Buổi chiều Thiên Vũ bận thi hai môn cuối. Thiên Vũ mặc dù không muốn hủy hẹn với Thu Cúc, nhưng không còn cách nào khác, hắn đành phải gọi điện xin lỗi Thu Cúc. Thu Cúc hiểu Thiên Vũ là một chàng trai có trách nhiệm, không bao giờ hứa suông, cũng không bao giờ tùy hứng hủy bỏ cuộc hẹn khi không có việc gì đột xuất. Một mình Thu Cúc đến thư viện thành phố đọc sách và làm bài tập. Dù không có Thiên Vũ ở bên, Thu Cúc cũng không dám lơ là việc học tập. Thu Cúc muốn Thiên Vũ tự hào về mình. Nghĩ đến nụ cười của Thiên Vũ, mặt Thu Cúc nóng ran, càng quyết tâm chăm chỉ học tập hơn. Đang chăm chú giải đề toán học, một người bạn mới quen của Thu Cúc khi đến đây đọc sách đã khều nhẹ vào tay Thu Cúc: “Có một quý bà đến tìm cậu kìa !” Thu Cúc giật mình, ngước mắt nhìn theo hướng tay chỉ của cô bạn gái bằng tuổi mình. Thu Cúc thấy một quý bà gần 50 tuổi, sắc đẹp mặt mà, mặc một bộ vét phụ nữ màu trắng sữa, trên ngực áo cài một hình cánh bướm màu xanh dương, khuôn mặt trang điểm khéo léo, mái tóc màu đen uốn quăn, đang đứng trước cửa thư viện. Thu Cúc ngơ ngác, thấy cực kì khó hiểu. Chiều hôm qua, bị một cô gái lạ mặt tìm gặp, mắng như tát nước vào mặt. Chiều nay lại có một quý bà đến tìm. Thu Cúc không biết nên nghĩ số mình may mắn hay xui xẻo đây. Thu Cúc cầm theo túi xách, rụt rè đi ra cửa thư viện. “Chào bác ! Bác đang tìm cháu ?” Thu Cúc thận trọng đánh giá người phụ nữ trung niên trước mặt. Bà Lâm Khiết nhìn từ đầu xuống chân Thu Cúc. Bà ta cực kì không hài lòng, khi thấy Thu Cúc chỉ là một cô gái mảnh khảnh yếu đuối, nước da trắng xanh, ăn mặc như tomboy, hoàn toàn không có dáng dấp của một tiểu thư giàu có. “Cô là Thu Cúc ?” “Dạ. Cháu là Thu Cúc. Bác là …..” Thu Cúc sợ hãi khi bị bà Lâm Khiết nhìn bằng con mắt, coi mình như một kẻ thù. Thu Cúc càng lúc càng thấy mù mờ khó hiểu, không biết mình đã đắc tội bà Lâm Khiết khi nào và ở đâu. “Tôi là mẹ của thằng Thiên Vũ. Cô đi theo tôi, tôi có chuyện cần nói với cô.” Bà Lâm Khiết lạnh lùng, xoay người bước đi. Thu Cúc giật mình kinh hãi, khi biết người phụ trung niên lạnh lùng và cao ngạo này là mẹ của Thiên Vũ. Thu Cúc thấy cổ họng mình khô khốc, run run đi theo bà Lâm Khiết. Bà Lâm Khiết đưa Thu Cúc đến một quán cà phê khá yên tĩnh và nổi tiếng nằm trong quận ba của thành phố, cách thư viện khá xa. Tay Thu Cúc hết nắm rồi lại thả, cúi đầu không dám nhìn vào mắt bà Lâm Khiết. Bà Lâm Khiết nhấp một ngụm cà phê. Sau khi đã tra tấn tinh thần Thu Cúc bằng không khí ngột ngạt và khó chịu đủ, bà Lâm Khiết lên tiếng: “Có biết vì sao tôi mời cô đến đây nói chuyện không ?” “Dạ, không ạ.” Thu Cúc thành thật đáp. “Thằng Thiên Vũ vì muốn được ở bên cạnh cô, nó đã viết giấy từ bỏ quyền thừa kế, chưa hết nó còn dám chống đối tôi, dọn nhà ra ngoài sống rồi.” Bà Lâm Khiết đặt mạnh ly cà phê xuống bàn, từng tiếng “tinh tang” vang lên, nước cà phê sóng sánh trong tách làm bằng men sứ trắng tinh. Thu Cúc thất kinh ngẩng đầu nhìn bà Lâm Khiết. Thu Cúc không ngờ mọi chuyện lại đi quá xa thế này. Mẹ Thiên Vũ không phải là một người phụ nữ dễ tính và biết điều như Thu Cúc đã lầm tưởng, bà là một người trọng hư vinh, coi khinh người nghèo, không chấp nhận sự bấp bênh giữa hai gia đình. “Tương lai của thằng Thiên Vũ đang rộng mở, chỉ vì cô, nó đã gần như mất đi tất cả.” Bà Lâm Khiết khoanh tay trước ngực, cao ngạo bảo Thu Cúc: “Tôi yêu cầu cô phải rời xa thằng Thiên Vũ ngay lập tức. Tôi cấm cô tiếp cận nó thêm nữa. Cô cần bao nhiêu tiền thì cô cứ nói thẳng, tôi sẽ cho cô. Con trai của tôi không thể yêu và lấy một con bé nghèo rớt mồng tơi như cô được. Cô nên nhớ cho kĩ, dù thằng Thiên Vũ có muốn lấy cô, tôi cũng không bao giờ đồng ý để cô bước chân vào Lâm gia.” Thu Cúc mắt mờ mịt nước, môi run run, uất ức có nhiều điều muốn nói nhưng không thể bật ra khỏi cổ họng. Nói xong, bà Lâm Khiết bỏ đi. Thu Cúc ngồi chết lặng trên ghế, ly cà phê nguội dần, cuối cùng trở nên lặng ngắt, lạnh giá giống hệt như tâm trạng của Thu Cúc bây giờ. Bên ngoài nắng đã tắt, mây đen xám xịt đang kéo về. Mấy phút sau, mưa như trút nước, từng hạt từng hạt nặng nề rơi xuống nhân gian. ……………………… Chờ cho cơn mưa rào qua đi, mưa nhỏ bay bay trong gió, hơi lạnh ngấm vào da thịt, Thu Cúc đi lang thang trên đường. Thu Cúc muốn nước mưa gột rửa hết những vẩn đục vừa mới xâm chiếm vào tâm trí. Thu Cúc không muốn nghi ngờ tình cảm của Thiên Vũ dành ình. Có chàng trai nào sẵn sàng từ bỏ tất cả mọi thứ vì yêu một cô gái không ? Thu Cúc khóc, nước mắt lặng lẽ rơi, vừa cảm thấy hạnh phúc và ngọt ngào, lại vừa chua xót muốn rơi lệ. Chưa có lúc nào, Thu Cúc lại thấy bất lực như thế. Hơn năm giờ chiều, Thu Cúc đến một công viên. Đi sâu vào trong, từng hạt nước trên lá do gió thổi rơi xuống tóc và quần áo Thư Cúc, giày Thu Cúc giẵm trên những chiếc lá khô, giẵm trên những vũng nước khiến văng lên gấu quần, tiếng lõng bõng, sột soạt không ngừng vang lên. Một cơn gió mạnh thổi qua, “rào rào” hàng vạn hàng ngàn giọt nước mưa rơi xuống, Thu Cúc bị ướt gần hết, tóc bết vào trán, đuôi tóc nhỏ nước. Thu Cúc bước đi, bước đến một chiếc ghế đá màu trắng, trong lòng ghế, có mấy chiếc lá khô dính nước mưa. Thu Cúc dùng tay vuỗi đi mấy chiếc lá khô, quét nhẹ những giọt nước bám trên ghế đá, lòng bàn tay ẩm ướt nước mưa, hơi lạnh truyền từ ghế đá vào lòng bàn tay. Thu Cúc ngồi xuống, ngước mắt nhìn mây trời xám xịt qua những kẽ lá. Tiếng chuông điện thoại của Thu Cúc vang lên một bản tình ca quen thuộc. Thu Cúc kéo khóa túi xách, cầm điện thoại trên tay, mắt nhìn màn hình. Thu Cúc đã cài riêng bản nhạc chuông này cho Thiên Vũ, muốn mỗi lần Thiên Vũ gọi ình, còn biết mà nghe. Thu Cúc mắt mờ lệ. Nghĩ về Thiên Vũ khiến Thu Cúc thấy khổ tâm. “Thu Cúc ! Em đang ở đâu ?” Thiên Vũ lo lắng hỏi Thu Cúc. Sau khi thi xong, hắn đã vội vã phóng xe máy đến thư viện thì nhận được tin Thu Cúc đã đi ra ngoài cùng với một người phụ nữ gần 50 tuổi. Nghe người bạn mới quen của Thu Cúc miêu tả, Thiên Vũ biết người đó là mẹ mình. Thiên Vũ rất sợ bà Lâm Khiết nói câu gì đó tổn thương Thu Cúc. “Em đang ở công viên của thành phố.” Thu Cúc bịt chặt miệng, ngăn không cho nước mắt rơi. Thiên Vũ hoảng hốt: “Đang mưa to gió lớn thế này, em ở công viên thành phố làm gì. Chờ anh ở đấy, anh sẽ đến ngay, nhớ là không được đi đâu.” Thu Cúc nghe thấy tiếng cúp máy vội vã, tiếng khởi động xe máy, sau đó không còn nghe thấy gì nữa. Thu Cúc khóc nấc, ôm chặt chiếc điện thoại vào lòng. Nhắm mắt lại, trong lòng thầm gọi tên Thiên Vũ. Mưa càng lúc càng nặng hạt. Thu Cúc ngồi trên ghế đá, dưới một gốc cây khá to. Nước mưa rơi rớt vào người, gió lạnh thổi qua, khiến Thu Cúc rét run. Thu Cúc thấy mình ngốc nghếch quá. Tại sao phải tự hành hạ chính mình thế này, mọi chuyện đâu phải đã đi đến đường cùng ? Chưa đầy 10 phút sau đó, Thiên Vũ đã phóng xe máy đến nơi. Thấy Thu Cúc ngồi co ro trên một ghế đá, đầu tóc và quấn áo dính bệt nước mưa, khuôn mặt tái nhợt vì lạnh, lòng hắn đau như cắt. Tắt xe máy, dựng chân trống xe, Thiên Vũ gọi to: “Thu Cúc ! Thu Cúc !” Thu Cúc loạng choạng đứng dậy. Cố gặng nở một nụ cười, nhưng cười không nổi. Thiên Vũ cũng ướt sũng nước mưa, lao lại, ôm chặt lấy Thu Cúc vào lòng: “Cô bé ngốc ! Có chuyện gì, em phải nói với anh một tiếng chứ, tại sao lại tự đày đọa chính mình như thế ? Em có biết trông thấy em tiều tụy thế này, anh đau lòng lắm không ?” Thu Cúc vòng tay ôm lấy Thiên Vũ, hơi ấm tỏa ra từ thân thể Thiên Vũ khiến Thu Cúc dần đần thấy ấm áp hơn, nỗi lo lắng trong lòng cũng vơi đi được một nửa. Thiên Vũ cởi áo khoác, bao lấy Thu Cúc: “Mặc dù áo khoác của anh đã hơi ấm ướt, nhưng cũng đủ che gió và mưa cho em.” Thiên Vũ đau lòng nhìn Thu Cúc: “Từ lần sau, có chuyện gì em cũng phải nói với anh, không được bỏ đi như thế này nữa.” “Em hứa.” Thu Cúc nghẹn ngào nói. Thiên Vũ xoa nắn khuôn mặt tái nhợt vì lạnh của Thu Cúc: “Chúng ta đi về thôi. Ở đây thêm một lúc nữa, em sẽ bị chết cóng vì lạnh mất.” Thiên Vũ nhấc bổng Thư Cúc lên. Chỉ trong nháy mắt, Thu Cúc đỏ bừng mặt, giãy dụa muốn nhảy xuống: “Anh…anh Thiên Vũ !” “Yên nào !” Thiên Vũ vững trãi bế Thu Cúc đến gần chiếc xe máy, đặt Thu Cúc ngồi ngay ngắn trên yên xe, cầm nón bảo hiểm đội lên đầu cho Thu Cúc. “Anh xin lỗi ! Vì đi vội quá nên anh không mang theo áo mưa.” Thiên Vũ thở dài, thấy có lỗi với Thu Cúc. “Không sao. Em không cảm thấy lạnh.” Thu Cúc cười nói. Mặc dù thân thể thấy lạnh, nhưng có được tình yêu của Thiên Vũ, Thu Cúc thấy lòng mình thật ngọt ngào và ấm áp. “Em còn nói nữa. Mặt em đã tái nhợt hết cả rồi.” Thiên Vũ ngồi lên xe, cầm lấy tay Thu Cúc. Để hai tay Thu Cúc ôm chặt lấy eo mình, Thiên Vũ dịu dàng nói: “Như thế sẽ thấy ấm hơn.” “Vâng.” Thiên Vũ vùi mặt mình vào lưng Thiên Vũ, hai má đã đỏ bừng. Cũng may, Thiên Vũ đang ngồi đằng trước nên không trông thấy khuôn mặt đỏ bừng vì thẹn của Thu Cúc. Thiên Vũ chầm chậm lái xe đi. Gió mưa hất vào mặt và quần áo của Thu Cúc và Thiên Vũ. Hai trái tim cùng đập, vòng tay của Thu Cúc đã khiến cả hai xích lại gần nhau hơn. Ra khỏi công viên, trên vỉa hè cách công viên không xa có một cửa hàng bán áo mưa. Thiên Vũ mua một cái, cùng Thu Cúc đội chung. Cả hai chưa bao giờ thấy tình yêu của mình lại đẹp như thế. Thiên Vũ đưa Thu Cúc về căn nhà trọ mới thuê cách đây gần nửa tháng. Biết mẹ mình thế nào cũng đã nói hết mọi chuyện cho Thu Cúc nghe, Thiên Vũ không còn muốn dấu giếm Thu Cúc nữa. Căn nhà trọ của Thiên Vũ nằm trên quận ba, cách thư viện thành phố gần 10 phút đi xe máy, cũng thuận tiện cho Thiên Vũ đến hai trường đại học. Thu Cúc quan sát căn phòng trọ của Thiên Vũ. Căn phòng trọ rộng hơn 30 mét vuông, bằng một căn phòng dành ột người. Trong phòng có một tủ quần áo nhỏ, một kệ sách đựng toàn những cuốn sách dày cộm, một bàn học làm bằng gỗ khá dài, trên bàn có mấy cuốn sách và chiếc máy tính Laptop Asus đang mở. Bên cạnh có một căn bếp rộng gần 10 mét vuông, Thu Cúc nhìn lướt qua. Mọi thứ trong căn phòng trọ đều ngăn nắp và sạch sẽ, Thu Cúc kinh ngạc thấy Thiên Vũ chẳng những ăn mặc gọn gàng và tươm tất, mà ngay cả sinh hoạt của hắn cũng sạch sẽ và ngăn nắp chẳng kém. “Em đi tắm và thay quần áo đi.” Thiên Vũ lấy một bộ quần áo của mình cho Thu Cúc thay. Thu Cúc đỏ mặt, ngượng ngùng không dám nhìn vào mắt Thiên Vũ. Thiên Vũ mỉm cười, đẩy nhẹ lưng Thu Cúc đến một phòng tắm nhỏ: “Em đi tắm đi, kẻo lạnh.” Thu Cúc nói “vâng” một tiếng, sau đó đóng cửa phòng tắm lại. Thiên Vũ mở điện thoại di động, gọi theo số điện thoại bàn tại nhà của hai mẹ con Thu Cúc. Điện thoại bàn này là do Thiên Vũ mắc dây, hắn sợ bà Thu Hồng đang bệnh tật, Thu Cúc thường xuyên phải đi học cả ngày, ngỡ xảy ra chuyện gì, bà Thu Hồng còn có điện thoại để gọi cho bệnh viện hay gọi điện cho hắn và Thu Cúc. Thu Cúc rất biết ơn hắn về điều này. “Chào cô ! Là cháu đây !” Thiên Vũ không muốn nói nhiều, nên nói ngắn gọn: “Thu Cúc đang ở cùng với cháu. Đêm nay, cô có thể cho Thu Cúc ở lại đây được không ?” Nếu Thiên Vũ là một người đàn ông khác, bà Thu Hồng sẽ không yên tâm cho Thu Cúc ngủ lại, nhưng Thiên Vũ không phải là một người không biết lễ giáo: “Được rồi. Hai đứa nhớ đừng bỏ bữa tối.” “Vâng, cảm ơn cô.” Nói thêm vài câu nữa, Thiên Vũ cúp máy. Vậy là hắn đã xin phép xong cho Thu Cúc, hắn không còn lo gì nữa. Thu Cúc tắm xong, lấy quần áo treo trên mắc áo của Thiên Vũ để mặc. Thu Cúc thấp hơn Thiên Vũ nhiều, mặc bộ quần áo thể thao của hắn, thân hình nhỏ bé của Thu Cúc thọt lỏm vào giữa. Thu Cúc hé dần cánh cửa, mắt len lén nhìn ra bên ngoài phòng khách. Thấy không có ai, Thu Cúc thở phào, nhẹ nhàng bước ra ngoài, trông như một tên trộm. Thiên Vũ đứng sau lưng Thu Cúc, không nhịn được, tay bịt chặt miệng. Thu Cúc gãi đầu, môi nở một nụ cười, thở hắt ra một hơi, lầm tưởng rằng Thiên Vũ không nhìn thấy mình. “Em đã tắm xong rồi ?” Tiếng nói của Thiên Vũ vang lên từ phía sau. Thu Cúc giật nảy mình, cứng ngắc xoay người nhìn Thiên Vũ: “Anh…” Mặt Thu Cúc thay đổi liên tục, hết trắng rồi lại xanh. Thiên Vũ không muốn trêu đùa Thu Cúc nữa. Mở cửa phòng tắm, cầm bộ quần áo trên tay, hắn bước vào trong. Thu Cúc lau khô tóc. Xếch gọn chiếc quần thể thao rộng thùng thình của Thiên Vũ, Thu Cúc đi dạo khắp căn phòng. Bước vào nhà bếp, Thu Cúc mở tủ lạnh mini của Thiên Vũ. Nhìn năm ngăn tủ, ngăn nào cũng đầy ắp thức ăn tươi ngon, khóe môi Thu Cúc nhếch lên, Thu Cúc hài lòng vì Thiên Vũ đã biết tự chăm sóc bản thân mình, không giống như Tuấn Nam. Nghĩ đến Tuấn Nam, Thu Cúc không biết mấy ngày vừa qua hắn sống như thế nào. Căn nhà có sạch sẽ không, hay là lại bừa bộn và bày rác lung tung giống như trước. Lắc đầu xua đi những ý nghĩ rắc rối, Thu Cúc xoa hai tay vào nhau, tính toán nên nấu món ăn gì cho tối nay. Thu Cúc không biết Thiên Vũ ăn gì, đành phải chạy đến gần phòng tắm, gõ mạnh lên cánh cửa làm bằng gỗ: “Anh Vũ ! Anh Vũ !” Đang gội đầu, nghe thấy tiếng gõ cửa và tiếng gọi của Thu Cúc, Thiên Vũ tắt máy nước: “Có chuyện gì không em ?” “Tối nay, anh muốn ăn gì để em nấu ?” Thu Cúc ngượng ngùng hỏi. Biết Thiên Vũ đang tắm trong phòng, Thu Cúc không dám tưởng tượng lung tung. Thiên Vũ mỉm cười, đọc tên mấy món ăn mà mình thích ăn. Tuy chưa từng được ăn thức ăn do Thu Cúc nấu, nhưng Thiên Vũ tin, bằng vào kinh nghiệm đi làm quản gia cho người ta, Thu Cúc nấu chắc chắn sẽ rất ngon. Thu Cúc phóng đi ngay sau khi nghe xong câu trả lời của Thiên Vũ. Dù sao mặt Thu Cúc cũng rất mỏng, chỉ hơi trêu đùa một chút, Thu Cúc đã đỏ bừng mặt rồi. Lúc Thiên Vũ tắm xong, Thu Cúc đang xào đảo thức ăn. Mùi thức ăn thơm ngon tràn ngập khắp căn phòng, đánh vào khứu giác của Thiên Vũ và Thu Cúc. Cả hai đều đang đói, đều muốn nhanh chóng được ăn bữa tối. Thiên Vũ đứng dựa vào thành cửa, ngây ngẩn ngắm nhìn cảnh Thu Cúc vừa xảo đảo thức ăn vừa hát nho nhỏ. Hắn không biết là cô người yêu nhỏ bé của lại vui tính và đáng yêu như thế. Nấu xong, Thu Cúc đổ thức ăn ra đĩa lấy trên kệ, sau đó dọn lên một chiếc bàn gỗ kê giữa phòng. Thu Cúc và Thiên Vũ ngồi đối diện với nhau. Thiên Vũ so đũa, chuẩn bị gắp thức ăn, Thu Cúc ngăn lại: “Anh Vũ ! Anh có biết bát cũng có thể tạo ra âm nhạc không ?” Thiên Vũ gật đầu đáp: “Có, anh biết.” “Anh biết gõ không ?” Thu Cúc mắt rực sáng nhìn Thiên Vũ. “Anh chưa từng thử.” Thiên Vũ thấy ăn cơm cùng Thu Cúc là một việc thú vị nhất trên đời. Thu Cúc khác hẳn lần đầu tiên mới gặp mặt, Thu Cúc hoạt bát và thông minh hơn so với dáng vẻ bề ngoài nhiều. “Nếu thế để em gõ cho anh nghe.” Thu Cúc cầm mỗi tay một chiếc đũa, gõ vào từng chiếc bát, tạo nên những âm thanh “boong boong” nghe vui tai. Thiên Vũ chăm chú lắng nghe, mắt nhìn thật sâu vào mắt Thu Cúc. Trong một căn phòng nhỏ, hai người ngồi đối diện với nhau, một người vừa gõ bát vừa bắt nhịp vừa hát nho nhỏ, giọng hát trong veo và ngọt lịm, một người ngồi bất động, ngây ngẩn ngắm nhìn người kia, khóe môi cong lên, dần dần một nụ cười tuyệt đẹp chưa bao giờ có, xuất hiện trên môi.