Hữu Phỉ

Chương 145

“Vị tiền bối này đã lập lời thề độc, muốn cứu vạn dân khỏi nước sôi lửa bỏng.” “…Triệu tướng quân bị gian thần dụ giết ở man hoang tây nam. Lữ tiền bối sau khi biết thì bi phẫn không thôi, vốn định vung kiếm vào cung giết hết đám sâu dân mọt nước…” “…Nhận được di thư của Triệu Nghị tướng quân dặn ông phải lấy ngàn vạn lê dân bách tính làm trọng, không thể không để ý đại cục… còn phó thác gia quyến của mình cho ông…” “Ông trốn vào Đại Dược cốc, không màng thế sự.” “Tám năm sau, huynh đệ Triệu thị mà Lữ tiền bối hao tâm tổn trí bảo vệ đã nắm lấy binh quyền, nhưng kiếm chỉ đế đô…” “…Không hiểu sao tính tình của ông đã thay đổi lớn, mê muội cầu tiên vấn đạo, cả ngày làm bạn cùng chu sa dược đỉnh, luyện mấy cái đan dược trời ơi đất hỡi, hành vi cử chỉ làm việc cực hoang đường điên đảo.” Đây là câu chuyện mà Chu Dĩ Đường kể Chu Phỉ nghe lúc giao Toái Già cho nàng. Một đời người, một kiếp đao, một mùa cây cỏ… một nụ cười lạnh của tạo hóa. Lúc này, lưu dân trong sơn động hoảng sợ chen vào trong hang, vệ binh Bắc triều ngoài hàng rào sắt hợp thành một bức tường đao kiếm, một người trong đó tiến lên, ném ra một quyển trục dài, bắt đầu đọc những cái tên ghi trên sổ, nếu không ai đáp thì vệ binh xông vào trước sẽ dùng roi ngựa có gai xước quất vào đám đông. Như vậy, dù mới đầu có người chần chừ do dự không dám đáp cũng sẽ bị đồng bọn chạy trối chết xung quanh đẩy ra. Giọng người điểm danh rất lớn, hùng hồn to rõ, bọn Chu Phỉ trên vách núi có thể nghe lõm bõm được vài tiếng. Không ngờ đúng như Lý Thịnh dự liệu, chúng ghi lại hết các lưu dân vào danh sách, bảo đảm chắc chắn không có một con cá lọt lưới nào. Tiếng quất roi vô cùng rõ rệt giữa màn đêm, Ngô Sở Sở ý thức được mình lắm mồm, bèn mím môi, cúi đầu nói: – Mặc kệ ta, ta chỉ… Lý Thịnh không tiện phát tác với Ngô Sở Sở như phát tác với Lý Nghiên, hắn hơi cụp mắt, nhẹ giọng giải thích: – Việc cấp bách trước mắt, chúng ta phải mau chóng để cô phụ và Văn tướng quân biết chuyện này, bằng không đại quân triều ta hai bề thụ địch, liên quan lớn lắm. Nếu không thì dù chúng ta chết hết ở sơn cốc này, cùng nổ lên tới trời, cũng vẫn vô dụng. Con người Lý Thịnh, trong lòng càng tích tụ u ám thì ngoài miệng càng lý lẽ hùng hồn, hắn sẽ liều mạng tìm cho mình cả đống lý do, còn cứ phải lừa mình dối người nói ra ngoài, hận không thể dán ba chữ “ta có lý” lên trán. Dương Cẩn không giỏi nói năng, Chu Phỉ tương đối nội liễm, hai người chẳng ai tiếp lời Lý Thịnh, ai cũng biết hắn đang nói nhảm. Vì chuyện báo tin căn bản không thành vấn đề, bảo Lý Nghiên và Ngô Sở Sở đi trước là được, Giang Lăng cách Thục Trung không xa lắm, Lý Nghiên kém cỏi cách mấy cũng là người lấy được bảng tên ở Tú Sơn Đường, có Ngô Sở Sở trông chừng, chẳng lẽ hai người không tìm được tai mắt ngầm trong nhà để đưa tin sao? Lý Thịnh ngậm cái cớ cứng ngắc ấy trong miệng một hồi, nếm thế nào cũng thấy khó chịu, bèn nổi giận đùng đùng nhìn người khác, giận cá chém thớt: – Sao không ai nói gì? Câm hết rồi à? Chu Phỉ nhẩm lại một lượt những chuyện mình muốn làm, nàng muốn đi tìm cấm địa Tề môn, muốn tìm cách giải Thấu Cốt Thanh, muốn về 48 trại, Ân Bái vẫn chưa chết, thù của Vương lão phu nhân chưa báo, “Hải Thiên Nhất Sắc” càng là mối lo ngầm có thể gây sóng gió bất cứ lúc nào… Nhưng nàng chọn tới chọn lui, cảm thấy chuyện nào cũng không thể lôi ra nói, vì dù lòng mang ngàn vạn lý do đối với nàng nặng tựa Thái Sơn chăng nữa, một khi nói ra đều trở thành “cái cớ”. Dương Cẩn chợt nói: – Lý huynh, đừng vòng vo nữa, huynh nói dông dài nhiều như vậy chẳng phải chính là ở thì không dám, đi thì bất an sao? Nếu bây giờ là ban ngày, mặt Lý Thịnh đại khái đã đỏ lên rồi. – Ta cũng vậy. Gã Nam man họ Dương này không hề biết giữ mồm giữ miệng: – Nè, Chu Phỉ, không ai ngốc cả, cô cũng thẳng thắn chút đi, đừng giả vờ nữa. Chu Phỉ: – … Lý Thịnh cảm thấy lúc nãy mình bị ma ám mới hi vọng mấy kẻ này có thể nói ra lời gì đó hay ho. Hắn thở dài nặng nề, không nhìn bọn Dương Cẩn nữa, mắt không thấy, tâm không phiền, quẳng hết vụ sơn cốc ra sau đầu, đi trước về theo đường cũ. Hắn chẳng qua chỉ là một hậu bối nho nhỏ của 48 trại, không phải Sơn Xuyên kiếm, không phải lão trại chủ, càng không phải võ lâm minh chủ hay hoàng thân quốc thích gì, làm không xong thì cả đời chắc chắn sẽ bừa bãi vô danh, tầm thường xoàng xĩnh, vậy tại sao phải tự đa tình gánh lấy nỗi bứt rứt và bất an vô nghĩa? Người chết nhiều đến mấy chẳng phải đều là người dưng sao? Liên quan gì tới hắn? Nhưng hắn vừa xoay người thì Dương Cẩn nói: – Ta có một biện pháp. Con người Dương Cẩn trời sinh không dính líu gì với hai chữ “biện pháp”, đột nhiên nói ra câu như vậy, mọi người đều há hốc mồm, ngơ ngác nhìn y. Dương Cẩn nói: – Mọi người đều xoay lưng qua đi. Chu Phỉ hỏi: – Ngươi muốn làm gì? Dương Cẩn khoát tay: – Mau lên, đừng nói nhảm. Chờ mọi người đều nghe lời xoay tầm mắt đi, Dương Cẩn liền khom lưng nhặt vài cọng cỏ dài nhỏ dưới đất, trong đó có bốn cọng bị bứt sao cho độ dài và hình dáng như nhau, chỉ chừa một cọng thật dài, xong xuôi, y nắm năm cọng cỏ vào tay, đưa tới trước mặt mọi người: – Rút. Khóe miệng Lý Thịnh co giật: – …Dương huynh, vầy là ý gì? Dương Cẩn: – Chỗ bọn ta tin thờ vạn vật có linh tính, vào ngày lễ Tết hoặc có đại sự gì đều phải mời một thầy pháp tới bốc quẻ cát hung, bọn họ ê a thần bí gì ta không hiểu lắm nhưng nguyên lý thì như nhau, đều là nghe theo thiên mệnh. Bốn người rút đi, mỗi người rút một cọng, hễ có người rút trúng cọng đặc biệt thì chúng ta đi ngay, còn nếu không ai rút trúng, để nó cuối cùng rơi vào tay ta thì chúng ta tính toán kỹ xem phải làm sao, được không? Quá không đáng tin! Mọi người nhất thời câm nín, ngay cả Lý Nghiên cũng liếc xéo. Lý Thịnh chưa bao giờ nghĩ còn có biện pháp giải quyết “độc đáo” như vậy, lập tức lúng túng ho một tiếng, uyển chuyển nói: – Khụ, ừm, Dương huynh… Chu Phỉ bộc trực bổ sung nửa câu sau: – Có phải ngươi bị bệnh không? Thái dương Dương Cẩn nổi lên một đống gân xanh. Chưa đợi y trả đũa vụng về, Chu Phỉ chợt đưa tay ra rút một cọng trong đám cỏ ỉu xìu trong tay y rồi xòe tay ra nhìn, là cọng cỏ bị bứt ngắn, nói: – Của ta không phải. Lý Thịnh: – … Con nhỏ này sao dễ thay đổi như vậy hả! Lý Nghiên vào thời khắc mấu chốt luôn chạy theo Chu Phỉ, cũng bắt chước rút một cọng: – Của ta cũng không phải. Ngô Sở Sở nối gót rút cọng thứ ba: – Không phải. Dương Cẩn đưa hai cọng cuối cùng tới trước mặt Lý Thịnh: – Huynh rút không? Vào thời khắc sinh tử tồn vong, mấy người họ trốn trên sườn núi chơi rút cỏ, đây là chuyện gì chứ trời! Lý Thịnh không kìm được cảm thấy bi quan, mình cả ngày ở chung với đám ngốc này thì có thể có tiền đồ gì chứ? Sau đó… hắn tự cam chịu rút một cọng trong hai cọng cỏ còn lại, từ từ kéo nó khỏi tay Dương Cẩn. Cọng cỏ nhỏ bé từ khi ra đời chưa bao giờ ngờ có ngày mình sẽ gánh vác trọng trách thế này, run rẩy trong gió đêm, dường như có thể gãy bất cứ lúc nào, năm người mười con mắt đều nhìn lom lom vào cọng cỏ ấy. Cọng cỏ được rút trụi lủi phần phía dưới. Dương Cẩn xòe tay ra, cọng cỏ còn lại lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay ngăm đen của y, bên dưới những sợi rễ nhỏ còn dính vụn bùn đất. Hai nam nhân lặng im chốc lát, cùng vứt cọng cỏ trong tay, Lý Thịnh thay đổi vẻ cáu kỉnh gặp ai cắn người nấy ban nãy, trong nháy mắt liền tỉnh táo, nói: – Chúng ta không thể ở lại đây hết, A Nghiên và Ngô cô nương mang đứa trẻ này đi trước. Lý Nghiên, muội biết trạm ngầm gần nhất ở đâu không? Lý Nghiên vừa theo hắn đi dạo một vòng các trạm ngầm từ đông sang tây nên lập tức đáp: – Dạ biết. Lý Thịnh lại nói: – Theo đường cũ ra ngoài, tốt nhất đừng chờ trời sáng, gần đây có lẽ có thám báo của Bắc Đẩu tuần tra, những thám báo đó rất xảo quyệt, quá nửa sẽ cải trang giả dạng, hai người nhớ che mặt lại, ra roi thúc ngựa đi mau, giả vờ là người vội đi đường đi ngang qua, nhớ trưng hết binh khí trên người ra, ai kêu cũng đừng dừng lại, gặp người chặn đường thì một đao chém hết. Nếu thật có chuyện không ứng phó được thì nhanh chóng thả pháo hiệu trong trại, nếu có người của mình hoặc bằng hữu đi đường trông thấy thì có thể cứu mạng. Chu Phỉ nghĩ ngợi, xoay người đi ra sau mấy cây đại thụ trong rừng, chốc lát sau lấy ra một cái nhuyễn giáp màu trắng bạc như tơ lụa. Ngón tay nàng lướt qua, các vỏ sò gắn trang trí trên viền nhuyễn giáp thi nhau rơi vào lòng bàn tay nàng. Chu Phỉ cất kỹ chúng rồi ném nhuyễn giáp cho Ngô Sở Sở, nói: – Đây là nhuyễn giáp “Thải Hà”, xuất xứ từ cùng một đại sư năm xưa làm “Mộ Vân Sa” cho Ân phu nhân, đao kiếm bất nhập, thủy hỏa bất xâm… Đương nhiên, nhuyễn giáp không thể chống va đập, nếu gặp cao thủ có thể chưởng chết trâu cách một ngọn núi thì vẫn phải chạy, hai người mang theo đi, tự thương lượng xem là ai mặc. Nói xong, Chu Phỉ sờ soạng khắp người, lấy từ trong túi đeo bên mình ra một cái bao cổ tay sắt có kích thước nhỏ của thiếu nữ, vô cùng tinh xảo hoa lệ, như một cái vòng tay rộng độc đáo: – Đây là một cơ quan nhỏ cũng xuất xứ từ tay vị đại sư kia, tên gì tỷ quên rồi, bên trong có ám khí, gặp nguy hiểm có thể bảo vệ mạng, trong vòng một trượng, chỉ cần muội không hoảng, nhắm cho chuẩn thì trình độ cỡ ca ca muội là tránh không thoát. Lý Thịnh: – … Chu Phỉ trúc trắc mở đồ ra chỉ cho Lý Nghiên và Ngô Sở Sở cách dùng, bình thường nàng không quen dùng ám khí, bây giờ mở cái bao cổ tay sắt kia ra, thấy cơ quan thì tốt nhưng bên trong trống rỗng, không có gì cả, đang lúng túng thì Dương Cẩn chợt đưa tới một bọc nhỏ: – Gắn cái này vào không? Lý Nghiên kinh ngạc đón lấy, thấy trong bọc là một mớ châm nhỏ. – Có cái là độc rắn, có cái là thuốc mê, ta không phân biệt được, gom chung hết, xài trúng cái nào hay cái nấy. Dương Cẩn quẹt mũi, nói tiếp: – Là của đám dược nông kia bỏ vào đấy. Lý Thịnh: – Lát nữa ai đó ra chỗ lối vào gây rối, hai muội nhân lúc đó rời đi. – Muội đi cho. Chu Phỉ nói: – Để muội lộ diện, hạ chiến thư với hai Bắc Cẩu, Lục Dao Quang với Cốc Thiên Toàn không phải tướng quân chân chính, vừa nghe có người khiêu chiến nhất định sẽ lộ diện theo quy củ giang hồ, A Nghiên và Sở Sở nhân lúc đó rời đi, còn hai huynh thì thừa dịp đi cứu người. Dương Cẩn chấn động: – Một mình cô đánh lại hai Bắc Đẩu? – Đương nhiên đánh không lại. Chu Phỉ thản nhiên nói: – Nhưng ta là hậu bối, trước mặt nhiều Bắc quân như vậy, chỉ cần mới đầu ta biểu hiện hơi yếu thế, hai người họ chưa chắc sẽ bỏ sĩ diện xuống mà cùng lên đánh. Lý Thịnh: – Huynh thấy hai người họ chưa chắc sẽ ra tay đâu, khả năng lớn nhất là sẽ sai người dùng loạn tên bắn chết muội, ý tưởng dở hơi gì thế không biết? – Dùng loạn tên bắn chết muội đương nhiên rất dễ, nhưng dựa vào mấy thằng binh lính thuộc hạ kia mà muốn bắt sống muội là không thể nào. Chu Phỉ nói: – Nếu muội khiến họ cảm thấy kỳ lạ, Cốc Thiên Toàn và Lục Dao Quang không biết muội vào như thế nào, phía sau còn có ai khác hay không, họ chắc chắn sẽ đích thân ra tay. – Hiểu. Lý Thịnh than thở: – Cố ý ra vẻ bí ẩn, đều dựa vào muội diễn cả đấy, cũng quá nguy hiểm rồi. Chu Phỉ cười, không tiếp lời. Năm đó nàng và Ngô Sở Sở bị vây ở thành Hoa Dung, bên cạnh Tạ Doãn chỉ có một Minh Sâm cản trở và một Bạch tiên sinh miễn cưỡng có thể dùng, thế mà ngay dưới mắt Thẩm Thiên Khu và Cừu Thiên Cơ, hắn quấy nhiễu xôn xao cả thành, cuối cùng vẫn thành công đưa cậu nhóc Triệu Minh Sâm dấn thân vào nguy hiểm ra khỏi thành, còn cho hai nàng cơ hội chạy thoát. – Ta còn có cái này. Dương Cẩn nói, lấy từ trong ngực ra hai vật tròn vo: – Cũng là mấy dược nông bàng môn tả đạo làm, nghe nói đập xuống đất là có thể kích phát ra lượng lớn thuốc bột, khiến người khác không mở nổi mắt, có lẽ nó hơi bị ẩm, không biết còn dùng được không. Đến lúc đó ta có thể đập thứ này vào đống vệ binh ở hàng rào sắt, nhân lúc họ hỗn loạn, chúng ta thả người ra, coi như làm hết sức, còn đám lưu dân kia chạy được hay không thì hoàn toàn xem số mệnh của họ thôi, chúng ta tận tình tận nghĩa rồi, không cần tiễn Phật tiễn tới tây thiên. Lý Thịnh suy nghĩ, nói: – Trên người ta còn vài pháo hiệu liên lạc trong trại, có bắn ra tia lửa, thả ra có thể chúng sẽ cho rằng chúng ta muốn hỏa thiêu liên doanh, có lẽ phân tán được binh lực của chúng… Đợi đã, ta vẫn cảm thấy không ổn, kế hoạch này quá cẩu thả, nghĩ thế nào ta cũng cảm giác không đáng tin. Đầu tiên chúng ta phải nhanh như cuồng phong sét đánh, vận may của chúng ta phải đủ tốt, tốc độ tập kết và phản ứng của Bắc quân phải chậm, tướng lĩnh của chúng phải là đồ vô dụng, vả lại… trong Cốc Thiên Toàn và Lục Dao Quang phải có ít nhất một kẻ cần sĩ diện, bằng không A Phỉ không thoát được… thế này cần vận may kiểu gì chứ? Có phải cần có một cha ruột là Thái Thượng lão quân không? Chu Phỉ bổ sung: – Những lưu dân kia còn phải đủ lanh lợi, chỉ đâu đánh đó mới được. Muội thấy cũng quá rồi. Mọi người nhất thời trở nên trầm mặc. Lý Nghiên trước đó không biết trời cao đất rộng nghe đến đây, cuối cùng mới ý thức được mình có quá nhiều chuyện không nghĩ tới, không kìm được nhỏ giọng: – Cho nên, hay chúng ta cứ… Mặc kệ đi? Lý Thịnh trầm ngâm, nói: – Bốn người chúng ta đều chẳng ai rút được cọng cỏ kia, huynh tin đây là ý trời. Đã là ý trời… thì sẽ luôn có vận may, đúng không? Câu cuối cùng hắn nói không quá có sức, ngẩng đầu nhìn Chu Phỉ như cầu viện. Chu Phỉ nắm Toái Già trong tay, vỗ vai Lý Nghiên: – Đi, ta đưa hai người ra ngoài. Lý Nghiên đột nhiên muốn khóc, hối hận bản thân ban nãy kích động phẫn nộ và trượng nghĩa ấu trĩ, nhưng Chu Phỉ không hề cho Lý Nghiên thời gian lau nước mắt, nàng vô cùng quen tay nhanh nhẹn với việc qua lại bí mật trong rừng, nháy mắt đã đưa Ngô Sở Sở và Lý Nghiên tới gần lối ra, chỗ không có cây cối thấp thoáng. Chu Phỉ chợt nói với Lý Nghiên: – Lúc tỷ mới xuống núi còn nhỏ hơn muội bây giờ, võ công chẳng mạnh tới đâu, cũng bị hai Bắc Đẩu bao vây, vừa khóc vừa thề phải hộ tống Ngô Sở Sở về Thục Trung… Lúc đó nàng ấy vẫn là một đại tiểu thư, chạy còn không nổi kìa, hiện tại nàng ấy theo đại đương gia học võ, ít nhất không cần muội hộ tống nữa. Lý Nghiên lặng lẽ lau nước mắt. Ngô Sở Sở gật đầu: – Cô yên tâm. Chu Phỉ nở nụ cười keo kiệt với nàng ấy, sau đó lại chuyển sang nói với Lý Nghiên: – Nếu vận may bọn tỷ không tốt, muội… muội phải thay tỷ đi một chuyến đến Nam quốc tử giám, tìm vị thầy đồ già họ Lâm kia, nói với ông ấy một tiếng là được. Lý Nghiên há miệng muốn nói gì đó nhưng gặp ánh nhìn sâu sắc của Chu Phỉ, thế rồi nàng hóa thành một tàn ảnh trong đêm tối, phút chốc vút ra ngoài.