5 giờ 30 phút sáng, Thu Cúc dậy sớm đánh răng rửa mặt, nấu bữa sáng ình và Tuấn Nam ăn. Sống với hắn chưa được hai ngày, nhưng về cơ bản Thu Cúc cũng phần nào hiểu được tính cách của hắn. Sáng nay, Thu Cúc định sẽ đến thăm mẹ nằm ở bệnh viện Hoàng Lâm, sau đó sẽ đi học. Sáu giờ sáng, Tuấn Nam mới dậy. Đánh răng rửa mặt xong, Tuấn Nam gọi: “Thu Cúc !” Từ trong bếp, Thu Cúc rảo bước nhanh vào phòng ngủ: “Anh có chuyện gì cần tôi làm sao ?” “Cô chọn giúp quần áo và đeo cà vạt cho tôi.” Tuấn Nam ngắm Thu Cúc từ đầu xuống chân. Sáng nay Thu Cúc mặt một bộ đồng phục học sinh, tóc buộc lệch sang bên trái, nhìn trông rất lém lỉnh và nghịch ngợm. Thu Cúc mặc dù không hiểu vì sao Tuấn Nam tiếp tục yêu cầu mình làm những việc kì cục, mà chỉ có vợ mới làm cho chồng, chứ không phải một cô giúp việc giống như mình, nhưng Thu Cúc không nói hai lời. Mở cánh cửa tủ quần áo, Thu Cúc cẩn thận chọn lựa từng bộ. Truyện này đang được đăng tải tại : San Truyen Mất hai phút, Thu Cúc mới lựa được một đồ áo vét màu xám, áo sơ mi kẻ xọc màu xanh nhạt, cà vạt đồng màu. “Anh mặc bộ đồ này đi !” Thu Cúc đưa quần áo và cà vạt cho Tuấn Nam. “Khoan đã ! Cô còn quên một việc.” Chân Thu Cúc vừa mới dợm bước ra khỏi phòng, Tuấn Nam đã lên tiếng nhắc nhở. “Nếu anh không biết thắt cà vạt thì để tôi hướng dẫn anh.” Thu Cúc quay lại, lịch sự nói. “Tôi không muốn học. Tôi thích cô đeo hộ tôi hơn.” Tuấn Nam mỉm cười, nháy mắt với Thu Cúc. Thu Cúc bình thản đối diện với khuôn mặt mỹ nam và nụ cười có thể làm tan chảy hết tất cả băng đá trên thế gian của hắn. Thấy Thu Cúc không có phản ứng gì với nụ cười và cái nháy mắt đầy vẻ khêu gợi của mình, lòng kiêu hãnh của Tuấn Nam bị tổn thương nặng nề. Thu Cúc kiễng chân, tay thắt cà vạt cho Tuấn Nam. Tuấn Nam cố tình cúi đầu, mũi hít lấy mùi hoa cúc trên tóc Thu Cúc. “Cô dùng dầu gội đầu gì thế ?” Tuấn Nam mỉm cười, dịu dàng hỏi. Thu Cúc tự dưng thấy nổi hết cả da gà, người rùng mình run rẩy, da đầu tê dại. Giá mà hắn cứ nói chuyện thô lỗ như bình thường, mình lại thấy hay hơn, Thu Cúc ngán ngẩm nghĩ thầm. “Xong rồi !” Vuốt gọn mối thắt cho thẳng, Thu Cúc ngẩng mặt nhìn Tuấn Nam. Cầm một lọn tóc mềm mượt của Thu Cúc, Tuấn Nam cho lên mũi gửi: “Rất thơm !” Hành động không báo trước của hắn, khiến Thu Cúc giật mình, vội đứng cách xa hắn mấy bước chân. “Tôi đã nấu cơm sáng xong rồi. Mời anh ra ăn cơm.” Nói xong, Thu Cúc xoay người, bước ra cửa. Tuấn Nam đứng giữa phòng, tay dơ vào khoảng không. Cảm giác mềm mại do mấy sợ tóc tơ của Thu Cúc vẫn còn vương vấn trên năm đầu ngón tay. Tay xách cặp táp màu đen, Tuấn Nam đi ra cửa. Từ trong bếp, Thu Cúc nhanh chân đi ra phòng khách, miệng gọi với theo: “Này anh ! Anh không cơm sáng sao ?” “Tôi không có thói quen ăn cơm sáng. Cô ăn một mình đi.” Tuấn Nam cúi người, đi giày da vào chân. Thu Cúc vừa bực mình khi hắn không chịu tiếp nhận lòng tốt và công sức bỏ ra nấu nương của mình, vừa nhẹ giọng khuyên bảo hắn: “Này anh ! Tôi biết anh không có thói quen ăn cơm sáng, sẽ không thích bị người khác ép phải ăn. Nhưng bữa sáng là bữa quan trọng nhất trong ngày, anh nên vào bếp, ăn chút gì đi.” “Cô lo cho tôi ?” Đang buộc giây giày, Tuấn Nam đứng thẳng người, quay lại nhìn Thu Cúc bằng đôi mắt khó hiểu và nghi ngờ. “Tất nhiên rồi, hiện giờ tôi đang làm quản gia cho anh. Nhiệm vụ chính của tôi là đảm bảo ông chủ của mình được chăm sóc một cách tốt nhất.” Thu Cúc nhanh chóng trả lời Tuấn Nam, không một chút do dự. Tuấn Nam vuốt tóc, bật cười: “Cô rất thú vị.” Thu Cúc cười theo Tuấn Nam: “Thế nào, anh vào bếp, ăn cơm sáng chứ ?” “Không ăn.” Tuấn Nam thu lại nụ cười, cộc lốc đáp. “Tùy anh.” Thu Cúc cau mày, phất tay đi vào trong bếp. Tuấn Nam bất ngờ, cứ tưởng rằng Thu Cúc sẽ còn nói vài câu nữa, nhưng thật không ngờ, Thu Cúc lại bỏ cuộc một cách nhanh chóng như thế. Đây là cách cô ta khuyên bảo người khác làm theo lời của mình sao ? Tuấn Nam lắc đầu ngán ngẩm, định bỏ đi luôn, nhưng lại nghĩ nếu bỏ đi như thế này thì dễ cho Thu Cúc quá, vì thế hắn cởi bỏ dây giày, đi vào trong bếp. Nhìn Thu Cúc vô tư ngồi ăn ngon lành, Tuấn Nam vừa cáu vừa bực mình: “Cô….!” Miệng nhai cơm, tay gắp thức ăn, mắt nhìn Tuấn Nam đứng trước cửa, Thu Cúc không nói qua cũng không nói lại. Tuấn Nam liếc mắt nhìn bàn đầy thức ăn thơm ngon và hấp dẫn trước mặt, không thoát khỏi sức hấp dẫn, nước bọt tuôn trào trong cổ họng. “Bát và đũa của tôi đâu ?” Kéo ghế, Tuấn Nam tự ngồi xuống. Thu Cúc đứng lên, lấy bát và đũa cho Tuấn Nam. “Ly và rượu.” Tuấn Nam tốt bụng nhắc nhở Thu Cúc. Thu Cúc mở tủ kính lấy một chai rượu vang và một chiếc ly. Quay trở về chỗ ngồi, Thu Cúc đặt tất cả trên bàn. Thu Cúc và Tuấn Nam ngồi ăn với nhau, không ai bảo ai câu nào. Thu Cúc từ tốn ăn, nhai thật kĩ thức ăn, mắt không nhìn Tuấn Nam. Không biết có phải do tài nấu nướng của Thu Cúc không, mà Tuấn Nam ăn rất ngon miệng, ăn rất nhiều. Cách ăn uống của Tuấn Nam, chỉ có thể dùng cụm từ: ăn như hổ đói, để hình dung. Ăn xong, Tuấn Nam đi làm. Thu Cúc lo rửa chén bát và lau dọn bàn ăn trong nhà bếp. Hơn bảy giờ sáng, Thu Cúc mới rời căn hộ 106, trên lầu sáu, trong tòa cao ốc Cao Phong. Vốn định đi bằng xe buýt đến bệnh viện Hoàng Lâm, nhưng vì sợ muộn học, nên Thu Cúc quyết định đi bằng xe tắc xi. Bà Thu Hồng nôn nóng chờ đợi con gái cả ngày hôm qua mà không thấy đến thăm. Bà vừa lo sợ Thu Cúc xảy ra chuyện, vừa thương Thu Cúc vất vả lo làm thêm để kiếm tiền trả viện phí cho bà. “Mẹ ! Chúc mẹ một buổi sáng tốt lành !” Thu Cúc ùa vào phòng như một cơn lốc, miệng cười tươi như hoa nở, tay vòng qua cổ bà Thu Hồng. Ngửi được mùi hoa cúc trên cơ thể con gái, nghe được giọng nói trong trẻo và vui vẻ của Thu Cúc, bà Thu Hồng mắt ửng đỏ. “Con đã đến rồi.” Bà Thu Hồng dịu dàng, mắt chăm chú quan sát và nhìn ngắm Thu Cúc. Bà muốn kiểm tra xem Thu Cúc có gầy đi chút nào không ? Thấy Thu Cúc hồng hào khỏe mạnh, bà Thu Hồng thở phào nhẹ nhõm. “Con xin lỗi, cả ngày hôm qua con bận việc, nên sáng nay con mới đến thăm mẹ được.” Thu Cúc lí nhí, bối rối nhìn bà Thu Hồng. “Không sao ! Chỉ cần con khỏe mạnh là được rồi.” Bà Thu Hồng mỉm cười, tay xoa đầu con gái. Thu Cúc đã cẩn thận nấu sẵn thức ăn từ nhà, toàn là những món mà bà Thu Hồng thích ăn. Thu Cúc rất mong bà Thu Hồng nhanh chóng khỏe mạnh, để có thể về nhà. Chỉ cần mẹ không sao, thì dù có vất vả đến đâu, Thu Cúc cũng chịu được. ……………… Thu Phương đi qua đi lại trước cổng trường, vừa đi vừa nhìn đồng hồ, đeo trên cổ tay, miệng lẩm bẩm: “Quái lạ nhỉ ? Rõ ràng tối hôm qua Thu Cúc nói sẽ gặp nhau ở trường. Tại sao mình chờ nó hơn một tiếng đồng hồ rồi, mà vẫn chưa thấy mặt mũi của nó đâu ?” Một chiếc xe buýt đỗ gần trạm xe buýt, cách cổng Trường cấp ba Gia Khánh hơn 50 mét. Từ trên xe, Thu Cúc bước xuống. Từ xa, thấy cô bạn thân, đi qua đi lại trước cổng trường, trông giống hệt một nhà hiền triết không thể giải thích được một định lý, Thu Cúc không nhịn được, chân chạy thật nhanh. “Thu Phương ! Mình đến rồi đây !” Thu Cúc gọi to, hy vọng là cô bạn thân không tức giận mắng mình một trận. Thu Phương giật mình, quay lại nhìn Thu Cúc. Sau khi xác định được là Thu Cúc không có nói dối, Thu Phương vừa mừng vừa giận: “Con chết tiệt kia ! Tại sao bây giờ mày mới tới ? Mày có biết là tao chờ mày lâu lắm rồi không hả ?” “Tao xin lỗi, do tao phải đến bệnh viện thăm mẹ tao nên bây giờ mới đến được.” Thu Cúc cười khì khì, nịnh nọt cô bạn thân. “Bác Hồng không sao chứ ?” “Tình hình bệnh tật của mẹ tao vẫn thế, không có biến chuyển gì nhiều.” Thu Cúc buồn rầu đáp. “Mày đừng lo lắng, ca mổ sẽ thành công thôi.” Thu Phương vỗ vai Thu Cúc. “Ừ, tao cũng hy vọng thế.” Thu Cúc lấy lại được tinh thần vui vẻ, nụ cười yêu đời lạc quan nở trên môi. Cùng Thu Cúc đi vào trong cổng trường, Thu Phương háo hức: “Mày nhất định phải kể cho tao nghe, về người chủ mới của mày, phải nói cho tao biết mày đang làm ở đâu để tao còn yên tâm.” “Được rồi, tao sẽ kể hết ày nghe, được chưa ?” Hình bóng của Thu Cúc và Thu Phương khuất dần sau cánh cổng sắt màu xanh dương. Sáng nay, bầu trời trong xanh, không khí tươi mát. Từng cơn gió mang theo mùi hương của hoa, của lá cây, của đất. Cuộc sống chưa có lúc nào lại tràn ngập tiếng cười và niềm vui như thế.