Buổi tối, Hân Nghiên qua nhà của Trạch Dương chơi. Cô chạy nhanh lên phòng cậu. Còn chả thèm gõ cửa mà đi thẳng vào. Đúng lúc cậu đang cởi trần nhìn vào gương. Hôm nay đánh nhau có vài vết bầm tím. - Trạch Dương a mình...! - Im lặng. Trạch Dương bịt miệng Hân Nghiên kéo cô vào trong khóa chốt của lại. - Sao cậu lại vào đây? Từ lần sau vào phải gõ cửa trước nghe chưa? - Ừm. Hân Nghiên ngoan ngoãn gật đầu nhìn cậu. Một lúc sau ánh mắt lại nhìn về trên người của Trạch Dương. Cậu thấy vậy liền đẩy cô ra xa. - Không được nhìn nữa. - Tại sao? Người Trạch Dương có khác người mình đâu. Đây này. Hân Nghiên còn đang định cởi áo cho cậu xem thì Trạch Dương nhanh tay giữ lại. - Không được cởi ra biết chưa? - Nhưng mà Trạch Dương cũng cởi mà. - Mình khác, cậu khác. - Tại sao lại khác. - Không nói nhiều, cậu đi về đi. - Không về, thích ở đây với Trạch Dương cơ. Trạch Dương hết nói nổi với cô. Anh buông tay đi ra phía gương ở tủ nhìn về phía lưng. Hân Nghiên cũng mở to mắt để nhìn. Lưng anh có nhiều vết bầm tím quá đi. Cô chạy đến đưa tay đến mấy vết bầm tím đó. Trạch Dương giật mình ngoảnh lại nhìn cô. - Sao Trạch Dương bị vậy? - Không sao, sẽ khỏi nhanh. - Có đau lắm không? - Không đau. Hân Nghiên chu môi nhìn cậu. Sao cậu nói không đau mà cô lại cảm thấy là có đau thế nhỉ. Cô lại gần nhìn vết bầm rồi đặt đôi môi nhỏ đỏ mọng lên mấy vết bầm tím đó. Trạch Dương giật mình đẩy cô ra. Mặt cậu cũng đỏ lên. - Làm càn. - Mình đang xoa cho Trạch Dương mà. Lúc mình đau mẹ cũng làm như vậy á. - Không phải ai cũng làm vậy được biết chưa? - Vậy Trạch Dương không thích hả? Hân Nghiên nhìn cậu bằng đôi mắt long lanh tròn xoe. Trạch Dương che mặt ngoảnh đi đằng khác. Cô còn làm hành động đấy mà không biết ngại. Nhưng không thể phủ nhận cậu thích cô làm như vậy. Trạch Dương quay lại nhìn Hân Nghiên. - Cậu...chỉ được làm thế với mình thôi biết chưa? - Tại sao chỉ được làm với Trạch Dương thôi? - Không được hỏi. Mình nói vậy thì cậu phải nghe biết chưa? - Mình biết rồi. Mà Trạch Dương thấy đỡ đau hơn rồi hả? - À...ừ. - Vậy mình làm vậy nữa nhé, sẽ không đau nữa. Hân Nghiên còn hí hửng tính hôn cậu tiếp thì Trạch Dương giữ lấy người cô. - Không cần. Cậu đứng im đây cho mình là được rồi. - Ò, mình biết rồi. Hân Nghiên liền cười tươi nhìn Trạch Dương. Cậu lấy hộp thuốc để bôi nhưng rất khó để với đến mấy vết ở lưng. Quay lại nhìn về phía Hân Nghiên, cô bé vẫn nhìn cậu bằng đôi mắt tròn xoe đó. - Lại đây giúp mình bôi thuốc đi. - Hì, mình biết Trạch Dương sẽ nhờ mà. Cô vui vẻ chạy đền cầm lấy tuýp thuốc trên tay cậu. Lấy ít thuốc ra tay rồi thoa lên lưng cho cậu. Thuốc có mát bôi đến đâu liền cảm thấy dễ chịu đến đó. Nhưng Trạch Dương lại chỉ quan tâm là bàn tay Hân Nghiên đang ở trên lưng mình. Cô đưa tay đi khắm cả lưng cậu. Còn định lấy thêm thuốc để thoa thì Trạch Dương xoay người lại. Cậu đi lấy chiếc áo phông trắng mặc vào. - Không cần nữa hả Trạch Dương? - Ừ không cần nữa. - Lại đây. Trạch Dương đi ra phía bàn học ngồi nhìn vào bài tập nhưng đầu cậu lại chả nhập tâm vào. Vẫy tay gọi Hân Nghiên đến đó. Cô cũng nhanh nhẹn lại gần. Cô lấy ghế ngồi cạnh anh. Trạch Dương nhìn ngắm khuôn mặt cô. Không kiềm chế được liền véo hai má cô. - Sao lại béo hơn rồi hả. - Đau đó Trạch Dương. - Yên nào. Trạch Dương gạt tay cô khỏi khuôn mặt phúng phính đó. Anh còn cảm thấy thích thú, lâu rồi không có véo má cô. Vẫn thật mềm, còn muốn cắn nó nữa. - Trạch Dương, đau đó nha. - Lại gần đây. Hân Nghiên xoa hai má mình rồi đưa người lại gần cậu hơn. Trạch Dương cúi xuống ngoảnh mặt về phía cô. Hai người rất gần nhau. - Mình cắn nhé? - Không được, mình đau. Hân Nghiên nghe vậy liền che mặt đứng dậy. Cô sợ Trạch Dương sẽ cắn thật. Trạch Dương thấy cô bạn của mình như vậy không nhìn được cười. - Đùa cậu một chút. Được rồi, lại đây. - Trạch Dương phải hứa không cắn thì mình mới ngồi. - Được rồi, mình hứa. Tuy Trạch Dương nói vậy nhưng Hân Nghiên vẫn đề phòng. Cô ngồi xuống nhưng vẫn phải chú ý từng hành động của Trạch Dương, còn vẫn ôm hai má nữa. - Mình đã nói là không làm gì rồi lại còn. - Nhỡ Trạch Dương không giữ lời thì sao? - Còn sao chăng cái gì. Mình muốn thì cậu có che thì mình vẫn cắn được. - Trạch Dương mà cắn là mình nghỉ chơi với Trạch Dương luôn đó nha. - Biết rồi. Trạch Dương ngồi làm bài tập còn Hân Nghiên lại ngồi vẽ vời đủ thứ. Đột nhiên cậu nhớ ra gì đó liền quay sang nhìn cô. - Hân Nhi. - Sao a? - Từ lần sau không được nhìn mình cởi trần biết chưa? - Tại sao? - Không được còn hỏi tại sao cái gì chứ. - Vậy thì không nhìn Trạch Dương nữa. - Và không được nhìn người con trai khác như vậy. - Nhưng sao mà không được nhìn? Mình cũng như vậy mà. - Không được. Cậu là con gái, phải biết xấu hổ chứ. - Hồi trước Trạch Dương có tắm chung với mình mà. - Không được nói nữa. Chuyện đó là khi còn nhỏ. - Hứ Trạch Dương khó tính. - Khó cái đầu cậu. Phải nghe lời biết chưa? - Ò, biết rồi. Hân Nghiên chu môi gật đầu nói. Trạch Dương cảm thấy rất buồn cười nhưng đành vậy. Cô bạn này cái gì cũng phải để người ta gắt lên thì mới chịu nghe..