Huyền Giới Chi Môn
Chương 138
Tại một mảnh đất trống tương đối rộng giữa bộ lạc có một tế đàn cao chừng ba trượng được xây từ cự thạch màu đen. Ba người dừng lại trước căn lều cực lớn đối diện tế đàn. Một Man nhân trung niên mày rậm mặc áo choàng đã sớm chờ ở đó. Sa Kiều cùng Sa Tình trở mình xuống ngựa, nhanh chóng chạy đến Man nhân trung niên. Y ôm lấy hai người, dùng sức vỗ vỗ bọn họ sau đó ba người nhẹ giọng nói chuyện với nhau. Rất nhanh, Thạch Mục đã thấy Man nhân trung niên nhìn hắn và Tứ Bất Tượng phía sau vì vậy lập tức hiểu ra bọn họ đang nói về việc mình đã cứu thoát Sa Tình và Sa Kiều hơn nữa còn hàng phục Tứ Bất Tượng. Quả nhiên sau khi trò chuyện với nhau một lúc, Man nhân trung niên liền tiến tới chỗ hắn. Dưới hàng mi rậm rạp, đôi mắt vui vẻ nhanh chóng đánh giá Thạch Mục một lần. Đột nhiên, sắc mặt của lão khẽ đổi nhưng rất nhanh đã trở lại như thường.
“Tại hạ Trường Sa Lãng của tộc Đằng Nha. Tôn kính Mục dũng sĩ, cảm tạ ngươi đã xuất thủ cứu giúp hài tử của ta.” Man nhân trung niên đặt một tay lên ngực rồi thành khẩn khom người thi lễ.
Trên đường đến đây, Thạch Mục sớm đã biết được Sa Lãng chính là tế tự của bộ lạc này hơn nữa còn là tộc trưởng, một trong ba dũng sĩ đồ đằng mạnh nhất trong tộc với thực lực ước chừng Hậu Thiên trung kỳ.
“Tộc trưởng đại nhân không cần khách khí như thế!” Thạch Mục cười nhạt một tiếng, vươn tay đỡ lấy, nhẹ nhàng nâng người đối phương.
Sa Lãng có chút kinh ngạc nhìn Thạch Mục một cái. Vừa rồi lão chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh không cách nào kháng cự truyền đến từ tay đối phương, sau đó cả người đã đứng dậy thẳng tắp. Xem ra chuyện đối phương sở hữu thần lực kinh ngực mà Sa Tinh nhắc đến cũng không phải nói ngoa.
“Mục dũng sĩ, không biết ngươi tới đây là có nhiệm vụ gì. Bộ lạc Đằng Nha chúng ta nguyện ý trợ giúp hết mình.” Sa Lãng mở lời.
“Đa tạ ý tốt của tộc trưởng đại nhân. Tại hạ rời khỏi bộ tộc vì muốn rèn luyện bản thân, gia tăng lịch duyệt chứ không có mục tiêu đặc biệt nào cả.” Thạch Mục lắc đầu từ chối.
“Đã như vậy, chi bằng Mục dũng sĩ hãy nán lại bộ lạc Đằng Nha mấy ngày để Sa mỗ có thể làm tròn đạo gia chủ.” Sa Lãng vừa liếc nhìn y phục bụi bặm trên người Thạch Mục vừa nói.
“Đúng rồi, Mục dũng sĩ đoạn đường này trải quá bão cát mịt mù, không bằng vào trong rửa mặt rồi tính.”
“Nếu vậy đa tạ Sa tộc trưởng!” Thạch Mục cũng không từ chối mà gật nhẹ đầu.
Từ khi tiến vào Hoang Nguyên Man tộc, hắn đã lâu không có tẩy trừ thân thể hơn nữa hôm nay đọ sức với Tứ Bất Tượng đã khiến cả người đổ ra không ít mồ hôi, nhớp nháp vô cùng khó chịu. Sa Lãng nghe vậy liền tỏ ra vui vẻ bèn dặn dò tộc nhân dắt Tứ Bất Tượng ra bờ sông uống nước rồi tự mình dẫn Thạch Mục đến một căn lều da trâu tinh mỹ cách đó không xa. Ngoại trừ nha trướng của tộc trưởng, đây là nơi ở tốt nhất trong tộc. Hai đứa con của lão cũng theo sát phía sau. Trong đó Sa Kiều sắc mặt có chút cổ quái. Bộ lạc Đằng Nha tuy rất cởi mở hiếu khách nhưng nàng mơ hồ cảm thấy phụ thân hôm nay tỏ ra vô cùng nhiệt tình đối với Thạch hơn nữa thần sắc tựa hồ còn mang theo vài phần cung kính. Sau chốc lát, chỉ còn một mình họ Thạch ở trong căn lều da trâu. Ba cha con Sa Lãng đều đã rời đi, hắn liền lấy ra toàn bộ vũ khí trên người, đặt lên mặt bàn. Không bao lâu sau, hai gã Man nhân cường tráng mang theo thùng gỗ lớn đựng nước ấm tiến đến. Đợi khi bọn họ rời đi, Thạch Mục liền nhanh nhẹ cởi bỏ y phục, nhảy vào trong đó. Cùng lúc đó, bên trong nơi ở của Tộc trưởng, Sa Lãng đang trả lời nghi vấn của người thân.
“Phụ thân, người là tộc trưởng bộ lạc Đằng Nha, hơn nữa còn là tế tự trong tộc, vì lẽ gì lại tỏ ra cung kính với Mục dũng sĩ như thế.”
Sa Kiều tỏ vẻ không hiểu. Sa Tinh ở bên cạnh cũng lộ vẻ tò mò.
“Kiều Nhi, Tinh Nhi, lịch duyệt các ngươi còn ít nên nhìn không ra cũng là lẽ thường. Thân phận của Mục dũng sĩ kỳ thật vô cùng tôn quý, rất có thể là đệ tử Vương tộc từ bộ lạc lớn nào đó trên đường thí luyện.”
Sa Lãng cưng chiều nhìn hai đứa con, ánh mắt hiện lên một tia áy náy. Lão hiểu rõ, thiên phú của hai đứa trẻ này cũng không quá tệ. Nếu như bọn chúng sinh ra tại bộ lạc có điều kiện tốt hơn, lại có cơ hội ra ngoài rèn luyện chém giết hung thú thì sớm đã có hy vọng trở thành dũng sĩ đồ đằng. Đáng tiếc Sa Lãng lão chỉ là một tế tự sơ giai, thực lực võ giả cũng không mạnh, lại càng không đủ thế lực giúp hai đứa con trở thành dũng sĩ đồ đằng.
“Đệ tử Vương tộc?” Sa Tinh cùng Sa Kiều đều tỏ vẻ kinh ngạc.
“Không sai. Vừa rồi khi tiến lại gần ta có thể cảm ứng được. Lực lượng thú hồn phong ấn trên người Mục dũng sĩ vô cùng mạnh mẽ, không phải Man nhân xuất thân từ bộ lạc nhỏ có thể đạt đến. Ngoài ra, trên người đối phương không chỉ có chấn động pháp lực Vu khí trung giai mà còn không ít Vu khí cấp thấp. Như bộ lạc Đằng Nha nho nhỏ của chúng ta, ngay đến một kiện Vu khí cấp thấp cũng không có. Thậm chí hầu hết tộc nhân đều chưa được thấy qua trang bị cấp bậc này cho nên xuất thân của hắn khẳng định không tầm thường. Một phương diện khác, thực lực của Mục dũng sĩ cũng vô cùng đáng sợ. Theo ta tính toán, chỉ sợ tất cả dũng sĩ đồ đằng trong tộc cộng lại vị tất đã là đối thủ của hắn.”
Sa Lãng cất giọng cảm khái. Sa Kiều cùng Sa Tinh nghe phụ thân nói vậy, thần sắc đều lộ vẻ khiếp sợ. Đặc biệt là Sa Kiều, ánh mắt mơ hồ có chút ảm đạm.
Sau thời gian một nén nhang. Lúc này Thạch Mục sớm đã tắm rửa xong, đang trò chuyện rôm rả với mười tộc nhân Đằng Nha bên ngoài lều da trâu. Đối với vị khách do Sa Kiều cùng Sa Tinh mang về, tộc nhân nơi đây tỏ ra vô cùng nhiệt tình, ra sức mời Thạch Mục nhấm nháp rượu lên men từ sữa cùng pho mát mà bọn họ tự chế. Những thứ này ở trong một bộ lạc nhỏ bé, không mấy giàu có như thế này cũng có thể coi là thức ăn sang trọng lắm rồi. Tất cả những điều này lại làm cho Thạch Mục cảm nhận sâu sắc thêm về sự thiện lương, trung hậu của những Man nhân bình thường này. Thạch Mục còn muốn nhân cơ hội này học tập từ những Man nhân này một vài kỹ xảo sinh tồn trong Hoang nguyên cho nên cố ý dẫn chuyện xoay quanh những chủ đề mà hắn thắc mắc, cảm thấy hứng thú.
Nhờ vậy mà hắn học được rất nhiều kỹ xảo tìm kiếm nguồn nước, đối phó với những loại độc trùng, hung thú. Để báo đáp lại, Thạch Mục chỉ cho những người này cách bắt cá hiệu quả. Hắn vốn được sinh ra ở vùng biển nên đối với chuyện đánh bắt cá rất tinh thông, chỉ cần một vài dụng cụ đơn giản thì có thể bắt được không ít tôm cá trong một dòng sông nhỏ. Những Man nhân này rất thích cư trú gần nguồn nước, lại được hướng dẫn thêm việc đánh bắt cá, thưởng thức hải sản thơm ngon làm cho bọn họ hưng phấn không ngừng khoa chân múa tay, nhất thời không khí hai bên càng thêm hòa hợp.
Màn đêm buông xuống, trong lều lớn của Sa Lãng. Một con dê béo bên trong lều được nướng vàng ươm, mùi thơm mê người tràn ngập cái kều. Sa Lãng tươi cười ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ tọa ngay giữa lều. Thạch Mục và tỷ đệ Sa Kiều ngồi bên trái của Sa Lãng, mọi người vừa ăn vừa trò chuyện, phía bên phải là hai đại hán Man tộc hơn ba mươi tuổi, miệng bóng dầu mỡ, thỉnh thoảng còn uống một chén rượi lớn. Thạch Mục cắn một miếng thịt dê, ánh mắt khẽ đảo qua hai người đang ngồi đối diện. Một người tóc quăn màu vàng kim, người kia thì ăn mặc tiêu chuẩn Man nhân, đầu thắt bím tóc, tai phải mang kim hoàn*, trên ngực là một cái hoa văn Ô Nha* màu đen nhìn rất dữ tợn.
*Kim hoàn: vòng tay bằng sắt.
*Ô Nha: quạ đen
Bọn họ là hai vị dũng sĩ Đồ Đằng trong tộc Đằng Nha, đều có được tu vi Hậu Thiên sơ kì. Thông qua buổi nói chuyện lúc chiều với bộ tộc Man nhân này Thạch Mục được biết một sự thật về những người Man này. Những Man nhân này được chia làm hai loại là Hung Man và Bình Man. Hung Man có tính tình cuồng bạo hung ác, giết chóc thành tính, ưa thích cướp bóc chiến đoạt những bộ lạc khác, thậm chí cuộc chiến với Nhân tộc được bọn họ tôn sùng gọi là Thánh Chiến. Còn Bình Man thì tính cách ôn hòa, thân thiết hiếu khách, nhưng vì huyết mạch Cự nhân trong người quá mỏng manh so với Hung Man nên rất khó sinh ra những dũng sĩ Đồ Đằng, mà có thì thực lực cũng yếu kém hơn nên bọn họ thường ngày chủ yếu là chăn thả săn bắn để sinh sống, Đằng Nha bộ lạc cũng thuộc về loại này.
Đây chính là lý do vì sao trong bộ lạc nhỏ này có khoảng ba bốn trăm người mà lại chỉ có được ba gã dũng sĩ Đồ Đằng. Ngoài ra Thạch Mục còn phát hiện thêm một điều kì quái nữa là trong buổi tiệc tối nay, mọi người đều tỏ ra hơi cung kính với mình. Ngay cả Sa Kiều tỷ đệ cũng khá câu nệ khi cùng mình nói chuyện. Thế nhưng hắn cũng không đoán ra được những biểu hiện kỳ lạ này là vì sao nên cũng lơ đễnh bỏ qua. Chỉ có điều trong nội tâm Thạch Mục luôn suy nghĩ về việc của bộ lạc Liệt Xà lại không biết mở miệng như thế nào nên lộ ra vẻ không mấy hào hứng lắm. Khi mọi người căm no rượi say rồi Sa Lãnh vẫy tay cho một đội vũ công khoảng mười nữ nhân Man tộc đi vào vừa đàn trống vừa nhảy múa vũ đạo nguyên thủy góp vui.
“Sa tộc trưởng, những đồ đằng mà quý bộ lạc vẽ lên có phải là những con Ô Nha màu đen mà ta thấy ban ngày không?” Thạch Mục nhìn qua những đồ đằng vẽ trên trang phục của những vũ công kia hỏi.
“Trước mắt thì đúng là như vậy. Những con Ô Nha này tuy là một loại hung thú cấp thấp trong Hoang nguyên nhưng lại rất đông và hung hãn. Bọn chúng có tốc độ lao xuống nhanh như thiểm điện, cái mỏ và móng vuốt lại sắc nhọn cứng rắn như đao kiếm, khi tụ tập bày đàn lại thì những dũng sĩ Đồ Đằng bình thường không phải là đối thủ được.” Sa Lãng nhẹ gật đầu chậm rãi tán chuyện.
Loại Ô Nha này quả thực cũng có chút thần kỳ nhưng Thạch Mục đoán chừng chừng chỉ có thể đối phó lại một vài dũng sĩ Đồ Đằng có thực lực Hậu Thiên sơ kỳ hoặc trung kỳ thôi, mà đấy là trong điều kiện chúng phải kéo đàn kéo hội đến mới được.
“Chẳng lẽ trước kia đồ đằng của quý tộc không phải là Ô Nha.” Ánh mắt Thạch Mục lóe lên, từ trong lời nói của đối phương hắn nghe ra được có ý khác nữa.
“Theo ghi chép trên cổ tịch lưu truyền xuống của tộc ta thì ngàn năm trước Đằng Nha tộc thuộc về Kim Ô tộc, bí thuật đồ đằng truyền thừa cũng không phải chỉ có thể phong ấn tinh hồn hung thú của Ô Nha mà còn có thể phong ấn phần lớn các loại hung thú chim chóc.” Sa Lãng lóe lên thần sắc tự hào kể lại.
“Chỉ có điều qua những lần di chuyển trong chiến loạn, bộ lạc dần dần sụp đổ, ngày càng suy sụp. Chi Đằng Nha của chúng ta cũng thế, đã nhiều năm rồi không thể sinh ra được tế tự cường đại nên không thể nào phong ấn thú hồn mạnh mẽ hơn được, hy vọng phục hưng bộ lạc ngày càng trở nên mong manh.” Sa Lãng vừa nói vừa toát nên vẻ thương cảm trong ánh mắt.
Sa Tinh, Sa Kiều cũng vì thế mà tâm tình ảm đạm xuống, Thạch Mục cũng không biết nên tiếp lời như thế nào. Nửa ngày sau, thấy không khí giữa bọn họ có chút chuyển biến tốt đẹp hơn một chút Thạch Mục bèn hỏi ra vấn đề mà hắn quan tâm nhất hiện giờ.
“Ta từng thấy một loại đồ đằng Cự Mãng đỏ như máu, bên trong phong ấn thú hồn vô cùng mạnh mẽ, chẳng lẽ đồ đằng bí thuật của các ngươi cũng có thể phong ấn loại thú hồn mạnh mẽ như vậy sao.” Thạch Mục nghi vấn.
“Nếu có tế tự cường đại thì tất nhiên là được. Phải biết rằng thời kỳ thịnh vượng nhất của tộc ta còn có thể thành công phong ấn Kim Sí Đại Bằng trong truyền thuyết nữa. Đúng rồi, Mục dũng sĩ nói về người của bộ lạc kia có phải là màu da xanh không?”(chẳng lẽ là người tộc Na Mếch- Piccolo )Sa Lãng giải thích, lại nghĩ đến cái gì đó hỏi lại.
“Không sai.” Thạch Mục suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
“Nếu ta đoán không lầm thì đây chính là đồ đằng của bộ lạc Liệt Xà, một trong bát đại bộ lạc của Man tộc.” Sắc mặt Sa Lãng khẽ biến đổi, ngữ khí khẳng định.
“Tộc trưởng đại nhân, nếu như ta muốn đi đến gần xung quanh Liệt Xà bộ lạc để rèn luyện ngươi có thể chỉ đường cho ta chăng?” Hai mắt Thạch Mục sáng ngời, không chút e dè mà trực tiếp hỏi.
Sa Lãng mặc dù hơi kinh ngạc sự gan dạ của Thạch Mục nhưng cũng không hỏi nhiều mà trực tiếp nói cho Thạch Mục vị trí của bộ lạc kia. Thạch Mục nghe vậy thì vui mừng không thôi, tâm tình hưng phấn vừa ăn vừa nói chuyện với đám người Sa Kiều đến tận đêm khuya mới vui vẻ chia tay chủ nhà về ngủ.
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
79 chương
199 chương
19 chương
1430 chương