làm. Về phần an toàn của nó, Thạch Mục cũng không có quá mức lo lắng. Con chim này tuy mồm miệng cực kỳ ầm ĩ nhưng lá gan lại siêu nhỏ. Tuy được Thạch Mục thả ra ngoài nhưng nó cũng chỉ dám quanh quẩn quanh ngọn núi số năm, xa hơn nữa nó không dám đi. Mãi một lúc sau, đại môn động phủ mới truyền tới một tràng tiếng gõ cửa. Thạch Mục đi ra mở cửa. "Thạch Mục Đại sư huynh, Chưởng môn truyền lệnh, gọi người đi đến đại điện của bổn môn, nói là có chuyện quan trọng cần thương nghị với người." Thanh niên áo đen liếc nhìn họ Thạch, khom mình hành lễ, cung kính nói. "Ồ, không biết sư đệ có thể nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì hay không?" Thạch Mục hỏi. "Cái này...Tại hạ cũng không biết." Thanh niên áo đen trung thực đáp. "Tốt, ta hiểu được. Đợi ta chỉnh đốn lại một chút rồi lập tức đi qua." Thạch Mục im lặng chỉ chốc lát, sau đó phất phất tay. Thanh niên áo đen đáp ứng, rất nhanh lui ra ngoài. Thạch Mục đứng tại cửa ra vào mất một lúc, thử suy đoán xem vì nguyên nhân gì Chưởng môn Hắc Ma Môn lại cho truyền mình. Sau đó rời khỏi động phủ, đi xuống núi. "Thạch Đầu, ngươi đây là muốn đi đâu vậy??" Hắn mới vừa đi ra động phủ, Anh Vũ Thải nhi liền bay tới, hai cánh thu lại đáp xuống bờ vai Thạch Mục. "Đi đến chủ điện của Hắc Ma Môn. Chưởng môn tìm ta có việc, ngươi cũng đừng đi theo." Thạch Mục nâng nâng bả vai, hất Thải nhi ra. Trong tông môn có lẽ có không ít người biết rõ việc Thải nhi là Linh sủng của Cúc sư thúc. Vì năng lực của Thải nhi cần giấu kín nên họ Thạch đương nhiên không muốn có quá nhiều người biết đến sự tồn tại của nó. Dường như Thải nhi cũng tự biết điều này nên nó không có kiên trì đòi đi theo đến cùng, vỗ cánh liền bay đi chỗ khác trong núi. . . . Sau nửa canh giờ, Thạch Mục đi tới chủ điện trên đỉnh ngọn núi số một Hắc Ma Môn. "Đại sư huynh, Đại Trưởng Lão cùng Chưởng môn sư bá đều đang chờ ngài ở bên trong." Tên đệ tử thủ vệ thi lễ với Thạch Mục một cái, cung kính nói. Thạch Mục cả kinh, không nghĩ tới Đại Trưởng Lão của tông môn lại xuất hiện ở đây. Xem ra sự tình lần này rất quan trọng. Thời điểm hắn bước vào đại điện, ánh mắt có chút lóe lên. Lúc này đây, trong đại điện đã đứng không ít người, vị trí chủ toạ là do một nam tử trung niên mặc áo đen ngồi. Gã có làn da sáng bóng, tóc đen xoã hai vai, trông chỉ mới hơn bốn mươi. Nam tử trung niên tuy chỉ lẳng lặng ngồi yên nơi đó nhưng không hiểu sao cả người gã lại tản mát ra một cỗ uy áp bức người. Khiến người vừa bước vào trong đại sảnh phải lập tức chú ý đến gã đầu tiên. Ánh mắt Thạch Mục nhìn về phía nam tử trung niên. Mà nam tử trung niên nghe được tiếng bước chân, cũng vừa vặn nhìn sang. Ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung, không ai phát hiện thân thể Thạch Mục khẽ run lên một cái, trong cơ thể dấy lên một cỗ ý lạnh. Trong lòng họ Thạch kinh hãi, gã nam tử trung niên này cho hắn một cảm giác sâu không lường được! Đây nhất định là một cường giả Địa giai! Không cần ai giới thiệu, Thạch Mục cũng biết người này hẳn là Đại Trưởng Lão tông môn rồi! Bên cạnh nam tử trung niên đứng hai người, một người là Chưởng môn Hắc Ma Môn, một người thế nhưng lại là Kim Tiểu Thoa. Phía dưới đại điện còn đứng ba người, hắn đều biết, là Tiền Hùng, Bạch Thủy Tú-hai vị đệ tử nổi tiếng đứng vị trí số hai, số ba trong hàng đệ tử cấp Giáp, người còn lại là Mạc Ninh-kẻ bị chính mình đánh bại.