Trong phòng khách đơn sơ, bà Thu Hồng và bà Lâm Khiết ngồi đối diện với nhau. Bà Lâm Khiết quan sát và nhìn khắp căn phòng một lượt. Bà Thu Hồng đọc được sự khinh bỉ và coi thường trong đáy mắt bà Lâm Khiết. Cũng phải một người cao ngạo và coi trọng quyền quý như bà Lâm Khiết làm sao có thể chấp nhận một gia đình nghèo khó như mẹ con bà Thu Hồng. “Bà đến đây làm gì ?” Không chịu đựng được thái độ khinh bỉ và dò xét của bà Lâm Khiết, bà Thu Hồng lên tiếng hỏi. “Tôi là mẹ của Thiên Vũ, tôi muốn nói chuyện với bà về tương lai của hai đứa.” Bà Lâm Khiết vừa dứt lời, mặt bà Thu Hồng tái nhợt, sắc màu thay đổi liên tục. “Bà…bà là mẹ của Thiên Vũ ?” Ôm lấy ngực, bà Thu Hồng lắp bắp, đôi mắt bà đỏ hoe, lệ trực trào trong khóe mắt. Không ! Bà cầu mong con gái của bà không phải chịu đựng cảnh sống đau khổ và cô đơn cả đời như bà nữa. “Đúng thế, tôi là mẹ của Thiên Vũ.” Bà Lâm Khiết không chú ý đến sắc mặt tái nhợt và thái độ kì lạ của bà Thu Hồng, đã nói tiếp: “Tôi muốn bà bảo ban lại con gái bà. Đã nghèo rồi còn dám trèo cao. Tôi không cho phép hai đứa chúng nó đến với nhau. Thằng Thiên Vũ nhà tôi, cả về dáng vẻ anh tuấn bề ngoài và tài năng của nó đều hơn hẳn con bé Thu Cúc nhà bà, con gái bà không xứng với thằng Thiên Vũ. Nếu bà còn có lòng tự trọng, hãy bảo con gái bà đừng cố sống cố chết bám theo con trai tôi nữa, hãy để cho thằng Thiên Vũ được yên.” “Bà…bà là mẹ của Thiên Vũ ?” Bà Thu Hồng lảo đảo ngồi không vững trên ghế, nước mắt mờ mịt rơi. Bà đau khổ quá, tại sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này. Là do trời tạo nghiệt, hay do chính bà, tại sao lại có thể xảy ra chuyện nghịch thiên, phi đạo lý thế này ? Ôm lấy đầu, bà Thu Hồng gào khóc. Bà Lâm Khiết khiếp sợ nhìn bà Thu Hồng. Không phải căn bệnh của bà ta lại tái phát đấy chứ ? Bà Lâm Khiết từng nghe nói bà Thu Hồng bị bệnh nhưng không biết là bị bệnh gì. Đứng bật dậy, bà Thu Hồng túm lấy cánh tay áo vét màu trắng của bà Lâm Khiết: “Bà nói đi, nói đi, ông Thiên Long là chồng của bà đúng không ?” Bà Lâm Khiết sợ hãi đứng tránh xa bà Thu Hồng ra, tay hất bỏ tay bà Thu Hồng ra khỏi cánh tay áo của mình như hất tay của một con hủi: “Hỏi thừa, ông Thiên Long không phải là chồng của tôi thì là chồng của ai.” Cảm thấy trạng thái thần kinh của bà Thu Hồng không được bình thường, để tránh mình bị bà Thu Hồng nổi điên tổn hại đến thân thể, bà Lâm Khiết nói nhanh: “Tôi cảnh cáo bà, nếu bà không bảo con gái bà tránh xa con trai tôi ra, tôi sẽ không để cho các người được yên, tôi sẽ phá nát gia đình của hai mẹ con bà.” Bà Lâm Khiết sau khi buông ra những lời nói đe dọa và chỉ trích nặng nề, bà vội vã đi ra cổng. Bà Thu Hồng ngồi chết lặng trên ghế, bà không ngừng gào khóc, đấm ngực, đấm bàn, nước mắt của một người mẹ đau khổ tuôn như mưa, nước mắt khiến khuôn mặt trắng xanh của bà trở nên tái nhợt, thân thể gầy yếu lung lay sắp đổ. Buổi chiều tan học, Thu Cúc cùng Thiên Vũ đi ăn, sau đó cùng đi xem phim, đến gần chín giờ tối mới về nhà. Hôm nay là ngày vui nhất của Thu Cúc. Thứ nhất, sức học của Thu Cúc càng ngày càng tăng, lời thầy cô giảng, Thu Cúc đều có thể hiểu được, hơn nữa các đề ôn thi đại học không mấy làm khó được Thu Cúc nữa, tất cả đều là công sức của Thiên Vũ phụ đạo thêm cho Thu Cúc. Thứ hai, tình cảm của cả hai càng ngày càng ngọt ngào và gắn bó, Thu Cúc không thể xa được Thiên Vũ, và Thiên Vũ cũng thế, thế giới của hai người yêu nhau, là thế giới đẹp nhất. Đến cổng nhà mình, Thu Cúc trèo xuống xe, cởi nón bảo hiểm trả lại cho Thiên Vũ. “Anh đi đường cẩn thận, nhớ là không được phóng nhanh vượt ẩu.” Lần nào tạm biệt nhau trước cổng, Thu Cúc cũng nhắc lại câu ấy. Thu Cúc rất sợ Thiên Vũ bị tai nạn giao thông, sợ vĩnh viễn mất đi hắn. Thiên Vũ nắm lấy tay Thu Cúc. Không hiểu tại sao dạo gần đây, hắn thấy hay lo sợ vu vơ, luôn linh cảm có một chuyện không hay sắp sửa xảy ra. “Thu Cúc !” Thiên Vũ dịu dàng gọi tên Thu Cúc. Bóng tối đã bao phủ xuống nhân gian từ lâu, ánh sáng đèn điện chỉ đủ chiếu được một phần nhỏ của con đường. Thiên Vũ đứng quay lưng lại với bóng đèn điện cao áp, Thu Cúc chỉ nhìn được một nửa khuôn mặt của hắn. Thu Cúc bẽn lẽn cúi đầu, khuôn mặt hơi ửng đỏ: “Dạ.” “Em yêu anh chứ ?” Bỗng dưng Thiên Vũ muốn xác nhận lại tình cảm của Thu Vũ dành ình, hắn muốn có một cảm giác an toàn, muốn xóa tan đi sự bất an xuất hiện trong lòng hắn hơn một tuần nay. “Dạ” Đầu Thu Cúc cúi càng lúc càng thấp, giọng nhẹ như gió thoảng, khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ, trái tim đang khiêu vũ trong lồng ngực. Thiên Vũ mỉm cười, hài lòng kéo Thu Cúc vào lòng: “Em có thể nói câu ‘Em yêu anh’ với anh được không ? Anh muốn nghe em nói câu ấy.” “Em….” Thu Cúc lúng túng, rất muốn nói cho Thiên Vũ nghe, nhưng vì quá ngượng ngùng thành ra không thể cất lên thành tiếng. “Nói đi, anh xin em.” Thiên Vũ rên rỉ, khàn giọng cầu xin Thu Cúc. Thu Cúc nhắm mắt lại, đáy mắt rưng rưng lệ, lòng thổn thức muốn khóc. Thu Cúc cảm thấy hôm nay Thiên Vũ lạ lắm, hình như hắn đang lo lắng điều gì đó. Những việc mà hắn làm cho Thu Cúc ngày hôm nay, như đưa Thu Cúc đi ăn, đi chụp ảnh, cùng nhau đi xem phim, thậm chí còn chơi trò chơi trong công viên, từ trước đến nay hắn có bao giờ thích đến công viên tham gia chơi các trò chơi như bọn con nít mới lớn, cũng không thích chụp ảnh Hàn Quốc, hà cớ làm sao hắn lại thay đổi 180 độ như thế ? “Em…em yêu anh.” Thu Cúc hít một hơi thật sâu, lấy hết dũng khí nói cho Thiên Vũ nghe tiếng lòng của mình. “Nói lại đi, nói đi.” Vòng tay Thiên Vũ ôm lấy Thu Cúc càng lúc càng chặt. Thu Cúc bật khóc, giọng nói mỗi lúc một to hơn: “Em yêu anh ! Em yêu anh !” Thu Cúc lặp lại câu nói ấy đến hơn hai chục lần. Thiên Vũ cảm động, cũng muốn khóc theo Thu Cúc. Hắn không hiểu vì sao hôm nay lại dễ xúc động như thế. Hắn có cảm giác như đây là lần cuối cùng hắn còn trông thấy Thu Cúc. Thiên Vũ nhẹ nhàng đẩy Thu Cúc ra, nâng cằm Thu Cúc lên, đầu cúi thấp xuống, Thiên Vũ hôn Thu Cúc. Nụ hôn lần này không phải chỉ là chạm nhẹ vào môi, mà cuồng nhiệt như lửa, bốn phiến môi giao nhau, có bao nhiêu yêu thương, bao nhiêu tình ý đều dành trao cho nụ hôn này. Thu Cúc vừa hôn Thiên Vũ vừa khóc, nụ hôn của họ tựa như con sóng biển mãi mãi trào dâng, tựa như ong mật mãi mãi ngọt ngào và đắm say, nụ hôn mang theo sự quyến luyến, mang theo đam mê và khát vọng. Thu Cúc vòng tay qua cổ Thiên Vũ, chìm đắm trong nụ hôn dài bất tận. Trời bất chợt đổ cơn mưa rào, mưa xối xả rơi xuống đất, gió thổi mạnh, thổi tung bay chiếc áo khoác buộc ngang eo Thu Cúc. Tiếng sấm đùng đoàng trên bầu trời, những đám mây xám xịt mang theo hơi nước nặng nề bay qua bay lại. Cây cối sung sướng hứng đón lấy những giọt nước mưa, sau gần nửa tháng không có một giọt nước mưa. Chỉ sau có một đêm những cây non héo rũ tưởng rằng sắp khô kiệt, bỗng chốc hồi sinh trở lại. Thu Cúc và Thiên Vũ giật mình buông nhau ra, cả hai vừa nhìn vào mắt nhau vừa cười. Không ngờ ông Trời lại không chiều lòng người như thế. “Anh Vũ, mưa rồi. Anh vào nhà em trú mưa đi, chờ khi mưa tạnh rồi hãy về.” Thu Cúc nắm lấy tay Thiên Vũ, định kéo hắn đi vào trong sân nhà. “Không cần đâu. Dù sao anh cũng đã ướt hết cả rồi, anh chỉ đi mất có hơn 10 phút là đã về đến nhà rồi.” Thiên Vũ cười nói, mắt thâm tình nhìn Thu Cúc. “Anh không nên đi về nhà trong thời tiết mưa gió và sấm chớp thế này. Em không yên tâm để cho anh đi.” Thu Cúc lo lắng nhìn Thiên Vũ. Thiên Vũ xoa đầu, nhìn Thu Cúc: “Em đừng lo, sẽ không có việc gì đâu.” Thiên Vũ vừa mới dứt lời, trời đang đổ cưa mưa rào bỗng chốc tạnh hẳn. Thu Cúc lại được một phen kinh ngạc, mở to mắt nhìn xung quanh, nâng hai bàn tay nhỏ nhắn hứng lấy những giọt nước mưa li ti đang rơi xuống tay. Hôn phớt vào môi Thu Cúc, Thiên Vũ nói: “Anh đi về đây, khi nào về đến nhà, anh sẽ gọi điện cho em.” “Vâng.” Thu Cúc cúi đầu, tay mân vê vạt áo, không dám nhìn vào đôi mắt sâu thăm thẳm của Thiên Vũ. Thiên Vũ ngẩn ngơ ngắm nhìn Thu Cúc một lúc mới giật mình nhớ ra mình cần phải đi về nhà trọ. Thiên Vũ trèo lên ghế xe, đạp chân trống, lên tay ga. “Anh Vũ ! Đi đường nhớ phải cẩn thận.” Thu Cúc không yên lòng, lại dặn dò Thiên Vũ thêm một lần nữa. “Anh nhớ rồi. Cảm ơn em.” Thiên Vũ nở một nụ cười thật tươi. Sau khi kéo Thu Cúc lại gần, tham lam hôn Thu Cúc thêm một nữa, hắn mới hài lòng phóng xe máy đi. Hình bóng của Thiên Vũ hòa lẫn với màn đêm thăm thẳm, vào cơn mưa phùn. Bóng tối lan tràn khắp nơi, con hẻm nhỏ có những cây cao quá ngang đầu, chẳng mấy chốc Thu Cúc không còn nhìn rõ nhân ảnh của Thiên Vũ. Thu Cúc đứng lặng dưới cơn mưa, mắt đăm đăm nhìn theo hình bóng của Thiên Vũ. Thu Cúc đứng rất lâu, cái lạnh đang ngấm sâu vào da thịt, đến khi bị một cơn gió thổi qua, Thu Cúc mới giật mình tỉnh mộng, lúc đó hình bóng của Thiên Vũ đã không còn thấy nữa. Thu Cúc mở cánh cổng sắt, đi vào trong nhà. Trong phòng tối om, không có ánh sáng của bóng đèn điện. Thu Cúc hốt hoảng vội gọi to: “Mẹ ! Mẹ ! Mẹ đang ở đâu ?” Thu Cúc mếu máo khóc, mò mẫm tìm công tắc điện. Khi ánh sáng tràn ngập khắp căn phòng, Thu Cúc sợ hãi khi thấy bà Thu Hồng ngồi bất động trên ghế như một người mất trí. “Mẹ ! Mẹ ! Mẹ không sao chứ ?” Thu Cúc lao lại gần bà Thu Hồng, bấu chặt lấy hai vai, cố lay cho bà tỉnh. Bà Thu Hồng mờ mịt nhìn con gái, khuôn mặt bà tái nhợt, trắng hơn cả ánh sáng của bóng đèn điện. “Mẹ ! Mẹ ! Đã xảy ra chuyện gì ? Mẹ bị đau ốm ở đâu đúng không ? Mẹ có cần con đưa đến bệnh viện không ?” Thu Cúc liên tục hỏi bà Thu Hồng, nước mắt lăn dài trên má. “Thu Cúc !” Bà Thu Hồng suy yếu nói. Thấy con gái khóc, bà cũng khóc theo: “Mẹ xin lỗi ! Mẹ có lỗi với con ! Lẽ ra…” Bà Thu Hồng bật khóc, bà khóc nức nở, ôm lấy con gái vào lòng. Thu Cúc kinh sợ, khuôn mặt dại ra, hoàn toàn không hiểu tại sao mẹ mình lại kích động như thế. Thu Cúc ôm chặt lấy bà Thu Hồng, tay vỗ nhẹ vào lưng bà: ”Có chuyện gì thì mẹ nói đi. Chỉ cần mẹ nói ra, con sẽ cố hết sức khiến mẹ vui lòng.” “Mẹ….mẹ….” Bà Thu Hồng thấy miệng đắng lưỡi khô. Bà ngàn vạn lần cũng không muốn nói sự thật tàn khốc này cho Thu Cúc biết, nhưng…nhưng…nếu bà không nói….. Bà Thu Hồng thấy khó thở, mặt bà tím ngắt, cắn môi đến trắng xanh. “Mẹ ! Mẹ !” Thu Cúc kinh hoảng la lên, tay với lấy chiếc điện thoại bàn định gọi xe cấp cứu. Bà Thu Hồng ngăn Thu Cúc lại: “Mẹ…mẹ không sao. Không…không cần phải gọi xe cứu thương đâu.” “Nhưng…nhưng mà….” Thu Cúc vừa khóc vừa cầm chặt lấy đôi bàn tay gầy yếu của Thu Hồng. Rất sợ có một ngày bà sẽ bỏ mình mà đi. “Con đi tắm rửa và thay quần áo đi.” Bà Thu Hồng cố gắng gượng lấy lại tự chủ, nhìn bộ quần áo ướt trên người con gái, bà không muốn Thu Cúc bị bệnh. “Mẹ ! Để con đưa mẹ đến bệnh viện.” Thu Cúc lại cầm lấy điện thoại bàn, nhất quyết gọi điện cho bệnh viện đã phẫu thuật cho bà Thu Hồng. “Thu Cúc ! Nghe lời mẹ, đi tắm rửa và thay quần áo đi. Sức khỏe của mẹ tốt lắm, mẹ chỉ hơi bị choáng váng một chút thôi.” Bà Thu Hồng cố gắng gượng nở một nụ cười, muốn trấn an con gái không cần phải hoảng loạn như thế. Thu Cúc càng có hiếu với bà, bà lại càng thấy có lỗi với Thu Cúc hơn. Phận làm mẹ như bà thật quá bất lực và tồi tệ ! “Mẹ ! Con….” Thu Cúc khóc nức nở, đau xót nhìn khuôn mặt tái nhợt của bà Thu Hồng. “Nào con gái, đi tắm rửa đi, mẹ vẫn còn chưa nấu cơm, mẹ muốn ăn cơm tối do con nấu.” “Mẹ thật sự không sao chứ ? Mẹ đừng có lừa con.” Thu Cúc hốt hoảng hỏi lại bà Thu Hồng, lòng cầu mong là bà Thu Hồng không sao. “Mẹ thấy trong người khỏe, căn bệnh cũ của mẹ không hề tái phát.” Nói xong, bà Thu Hồng chống tay xuống phản gỗ, bà loạng choạng đứng dậy. Thu Cúc vội đỡ lấy bà. “Đi tắm đi con.” Bà Thu Hồng nhỏ nhẹ bảo Thu Cúc, yêu thương xoa đầu Thu Cúc. “Vâng.” Thu Cúc ngoan ngoãn gật đầu, cố nén bi thương, tay quẹt lệ, chạy thật nhanh vào phòng riêng. Thu Cúc tắm rửa, gội đầu và thay quần áo trong thời gian kỉ lục. Bà Thu Hồng đã cố xua tan đi ám ảnh của quá khứ và tương lai ảm đạm bằng cách đứng dậy đi vào bếp nấu cơm cho hai mẹ con ăn. Chạy ra phòng khách, Thu Cúc hoảng sợ khi không thấy bà Thu Hồng đâu, nhưng sau khi nghe thấy tiếng xoong nồi va chạm kêu loảng xoảng và mùi thức ăn thơm ngon bay vào mũi, Thu Cúc thở ra một hơi nhẹ nhõm, chân đi nhanh vào nhà bếp. “Mẹ ! Sao mẹ không đi nghỉ đi, mẹ mệt thì để con nấu cơm tối được không ?” Thu Cúc vòng tay ôm lấy eo bà Thu Hồng từ sau lưng. Bà Thu Hồng nếm thức ăn, cười nói: “Mẹ muốn hoạt động chân tay cho đỡ mỏi mệt.” Bà Thu Hồng gắp cho Thu Cúc một miếng củi sảo chiên giòn. Thu Cúc vội cầm một cái bát, đón lấy miệng sủi cảo. Thu Cúc vừa ăn nhai miếng sủi cảo, vừa vui vẻ kể chuyện trường lớp cho bà Thu Hồng nghe. Khi Thu Cúc nhắc đến Thiên Vũ, mặt bà Thu Hồng thoáng biến sắc, nhưng bà khôi phục lại rất nhanh. Nấu xong bữa tối, Thu Cúc lo phụ bà Thu Hồng bưng mấy đĩa đồ ăn lên bàn. Thu Cúc đã ăn no rồi, vốn định không muốn ăn thêm, nhưng sợ bà Thu Hồng ăn một mình buồn, đã ngồi ăn cùng với bà. Trong bữa ăn, bà Thu Hồng rất lặng lẽ, bà chỉ ngồi im nghe Thu Cúc nói chuyện, thỉnh thoảng bà góp vui vài câu. Chờ con gái rửa xong chén bát, bà Thu Hồng bần thần trên ghế ngoài phòng khách. Thu Cúc pha cho bà Thu Hồng một cốc sữa Anlene dành cho người già. “Mẹ uống đi cho nóng !” Thu Cúc đặt cốc sữa nóng trước mặt bà Thu Hồng. “Cảm ơn con.” Bà Thu Hồng run giọng nói. Thu Cúc ngồi bên cạnh bà Thu Hồng, giúp bà xoa bóp hai vai chơ đỡ mỏi. Uống được phân nửa cốc sữa, bà Thu Hồng khó nhọc hỏi Thu Cúc: “Con yêu Thiên Vũ nhiều không ?” Thu Cúc mặt đỏ tai hồng, bẽn lẽn, cúi đầu thưa nhỏ: “Dạ, nhiều.” Tay bà Thu Hồng siết chặt lấy đáy cốc sữa, sắc mặt bà lại tái nhợt: “Nếu có một ngày con không thể yêu nó nữa, liệu con có sống được không ?” Thu Cúc trấn động, thân thể cứng đơ, ngơ ngác nhìn vào mắt bà Thu Hồng. Thấy mắt mẹ mình đỏ hoe toàn lệ là lệ, khuôn mặt vừa mới có chút sinh khí đã trở nên tái nhợt trong chốc lát, Thu Cúc biết đã có chuyện gì đó xảy ra. Cầm lấy tay con gái, bà Thu Hồng khổ tâm nói: “Mẹ…mẹ xin lỗi con, ngàn vạn lần xin lỗi con, nhưng….nhưng….” Bà Thu Hồng thở dài: “Nhưng mà không được đâu con. Con và Thiên Vũ không thể đến được với nhau, nếu không …..” Giọng bà Thu Hồng tắc nghẹn, bà không còn nói tiếp được nữa. Một tiếng sét xẹt ngang qua bầu trời, mưa xối xả, sấm chớp liên hồi. Một tiếng thét thê lương vang lên. Thu Cúc cuồng loạn chạy ra khỏi nhà, bỏ lại tiếng gọi khản đặc và bi thương của bà Thu Hồng. Bà khóc ngất, vấp ngã ngỗi bệt ở cửa, nhìn hình bóng của Thu Cúc chạy trong màn mưa và sấm chớp. Tất cả đã kết thúc rồi ! Chính bàn tay bà đã hủy hoại đi tất cả, hủy hoại đi tương lai và hạnh phúc của con gái. Từ nay trong lòng nó chỉ có hận thù và thống khổ.