Buổi chiều, Tuấn Nam hẹn gặp Thiên Vũ tại một nhà hàng khá sang trọng, có một cái tên khá nữ tính là Mỹ Duyên. Đúng hai giờ chiều, Thiên Vũ đi xe máy đến quán Mỹ Duyên. Tuấn Nam tiện đường đi làm nên đến trước khoảng 10 phút. Thiên Vũ một tay đút vào túi quần, một tay buông thõng tự nhiên, sải những bước chân dài đến chiếc bàn giữa quán, nơi mà Tuấn Nam đã ngồi đợi sẵn. Thiên Vũ vẫn mặc một bộ quần áo màu trắng quen thuộc, mái tóc màu vàng nhạt lòa xòa trước trán, khuôn mặt thon dài lạnh như băng. Tiếng giày thể thao khua rộn rã trên nền gạch men, mùi bạc hà lan tỏa trong không khi theo từng bước chân đi. Nhìn Thiên Vũ trông giống như một siêu mẫu đang quản cáo một loại nước hoa sang trọng và cao cấp. Thực khách trong quán kinh ngạc và sững sờ khi thấy hai mỹ nam đột nhiên xuất hiện cùng một lúc, hơn nữa họ còn ngồi chung một bàn. Họ đua nhau bình phẩm và so sánh xem trong hai người, ai trông đẹp trai và phong độ hơn. “Uống gì ?” Tuấn Nam cộc lốc hỏi Thiên Vũ. “Nước khoáng !” Thiên Vũ lạnh lùng trả lời. “Phục vụ ! Lấy cho cậu này một chai nước khoáng !” Tuấn Nam cao giọng gọi một phục vụ nam. Tất cả mọi người ngồi trong quán, đều dừng làm việc riêng, để nhìn và lắng tai nghe hai mỹ nam nói chuyện với nhau. Họ đều tò mò muốn biết mối quan hệ của hai người này là gì ? Họ có phải là anh em họ không, mà sao trông họ có những nét tương tự nhau như thế ? Phục vụ nam nhanh chóng bưng một chai nước khoáng ướp lạnh và một cái ly sạch cho Thiên Vũ. Nhìn hai người này đâu đến nỗi quá nghèo khó. Tại sao họ không gọi bia, hay rượu ngoại để uống, mà chỉ gọi nước khoáng ? Anh phục vụ và mọi người xung quanh không hiểu trong đầu Thiên Vũ đang nghĩ gì nữa. Anh phục vụ định mở nắp chai và chắt nước khoáng ra ly cho Thiên Vũ. Hắn lạnh lùng bảo: “Đi !” Bị ánh mắt lạnh như băng và vô cảm của Thiên Vũ chiếu rọi, anh phục vụ toát mồ hôi lạnh, ba chân bốn cẳng vội rút lui. Tuấn Nam vừa uống cà phê, vừa nheo mắt nhìn cậu em họ. Thiên Vũ cẩn thận mở nắp chai nước khoáng, rồi chắt ra ly. Hành động tao nhã giống như là đang chắt rượu ngoại ra ly của Thiên Vũ, khiến mọi người xung quanh lại được một phen trầm trồ khen ngợi. Thiên Vũ nhấp từng ngụm nước nhỏ, mắt nhìn Tuấn Nam. Thiên Vũ đang chờ đợi Tuấn Nam nói ra mục đích của cuộc gặp gỡ ngày hôm nay. Tuấn Nam hiểu tính cách ít nói và kiệm lời của Thiên Vũ, nên không hy vọng là có thể cạy được miệng Thiên Vũ nói ra câu gì trước. “Cậu và Thu Cúc quen biết nhau ?” Tuấn Nam trầm giọng hỏi Thiên Vũ. Hắn đang trong tư thế sẵn sàng chiến đấu và tranh giành tài sản. “Đúng.” Thiên Vũ đặt ly nước xuống bàn, thấy Tuấn Nam là một con người vô vị và chán ngắt. Nếu không phải vì nể tình hắn là anh họ, hơn nữa cũng muốn một lần giải quyết dứt khoát mối quan hệ dây mơ dễ má giữa Thu Cúc và Tuấn Nam, thì hắn nhất định sẽ không nhận lời đến đây. “Cậu muốn tranh giành quyền thừa kế với tôi ?” Tuấn Nam sắc lạnh hỏi Thiên Vũ. Bây giờ hắn đã hoàn toàn mất đi vẻ bề ngoài phong nhã và lịch thiệp của mình. Thiên Vũ nhếch mép, cười nhạt. Ngay từ khi còn nhỏ, hắn đã không có hứng thú với chiếc ghế chủ tịch của nhà họ Lâm. “Anh giữ lấy tài sản của anh. Còn tôi giữ lấy Thu Cúc.” Thiên Vũ nhìn thẳng vào mắt Tuấn Nam, nói thật chậm để cho Tuấn Nam nghe cho rõ. “Cậu không cần tài sản ?” Tuấn Nam không dám tin vào lỗ tai mình. “Không cần.” Thiên Vũ lạnh lùng đáp, thanh âm đã lạnh đi vài phần. “Cậu muốn có được Thu Cúc ?” “Đúng.” Thiên Vũ nhìn mức nước trong ly. Thấy đã vơi đi già nửa, hắn cẩn thật chắt thêm ra ly. Tuấn Nam ngồi đông cứng trên ghế, mắt mờ mịt nhìn Thiên Vũ. Ly cà phê trên tay sóng sánh suýt đổ. Trước khi đến đây, hắn cho rằng sẽ có một cuộc chiến nổ ra giữa hai anh em, nhưng không ngờ lại kết thúc trong thầm lặng. Có thật là Thiên Vũ không cần tài sản, mà chỉ cần Thu Cúc không ? Hay là Thiên Vũ chỉ nói ngoài miệng như thế để lừa hắn thôi ? “Anh không tin ?” Thiên Vũ nhàn nhạt hỏi. Hắn có thể nhìn thấu tâm tư của Tuấn Nam. “Không.” Tuấn Nam đáp một cách thẳng thắn. Là một người đa nghi, từ nhỏ đã muốn vươn lên bằng mọi giá, quyết tâm phải ngồi vào chiếc ghế chủ tịch của nhà họ Lâm bằng được. Hắn làm sao có thể tin Thiên Vũ chỉ bằng một vài ba câu nói. “Cần tôi viết giấy từ bỏ quyền thừa kế không ?” Thiên Vũ ghiêm túc nhìn Tuấn Nam. Tuấn Nam giật mình, kinh hãi, mở to mắt nhìn Thiên Vũ. Thiên Vũ là một người cẩn trọng, làm việc gì cũng suy trước tính sau. Một khi đã quyết định điều gì, thì sẽ không bao giờ thay đổi. Xem ra Thiên Vũ thật lòng thích Thu Cúc. Đây không phải là một trò chơi, cũng không phải vì tài sản của nhà họ Lâm. Cậu không hối hận vì lựa chọn của mình ?” Tuấn Nam khàn giọng hỏi Thiên Vũ. Hắn thấy ghen tị với tính cách của Thiên Vũ, ghen tị với may mắn của Thiên Vũ khi không phải sống trong dằn vặt như hắn. “Không. Thứ mà tôi cần không phải là tài sản, mà là cô ấy.” Thiên Vũ bình thản đáp, mắt lạnh lẽo nhìn Tuấn Nam. Trong đôi mắt xanh biếc như ngọc bích xuất hiện nhiều tia nhìn thương hại. “……………..” Tuấn Nam ngồi đông cứng trên ghế. Tự thấy bản thân mình hoàn toàn là một kẻ thua cuộc. Lấy được quyền thừa kế một cách quá dễ dàng, không khiến hắn vui vẻ và hạnh phúc, mà ngược lại hắn thấy mất mát và tổn thương. “Tôi đã viết giấy từ bỏ quyền thừa kế cho anh rồi.” Thiên Vũ xoay xoay ly nước lọc trên bàn, đều giọng bảo Tuấn Nam: “Tôi sẽ kí tên, nếu anh đồng ý làm cho tôi một chuyện.” Tuấn Nam mờ mịt nhìn Thiên Vũ. Hắn không muốn nghe điều kiện mà Thiên Vũ sắp nói ra. Nhưng hắn không thể mở miệng ngăn cản Thiên Vũ. Hắn thấy mình không có quyền nói gì cả. “Tôi muốn anh tránh xa Thu Cúc ra. Tôi không muốn anh lợi dụng và làm tổn thương cô ấy.” Thiên Vũ gằn giọng, trừng mắt cảnh cáo và đe dọa Tuấn Nam. Lúc này, Thiên Vũ đã biến thành một thiên thần trong đôi cánh màu trắng, thề sẽ bảo vệ người con gái mình yêu bằng mọi giá. Nói xong, Thiên Vũ đứng dậy. “Cậu đang đùa tôi đúng không ?” Tuấn Nam cười, một nụ cười còn khó coi hơn cả khi trông thấy hắn khóc: “Làm sao cậu có thể từ bỏ tất cả chỉ vì một cô gái ?” “Anh tin hay không thì tùy. Tôi không bắt ép anh phải tin tưởng tôi.” Tuấn Nam đút hai tay vào túi quần, lạnh lùng bảo Tuấn Nam: “Đối với tôi, cô ấy quan trọng hơn tiền bạc và quyền lực.” Thiên Vũ xoay người bước đi. Từng bước từng bước, hình bóng cao cao đi xa dần. Tuấn Nam ngồi chết lặng trên ghế, mắt nhìn vào khoảng không trước mặt. Hắn thấy mình đã thua một cách thảm hại, thua hoàn toàn rồi. Cách hai chiếc bàn, một người đàn ông trung niên, mặc áo khoác màu trắng bạc, ngồi quay lưng với Tuấn Nam. Ông ta đã nghe trọn cuộc nói chuyện giữa hai anh em nhà họ Lâm. Máy ghi âm được giấu trong túi áo vừa mới được ấn nút tắt. Chiều tối nay, ông Lâm Phong sẽ nhận được đoạn băng ghi âm này. ………………………. Rời nhà hàng Mỹ Duyên, Tuấn Nam phóng xe như bay trên đường. Hắn đang lưỡng lự giữa hai lựa chọn. Một là hắn sẽ đồng ý với yêu cầu của Thiên Vũ, sẽ tránh xa Thu Cúc và được thừa hưởng trọn vẹn tài sản nhà họ Lâm. Hai là hắn sẽ phải khiến Thu Cúc yêu mình, đồng ý kết hôn trong thời gian sớm nhất, đồng thời sẽ phải chịu sự cạnh tranh lớn từ phía Thiên Vũ. Nhớ đến nụ cười tủm tỉm một mình và khuôn mặt ửng hồng của Thu Cúc sáng nay. Tuấn Nam biết, Thu Cúc đã có tình cảm với Thiên Vũ. Hắn mặc dù là người đến trước, nhưng lại là người thứ ba xen vào mối tình giữa Thiên Vũ và Thu Cúc. Tuấn Nam thấy thẹn với Thiên Vũ. Hắn không thanh cao được như Thiên Vũ, cũng không thể từ bỏ mọi thứ vì người con gái mà mình yêu. Vừa lái xe vừa nghĩ ngợi, đến khi giật mình tỉnh lại, Tuấn Nam đã thấy mình lái xe vào tầng hầm để xe của tòa cao ốc Minh Thị. Tắt máy xe, tháo nút khóa an toàn, Tuấn Nam mệt mỏi dựa người ra sau ghế, tay bóp thái dương. “Có lẽ mình nên đồng ý với yêu cầu của Thiên Vũ. Chẳng phải mình luôn tính toán làm sao có thể nhanh chóng ly hôn với Thu Cúc khi phải nghe lời ông nội, kết hôn với cô ấy trong hai năm là gì ? Hơn nữa người con gái mà mình yêu là Trịnh Mỹ Dung. Chỉ có cô ấy mới xứng đáng làm vợ của mình.” Càng nghĩ Tuấn Nam càng thấy đúng. Tâm trạng nhờ thế cũng đã khá hơn nhiều. Mở cửa xe ô tô, gượng gạo nở một nụ cười để lấy lại tự chủ, Tuấn Nam muốn thông báo tin vui này cho Mỹ Dung biết. Tưởng tượng đến khuôn mặt tươi cười, hành động phấn khích reo lên sung sướng và những nụ hôn như mưa lên mặt mình của Mỹ Dung. Tuấn Nam hoàn toàn vứt bỏ những đắn đo và băn khoăn ra khỏi đầu. Bước vào thang máy, Tuấn Nam ấn nút lên lầu năm. “Anh là bạn trai của cô Trịnh Mỹ Dung đúng không ?” Một cô gái hơn 20 tuổi, khá xinh mỉm cười hỏi Tuấn Nam. “Đúng, cô là …?” Tuấn Nam liếc mắt nhìn cô gái. “Em là người sống cùng tầng năm với cô Mỹ Dung.” Cô gái tươi cười trả lời Tuấn Nam. Hai năm nay, ngày nào cô gái cũng đứng từ xa len lút nhìn ngắm Tuấn Nam. Lúc nào cũng ao ước có ngày được bắt chuyện và chào hỏi vài câu với Tuấn Nam. Mặc dù biết rằng bản thân mình không thể so sánh được với Trịnh Mỹ Dung, nhưng vẫn không nén được lòng ước ao và ngưỡng mộ. Cô gái thấy Tuấn Nam là một người yêu hết sức hoàn hảo và chu đáo. Tuấn Nam toàn tâm toàn ý yêu Trịnh Mỹ Dung, nhưng cô ta lại mèo mả gà đồng với hết chàng trai này đến chàng trai khác. Không thể chịu đựng hơn được nữa, cô gái quyết tâm hôm nay nhân cơ hội gặp mặt hiếm có này sẽ nói cho Tuấn Nam biết sự thật về Trịnh Mỹ Dung. “Lúc nãy em thấy chị Dung hôn một chàng thanh niên trẻ trong thang máy. Không biết có phải là bạn trai mới của chị ấy hay không ?” Cô gái vẫn giữ nụ cười trên môi, chớp mắt nhìn Tuấn Nam. Tuấn Nam giật nảy mình, dòng máu trong cơ thể như đông cứng cả lại. “Em vừa nói gì ?” Tuấn Nam sẵng giọng hỏi. “Em nói là lúc nãy em thấy chị Mỹ Dung hôn một chàng trai lạ mặt trong thang máy.” Cô gái dù biết làm thế này là không hay, nhưng để giúp Tuấn Nam sớm nhận ra bộ mặt thật của Trịnh Mỹ Dung, đành phải biến thành một kẻ chuyên đi ngồi lê đôi mách. Tuấn Nam vuốt mặt, cố trấn tĩnh lại tinh thần. “Em đừng đùa !” Tuấn Nam gượng gạo nở một nụ cười. “Sao anh không tự mở cửa phòng của cô ấy và vào kiểm tra xem sao ?” Cô gái tốt bụng gợi ý. Khi cánh cửa thang máy mở ra, cô gái nhanh chân bước ra ngoài và đi thẳng. Tuấn Nam mấy gần một phút mới loạng choạng bước ra cửa thang máy. Hắn không muốn tin những lời mà cô gái lạ mặt kia vừa nói là sự thật. Nhưng mà nhỡ đâu tất cả đều là sự thật thì sao ? Tuấn Nam cố nhớ lại những hành động và biểu hiện lạ lùng của Trịnh Mỹ Dung hơn bốn năm nay. Nhớ đến đâu, hắn thấy mình đã bỏ qua quá nhiều nghi vấn, bỏ qua quá nhiều chi tiết quan trọng. Đến cửa phòng căn hộ của Trịnh Mỹ Dung, Tuấn Nam dơ tay định gõ cửa. Nhưng sau khi suy nghĩ kĩ, hắn quyết định dùng chìa khóa riêng để mở cửa. “Sao anh không tự mở cửa phòng của cô ấy và vào kiểm tra xem sao ?” Lời nói của cô gái kia vẫn còn văng vẳng bên tai hắn. Bình thường hắn sẽ không tin mấy lời nói bâng quơ của người khác, nhưng hôm nay tâm trạng hắn không vui. Cảm giác thất bại và mất mát đang hành hạ tâm trí và tinh thần. Hắn không còn tin tưởng bất cứ một ai nữa. Đút chìa khóa và ổ khóa, Tuấn Nam vặn nhẹ. “Cạch !” Cánh cửa hé mở. Tuấn Nam cởi giày, đi chân đeo bít tất màu trắng vào nhà. Trong phòng ngủ vọng ra những âm thanh quen thuộc đến nỗi, Tuấn Nam thấy sởn hết gai ốc, cổ họng muốn nôn hết tất cả thức ăn ra ngoài. Đã bao lâu rồi, người con gái mà hắn hết mực tin tưởng và yêu thật lòng, cùng ngủ với những người đàn ông khác trên chính chiếc giường mà hắn tưởng rằng, chỉ có mình hắn mới có diễm phúc ấy ? Tuấn Nam đứng chôn chân giữa phòng khách, cơ thể bị dán chặt xuống sàn nhà. Mặc dù có mong muốn mãnh liệt là nhanh chóng chạy ra khỏi đây, không muốn tin mình bị Trịnh Mỹ Dung phản bội từ rất lâu là sự thật, nhưng mà tai và mắt của hắn không có lừa hắn. Trên giường, Trịnh Mỹ Dung và một chàng trai trẻ có khuôn mặt baby, mái tóc màu vàng nhạt đang quấn quýt ôm chặt lấy nhau, triền miên trong những nụ hôn thật dài. Hình bóng cao cao của Tuấn Nam che khuất đi ánh sáng của căn phòng, khiến cho hai kẻ gian phu dâm phụ trên giường giật mình, ngước mắt nhìn. Giây phút nhìn thấy Tuấn Nam xuất hiện trước cửa phòng ngủ một cách xuất quỷ nhập thần. Mặt Trịnh Mỹ Dung thoáng chốc trắng nhợt như xác chết, cơ thể đông cứng, suy nghĩ hỗn loạn, bao nhiêu ngôn từ lừa dối mà cô ta tích trữ sẵn trong đầu hơn bốn năm nay đều tan biến. Bây giờ cô ta hiện ra bộ mặt thật là một người đàn bà lẳng lơ. Người thanh niên trẻ, không biết Tuấn Nam là người yêu của Mỹ Dung, đã vênh váo quát: “Tên kia ! Tại sao lại tự tiện xông vào phòng ngủ của người khác như thế hả ? Có tin tôi gọi cảnh sát bắt người không ?” Tuấn Nam kinh tởm nhìn Trịnh Mỹ Dung. Hắn vẫn luôn cho rằng, người con gái mà hắn yêu là một cô gái thanh cao, luôn nghĩ cho hắn, nên mới bày mưu tính kế và giục hắn nhanh chóng tìm đủ mọi cách lấy bằng được Thu Cúc. Nhưng hóa ra, thứ mà cô ta cần không phải là tình cảm của hắn, mà là tiền và địa vị. Tuấn Nam chưa bao giờ thấy chán ghét bản thân mình như lúc này. Hắn thật sự rất ghen tị với tình yêu của Thiên Vũ dành cho Thu Cúc. Tuấn Nam nghiến răng, mắt rực lửa hận, dơ nắm đấm lên cao. Hắn rất muốn đấm vỡ mặt thằng oắt con có khuôn mặt baby kia, muốn tát thằng vào mặt người phụ nữ đã nhẫn tâm giẵm đạp lên trái tim hắn. Nhưng mà nghĩ kĩ lại, hắn thấy mình không đáng phải làm như thế. Đánh để làm gì ? Đánh để cho ta hả hê vì đã khiến hắn đau khổ và tổn thương sao ? Hắn đâu phải là một kẻ yếu đuối và nhu nhược như thế. Tuấn Nam phất tay, xoay người bỏ đi. Từ trên giường Mỹ Dung khoác tạm chiếc áo ngủ mỏng manh làm bằng lụa, chân trần chạy ra phòng khách, miệng hốt hoảng gọi to: “Anh Nam ! Anh Nam !” truyện này đang được đăng tải tại : kênh truyện Cô ta ôm chặt lấy Tuấn Nam từ phía sau, miệng ngọt ngào, nước mắt như mưa: “Anh Nam ! Anh Nam ! Xin anh đừng bỏ em ! Tất cả chỉ là sai lầm nhất thời thôi.” Tuấn Nam cười nhạt, gỡ từng ngón tay của Mỹ Dung ra khỏi eo. “Đủ rồi ! Chúng ta kết thúc ở đây đi !” Tuấn Nam nhạt nhẽo bảo Mỹ Dung. Hắn kinh tởm không muốn quay lại nhìn khuôn mặt giả tạo của cô ta. “Anh Nam !” Mỹ Dung vòng ra phía trước, cố ôm lấy Tuấn Nam: “Anh tha thứ cho em đi ! Là do…do….” “Cô muốn nói là do tên oắt con kia dụ dỗ cô chứ gì ? Hay là do cậu ta ép buộc cô ?” Tuấn Nam nhếch mép cười nhạt, trào phúng hỏi Mỹ Dung: “Cô đừng đóng kịch nữa. Tôi đã chán, không muốn trở thành một con rối cho cô chơi đùa nữa rồi.” Tuấn Nam thô lỗ đẩy Mỹ Dung ra, bước chân hướng về phía cửa. “Anh định bỏ tôi, để cưới con bé Thu Cúc chứ gì ?” Trịnh Mỹ Dung tức tối, gào lên. Cô ta đã khổ tâm, tìm đủ mọi cách quyến rũ Tuấn Nam. Cô ta làm sao có thể để cho Tuấn Nam bỏ đi dễ dàng như thế được. Hơn nữa, lần này người bị đá lại chính là cô ta. “……………………!” Tuấn Nam khinh bỉ không buồn đáp. Xỏ giày vào chân, Tuấn Nam nhẹ nhàng khép cánh cửa phòng lại. Hành động của Tuấn Nam, khiến cho Trịnh Mỹ Dung trợn mắt há mồm. Một chàng trai bắt gặp hình ảnh cô người yêu của mình đang mây mưa với một chàng trai khác ở trên giường, liệu còn đủ bình tình để khép cửa không gây ra một tiếng động như Tuấn Nam không ? CÒN TIẾP