Chấp nhận và không chấp nhận thật ra là một vấn đề rất đơn giản, không khó, cái khó duy nhất là con người có đủ sáng suốt để hiểu được điều đó hay không ? Trước kia, ông Lâm Phong vì phân biệt tầng lớp giàu sang và bình dân, đã khiến bố mẹ Tuấn Nam chết thảm vì tai nạn giao thông. Về sau này khi Tuấn Nam đã trưởng thành, đã đến tuổi lấy vợ, ông mới cố gắng tìm cách bù đắp cho hắn, bằng cách tìm cho hắn một cô gái tốt bụng và chân thật. Nhưng đáng tiếc, kết quả lại không như ý muốn. Người mà Thu Cúc yêu không phải là Tuấn Nam, người đó là Thiên Vũ. Tuy nhiên, Tuấn Nam không phải là đã mất tất cả, hắn chẳng những đã được thừa hưởng công ty của nhà họ Lâm, hắn còn có được tình yêu của Thu Phương – một cô gái thông minh và lanh lợi. Bà Lâm Khiết đang lập lại sai lầm của ông Lâm Phong, bà không chấp nhận để Thiên Vũ yêu Thu Cúc, không chịu đựng nổi việc Thiên Vũ dám từ bỏ tất cả chỉ vì một cô gái nghèo hèn, không có tài năng gì đặc biệt, cũng không có của cải thừa kế. Ngồi trong phòng làm việc riêng của ông Lâm Phong, bà Lâm Khiết hạ giọng cầu khẩn: “Bố có thể suy xét lại được không ? Bố không thể đối xử bất công với gia đình con như thế được.” Ông Lâm Phong chỉnh lại gọng kính, ngẩng đầu nhìn con gái: “Con cho rằng bố đối xử bất công với gia đình con ? Tuy rằng chiếc ghế chủ tịch không còn thuộc về thằng Thiên Vũ, nhưng 20% tài sản của gia đình vẫn thuộc về thằng Thiên Vũ, bố không hiểu con còn muốn gì nữa ? Thằng Thiên Vũ có ước mơ của nó, con hãy để cho nó tự do làm những gì mà nó thích.” “Không được !” Bà Lâm Khiết tức tối nói: “Con không thể để nó đến với con bé nghèo rớt mồng tơi, không có gì kia được. Yêu con bé đó sẽ hủy hoại tương lai của thằng Thiên Vũ.” Ông Lâm Phong cười nhạt: “Theo con thế nào là hủy hoại tương lai của thằng Thiên Vũ ? Phải chăng con sợ khi không có tiền và không có được sự giúp đỡ từ phía gia đình, thì thằng Thiên Vũ không thể ngóc đầu lên nổi ? Nếu thế thì con nhầm rồi, theo những gì mà bố biết, hiện giờ thằng Thiên Vũ đang sống cực kì vui vẻ và hạnh phúc, hơn nữa nó đang rất thành công trong công việc đầu tư chứng khoán, chẳng mấy chốc nó có thể tự làm giàu bằng chính tài năng và sức lực của mình.” Bà Lâm Khiết yên lặng không nói gì. Là mẹ của Thiên Vũ, bà đương nhiên tính cách lạnh lùng và cao ngạo của Thiên Vũ. Một khi hắn đã không muốn thì dù có bắt ép hắn, hắn cũng nhất quyết không làm. Còn một khi hắn đã muốn làm gì, thì dù có tìm đủ mọi cách ngăn cấm cũng không được. Hắn là một con người tự chủ, chỉ thích làm theo ý mình. Ông Lâm Phong nói tiếp: “Con nói Thu Cúc đang hủy hoại tương lai của Thiên Vũ, nhưng bố chỉ thấy thằng Thiên Vũ càng ngày càng ra dáng con người, nó không còn sống cứng ngắc và lạnh lùng giống như trước. Bây giờ, nó đã biết cách mỉm cười, biết cách giận hờn và lo lắng, cũng biết phát huy tài năng của mình. Một chàng trai như nó, tương lai mai sau sẽ tiến xa hơn cả thằng Tuấn Nam.” Ông Lâm Phong thâm thúy nở một nụ cười. Ông không nói gì nữa, ông đang chờ xem kịch hay, chờ xem Tuấn Nam còn chịu đựng được bao lâu nữa. Theo tin tức mà ông nhận được, Tuấn Nam đang có dấu hiệu chán nản, muốn bỏ cuộc. Chiếc ghế chủ tịch bó buộc không hợp với hắn. Hắn đã bỏ qua quá nhiều cơ hội để làm những gì mà mình thích. Sau khi nhận ra sai lầm của mình, cũng như tìm thấy tình yêu đích thực, ông Lâm Phong hy vọng, con cháu trong nhà họ Lâm sẽ sống thân ái và đoàn kết hơn trước. Bà Lâm Khiết chìm vào trong suy tư, bà đang suy nghĩ kĩ lại những lời mà ông Lâm Phong vừa mới nói. Ông Lâm Phong không hề nói sai. Đã có đôi lần, kể từ lúc Thiên Vũ bỏ đi, mặc dù nói là không còn muốn nhìn mặt và nhận Thiên Vũ làm con nữa, nhưng bà vẫn lén lái xe đến ngắm nhìn Thiên Vũ từ xa. Mỗi lần Thiên Vũ đi cùng với Thu Cúc, nhìn nụ cười trên môi của con trai, bà tự dưng thấy xót xa và ghen tị với Thu Cúc. Bà là mẹ của Thiên Vũ, nhưng chưa một lần thấy hắn cười với mình, cũng chưa bao giời nói vượt quá năm câu. Bà chỉ còn nhớ mang máng kí ức những ngày Thiên Vũ còn bé, lúc đó hắn vẫn còn cười và bám lấy bà không rời, nhưng khi hắn lên 10 tuổi, hắn đã không còn cười và bám lấy bà nữa, chính bà đã đẩy Thiên Vũ cách xa bà. …………………… Thu Cúc đi xe đạp điện đến trường đại học Y Dược. Thu Cúc không dám đăt xe vào sân trường, chỉ dám dựng xe đạp điện cạnh cánh cổng sắt, một lòng đứng chờ Thiên Vũ. Gần tường bao loan có một cây phượng khá to, tán cây vắt ngang qua tường bao loan, chìa nhánh ra bên ngoài. Thu Cúc đứng dưới tán cây, kéo ũ áo khoác, lấp ló đầu nhìn vào trong. Trời ban trưa, càng lúc càng oi bức, càng nóng nực, Thu Cúc đổ mồ hôi, dùng khăn tay quẹt nhẹ từ trán kéo dài xuống tận cổ. Trước cổng trưởng có nhiều sinh viên đứng tụm năm tụm bảy, hình như đối với họ nắng nóng không có nghĩa lý gì. Thu Cúc ngước mắt nhìn dòng chữ màu vàng in trên bức tường bao loan màu gạch. Chữ : “Trường Đại học Y Dược” đập vào mắt Thu Cúc thật chói sáng. Thu Cúc nhìn cánh cổng sắt cao à nuốt nước bọt. Thu Cúc ước ao mình có thể vào đây học biết bao. Nghĩ mình có thể cùng học với Thiên Vũ ở đây trong hai năm, nụ cười dần dần nở trên môi Thu Cúc, ngay cả cơn bực bội vì nắng nóng cũng dần tan biến đi. Thò vào trong túi quần, Thu Cúc lôi điện thoại ra. Dịu dàng nở một nụ cười, Thu Cúc thành thạo gửi một dòng tin nhắn: “Anh Thiên Vũ ! Bao giờ thì anh tan học ? Em đang đợi anh trước cổng trường Đại học Y Dược.” Ấn vào nút “Gửi”, Thu Cúc hồi hộp chờ Thiên Vũ nhắn lại ình. Chưa đầy một phút sau, Thiên Vũ gửi cho Thu Cúc một tin nhắn: “Chờ anh ! Anh xuống bây giờ.” Thu Cúc lòng hân hoan vui sướng, vừa siết chặt điện thoại trong tay, vừa dịu dàng nở một nụ cười. Nụ cười của Thu Cúc lọt vào mắt của một sinh viên nam. Cậu ta tiến lại gần Thu Cúc, mắt kín đáo quan sát và đánh giá Thu Cúc. Cách ăn mặc của Thu Cúc thể hiện là một cô gái năng động và hoạt bát. Nước da trắng xanh trong nắng vàng khiến người ta liên tưởng đến màu xanh của ngọc bích, màu xanh khiến người ta vừa yêu quý lại vừa ngưỡng mộ, đôi mắt to tròn, hàng lông mi đen dày cong vút, không trang điểm, hoàn toàn để tự nhiên. Cả cơ thể Thu Cúc toát lên cảm giác thân thương và gần gũi. Tuy không phải là một mỹ nhân, nhưng là một viên ngọc quý bị vùi sâu dưới lớp sỏi đá nằm cạnh bờ suối, chỉ có những người chịu bỏ công tìm tòi và khám phá, mới hiểu được giá trị của viên ngọc vô danh ấy. “Chào em ! Em là sinh viên ở đây hay là em đến đây tìm người quen ?” Chàng trai nở một nụ cười thân thiện, hạ giọng hỏi Thu Cúc. “Em đến đây tìm người quen.” Thu Cúc không muốn trở thành một kẻ bất lịch sự, đã thật thà trả lời anh ta. “Bạn em học khoa gì, năm thứ mấy ?” Chàng trai tiếp tục hỏi Thu Cúc. Để làm quen với Thu Cúc, cậu ta phải tận dụng mọi cơ hội. Mấy người bạn của cậu ta đều chỉ trỏ, họ đang thì thầm bàn tán với nhau, mắt liếc nhìn sang chỗ Thu Cúc đang đứng. Thu Cúc cực kì mất tự nhiên, khi tự nhiên bị biến thành tâm điểm chú ý của mọi người xung quanh. “…………….” Thu Cúc còn chưa kịp trả lời anh ta, Thiên Vũ dắt xe máy ra cổng trường. Thiên Vũ vừa xuất hiện bọn con gái trong trường đều tim đập chân run, say mê và ngưỡng mộ nhìn hắn chớp mắt. Thiên Vũ đã quá quen với cảnh này nên hắn không để ý. Hắn chỉ quan tâm xem Thu Cúc đang đứng đợi hắn ở chỗ nào. Thấy Thu Cúc đang đứng nói chuyện với một chàng trai lạ mặt, khuôn mặt lạnh lùng như băng đá của Thiên Vũ càng thêm lạnh. Dắt xe đến gần Thu Cúc, Thiên Vũ thoáng liếc mắt nhìn kẻ đang muốn lấy lòng Thu Cúc kia. “Anh Vũ !” Thu Cúc không phát hiện Thiên Vũ đang ghen, đã reo lên sung sướng, môi cười thật tươi khi thấy hắn đã ra.