Hướng Dương Hoa Khai Noãn
Chương 13 : Bỗng dưng phát hỏa
Sao lại không thấy thi thể? Chẳng lẽ nàng thật sự hoa mắt? Hứa Hướng Dương gắt gao nhìn chằm chằm mặt nước, trừ bỏ ngẫu nhiên sẽ gợn sóng, cái gì cũng không có! Nàng ngẩng đầu nhìn xung quanh, có khi nào sau khi nàng chạy đi đã có người đem thi thể giấu rồi hay không? Nhưng đập vào mắt là một mảnh trống trải, căn bản không giấu được một khối thi thể. Nàng lâm vào hỗn loạn, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
"Quan gia, ta thực sự nhìn thấy trong giếng có một cái thi thể nữ nhân, vừa nãy vẫn còn ở đây!" Nàng không nghĩ mình nhìn nhầm, gần như vậy, chân thật như vậy, sao có thể là ảo giác được? Hơn nữa, làm sao vô duyên vô cớ nàng lại nhìn thấy?
Trần bộ khoái bảo hai bộ khoái khác đi xung quanh nhìn xem, hai người tra xét một vòng không thu hoạch được gì. Hứa Hướng Dương hoang mang, sao có thể như vậy? Trần bộ khoái nhìn một lượt, cuối cùng đưa mắt về giếng nước trống không, nói:" Cô nương, sợ là ngươi nhìn lầm rồi."
Hứa Hướng Dương muốn nói chính mình rõ ràng thấy, nhưng là, tìm không được thi thể thì làm sao chứng minh bản thân không phải hoa mắt đây? Hiện tại, ngay cả chính nàng đều có chút rối loạn. Đan hai tay vào nhau, bất an gật gật đầu, nói:" Ta...đại khái, đại khái là..."
Trần Bộ khoái nói:" Trong giếng không có cái gì cả, bốn phía đều tìm không thấy, cũng không có gì đáng ngờ, việc này..." Tuy rằng xem nàng không giống nói dối, nhưng không phát hiện được thi thể, việc này chỉ có thể bỏ qua. Một bộ khoái cao gầy hơi chần chờ, thấp giọng nói:" Cô nương, nghe nói hẻm An Bình này có chút... không sạch sẽ, không rõ chính xác là ngươi đã chạm phải cái gì. Nhưng mà, chúng ta cũng sẽ để ý đến, có khi thật sự xảy ra án mạng." Chắc là không ai tự nhiên lấy loại sự tình này ra đùa giỡn, cứ tra xét kĩ lại một chút đi.
Hứa Hướng Dương xoát cái mặt trắng bệch, cái gì không sạch sẽ? Chẳng lẽ là nói đến... chuyện ma quái? Nàng muốn nói không tin quỷ thần, nhưng chính mình là tá thi hoàn hồn còn gì? Việc này thật đúng là không thể nói chính xác được. Chẳng lẽ nàng nhìn thấy là oan hồn? Nàng không dám nghĩ sâu xa, lại càng không dám một mình đứng cạnh giếng lâu, lấy lại dũng khí vội vàng chạy về nhà Lâm bà tử. Nước trong vại còn đủ dùng, hôm nay muốn lấy tiếp sợ là không được. Nàng không nhắc tới chuyện phát sinh ở giếng nước, miễn cho Lâm bà tử lo lắng, nói chuyện trong chốc lát liền trở về Khai Phong phủ.
Đến Khai Phong phủ mới phát hiện, bản thân quả thật bị choáng váng đầu, báo quan tự nhiên là tới Khai Phong phủ, không phải Triển Chiêu quản việc này hay sao? Trong chuyện hôm nay, khắp nơi đều lộ ra kì quái, mặc kệ có phải do ma quỷ quấy phá hay không, nàng đều phải nói với Triển Chiêu. Biết rõ buổi tối Triển Chiêu mới trở về, trong lòng nàng lại nóng vội muốn nhìn thấy hắn, sợ là không gặp nên cố ý đem đồ thêu ngồi ở trong sân làm, tiện thể chờ.
Nhưng bởi vì, xảy ra chuyện như vậy, tâm thần nàng không yên, thêu lầm mất vài chỗ. Dừng tay lại, cắt chút rau cho gà ăn vậy. Nàng làm một hàng rào nho nhỏ ở trong góc sân dùng để nuôi gà, sau này mua thêm vài con nữa, nhìn sẽ náo nhiệt hơn hẳn. Sợ làm dơ y phục, nàng nhấc làn váy lên tiến vào trong.
Bỗng dưng giật thót mình, làn váy cùng giày thêu bị dơ khi nào vậy? Bộ y phục này mới đổi hôm nay, thời điểm ra ngoài vẫn sạch sẽ. Vết lấm lem này giống như cọ phải ở chỗ ẩm ướt, nàng chưa từng đi qua chỗ nào ẩm ướt a. Nếu là ẩm ướt, vậy chỉ có bên cạnh giếng! Nhưng khi đó nàng còn chưa múc nước ở giếng lên... Vậy! Nàng không có múc nước, nhưng thùng nước để bên ngoài quả thật bị ướt! Đúng rồi! Khi nàng cùng bộ khoái trở về bên cạnh giếng có một mảnh bị ướt! Thời điểm chạy đi rõ ràng không có! Có thể là sau khi nàng đi có người đem thi thể vớt lên rồi giấu đi hay không?
Không được! Nàng phải báo việc này cho Triển Chiêu ngay lập tức, để muộn sẽ không kịp nữa.
Tuy rằng Hứa Hướng Dương ở Khai Phong phủ, nhưng đối với phủ nha hoàn toàn mờ mịt, phạm vi hoạt động của nàng chỉ ở phía sau trạch viện mà thôi. Thật đúng là không biết đi đâu tìm Triển Chiêu. Nghĩ, nếu là báo quan, không bằng liền đi từ cửa chính vào, tìm cái nha dịch hỏi một chút. Chính là không nghĩ tới, khi nàng nói tìm Triển Chiêu, nha dịch đánh giá nàng một phen, rồi sau đó hỏi nàng có chuyện gì, xem thái độ kia liền biết cầu kiến Triển Chiêu chẳng phải chuyện dễ dàng. Ngẫm lại cũng đúng, nếu ai tới đều có thể tùy tiện nói muốn gặp, vậy mỗi ngày hắn chỉ tiếp người khác cũng không hết việc.
Hứa Hướng Dương nói bản thân muốn báo quan, nhưng thi thể đã không cánh mà bay, người ta làm sao tin? Chưa hết rối rắm, lại gặp Vương Triều từ bên ngoài trở về. Hắn nhìn thấy Hứa Hướng Dương liền giật mình, sao nàng lại đến cửa chính? Phất tay ý bảo nha dịch lui ra, sau đó mới hỏi:" Hứa cô nương, ngươi sao lại ở đây?"
Nhìn thấy Vương Triều, Hứa Hướng Dương nhẹ nhõm thở ra một hơi:"Ta có việc gấp cần tìm Triển đại nhân, Triển đại nhân có ở đây không?"
Việc gấp? Vương Triều nhíu mày, nàng thì có việc gì gấp? Không phải lại muốn đùa giỡn cái trò gì đi? Biểu tình của Vương Triều, Hứa Hướng Dương đều xem ở trong mắt, trong lòng cân nhắc, hơi hơi cúi đầu. Tuy rằng Vương Triều là một trong số ít người đối xử ôn hòa với nàng, nhưng cũng không hề tín nhiệm nàng. Vội vàng rút lui ý chí, việc này mơ hồ như vậy, nói không chính xác Triển Chiêu cũng không tin, cần gì phải nhất định nói cho hắn nghe? Nói cho Vương Triều thì cũng thế, bọn họ đều là đồng nghiệp cả.
"Vương đại nhân, hôm nay ở hẻm An Bình, ta gặp được một việc kì lạ. Ta nhìn thấy trong giếng lấy nước có một khối thi thể, nhưng khi tìm bộ khoái tuần phố trở lại thì thi thể không thấy. Bộ khoái tra xét một vòng xung quanh lại không phát hiện ra cái gì. Bọn họ nói nơi đó có chút không sạch sẽ gì đó, có lẽ là ta nhìn nhầm. Nhưng là, ta vừa mới phát hiện có điểm không thích hợp. Lúc ta đi lấy nước thì bên cạnh giếng khô ráo, sau khi mang theo bộ khoái đến lại bị ướt một mảnh, khiến làn váy bị cọ bẩn." Nói xong còn hơi nhấc làn váy lên:" Ta cũng không biết bản thân có thật sự là hoa mắt hay không, chính là cảm thấy tốt nhất nên nói cho các ngươi biết."
Vương Triều gật đầu:"Uh, cô nương yên tâm, ta sẽ báo cho Triển đại nhân biết."
"Làm phiền ngài, ta đi về trước." Nói xong, nàng cũng cảm thấy không thoải mái, ngược lại cả người lại có phần lạnh lẽo. Nàng cứ nghĩ mọi thứ đã có sự thay đổi, kì thực vẫn như cũ, bề ngoài bọn họ đối xử hòa nhã với nàng, cũng chỉ là không muốn Triển Chiêu quá mức khó xử mà thôi, trong lòng vẫn còn cực đề phòng nàng. Ai, cũng khó trách, nguyên chủ làm ra chuyện tình như vậy, có thể một sớm một chiều thay đổi được hay sao? Nếu bọn họ không thích nàng, nàng trốn tránh xa xa là được rồi.
Hôm nay thực sự là không có tâm tình động kim chỉ, Hứa Hướng Dương đem cây cải củ còn thừa lại, rửa sạch rồi cắt ướp mang đi muối, lại làm thêm một vò nữa. Làm xong này đó thì thời gian vẫn còn sớm, bất đắc dĩ, chỉ có thể cưỡng chế phiền muộn trong lòng bắt đầu làm áo kép cho Triển Chiêu. Mấy ngày nay nàng đã làm xong cho hắn ba bộ áo sơ mi, chẳng qua vẫn chưa đưa qua. Bản thân nàng cũng đã nhanh chóng làm xong một thân quần áo mùa đông, rốt cục không bị đông lạnh nữa.
Không thể phủ nhận, con người nhàn rỗi mới có thời gian để suy nghĩ miên man, bắt tay vào việc rồi thì cái gì cũng không nghĩ tới nữa. Vật liệu may rất tốt, đường chỉ được khâu ngay ngắn, bông xốp từng chút từng chút nhồi vào, lại tỉ mỉ vá thành hình thoi, cố định sợi bông, vừa tinh xảo lại hào phóng. Nàng làm áo kép thành kiểu dáng đơn giản, ngay cả tay áo đều không có, giống như một kiện áo giáp mà thôi. Cho nên, cũng chỉ cần một canh giờ liền làm xong.
Thời điểm Triển Chiêu trở về thấy nàng đang giơ một kiện áo giáp màu xám lên, nhìn trái nhìn phải, trên khuôn mặt nhẵn nhụi lộ chút ý cười thản nhiên. Ánh nắng buổi chiều nhiễm đỏ một thân nhạt nhẽo của nàng, tia sáng trải ra một mảnh nhu hòa lên mái tóc, một thân mộc mạc rốt cục cũng có ít sinh khí.
"Hứa cô nương."
Hứa Hướng Dương cả kinh, ý cười trên mặt thoáng chốc vì khẩn trương mà cứng đờ:" Triển đại nhân, ngài, đã trở lại... Hôm nay lại sớm như vậy."
Triển Chiêu bước đến gần, hắn vừa mới từ chỗ Vương Triều biết được sự việc nàng gặp hôm nay, cho nên mới trở về:" Chuyện của ngươi, ta đã nghe Vương Triều nói, ngươi đi tới An Bình làm gì?" Mọi chi tiết trong lời nói của nàng đều có điểm kì lạ, cả việc nàng đi đến hẻm An Bình cũng kì quái, nàng tới chỗ đó làm cái gì?
"Ta..." Hứa Hướng Dương hơi chần chờ, có chút không muốn đem chuyện mình nhận thức Lâm bà tử nói ra, đó là chỗ dựa yên bình duy nhất mà nàng có. Ánh mắt Triển Chiêu tràn đầy nghi ngờ cùng xem xét khiến nàng có chút tức giận, tại sao trong mắt bọn họ, dù nàng làm cái gì cũng là có mưu đồ? Nhất cử nhất động của bản thân tựa hồ là bí mật không thể cho ai biết. Mím môi, cứng rắn nói:" Ở ngõ An Bình có một lão phụ nhân gọi là Lâm bà tử, Lâm bà tử không có người dựa vào, đi đứng lại không tiện, ta thi thoảng đi qua giúp vài việc trong nhà."
Thấy Triển Chiêu vẫn nhìn mình như vậy, thanh âm bất giác đề cao:" Nếu đại nhân không tin vậy cứ việc đi thăm dò!"
Triển Chiêu có chút ngoài ý muốn, nàng vẫn luôn khúm núm, không nghĩ tới cũng có chút tính tình. Nhưng mà, hiện tại hắn muốn tra án, há có thể tùy ý nàng nổi tính khí? Không khỏi trầm mặt:" Việc này ta tự nhiên sẽ tra, thỉnh cô nương hãy kể lại sự tình lúc đó."
"Việc cần nói ta đều đã nói với Vương đại nhân, chính là như vậy! Không còn cái gì nữa! Nếu đại nhân còn muốn biết thêm gì, có thể đi hỏi bộ khoái ở hiện trường, ta nhớ rõ đầu lĩnh kia gọi là Trần bộ khoái. Tra xét một chút hôm nay ai tuần tra ở gần ngõ An Bình, tự nhiên sẽ biết người nào là Trần bộ khoái." Hứa Hướng Dương không hiểu bản thân bị làm sao, trong lòng bỗng dưng nổi lên ngọn lửa, khiến nàng không nhịn được phát hỏa về phía hắn. Nếu đã không tin nàng, cần gì phải hỏi? Có bản lĩnh thì tự mình đi tra đi!
"Hứa cô nương! Xin hãy phối hợp quan phủ tra án! Không cần đem ân oán cá nhân liên lụy trong đó!"
"Dân nữ không nên lôi ân oán với đại nhân vào? Dân nữ là thật không còn lời nào muốn nói!"
"Hứa Hướng Dương!"Triển Chiêu gắt gao mím môi, trước đó bày ra vẻ khúm núm, quả nhiên vẫn là diễn trò sao? Nổi tính tình liền không che được bản tính không rõ phải trái! Hứa Hướng Dương không cam lòng yếu thế trừng hắn, nàng căn bản không nghĩ sống cùng hắn cả đời, cho dù chọc giận hắn thì thế nào? Dù có làm gì hắn đều chán ghét nàng, nàng cần gì phải cố ý lấy lòng? Tốt nhất hắn cứ giận dữ rồi đưa cho nàng hưu thư đi! Nàng nghĩ tới, nguyên chủ có lẽ còn có thể về nhà mẹ đẻ. Cho dù trong nhà không còn ai, nhà tranh vách đất chắc vẫn có hai gian?
Triển Chiêu bỗng nhiên lạnh nhạt xoay người, cứng rắn nói:"Đi theo ta!" Ngữ khí kia chân thật lại đáng tin. Hứa Hướng Dương bất động tại chỗ, trong lòng đấu tranh. Triển Chiêu quay đầu lạnh lùng nhìn nàng một cái, trong mắt bao hàm cảnh cáo, nàng khẽ cắn môi, chịu đựng ủy khuất trong lòng, yên lặng đuổi theo. Hít một ngụm thật sâu, dùng tay áo xoa lung tung hai mắt, cơ hồ là chạy chậm theo phía sau hắn.
Trở lại bên cạnh giếng, nơi đó đã có nhiều người, nấu nước giặt quần áo đều có, nước tràn ra xung quanh, hiện trường đã bị phá hư. Trong lòng Hứa Hướng Dương ảo não, nhưng vẫn thuật lại tình hình lúc đó. Triển Chiêu nghe xong yên lặng gật đầu, tự nhiên đi xem xét mọi nơi. Hứa Hướng Dương đột nhiên cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều mỏi mệt, thối lui đến chỗ vách tường, có chút vô lực ngồi trên phiến đá ngẩn người.
Cũng không hiểu bị làm sao, chỉ cảm thấy thân mình khó chịu, tính tình đột nhiên nóng nảy, phía dưới bụng như có thứ gì đó tràn ra. Càng ngồi càng phiền, hắn không thể mau chóng chút sao? Nếu thực giấu ở đâu đây, nhiều người như vậy chẳng nhẽ không nhìn thấy? Ngô... bụng đau quá.
"Làm sao vậy?" Không biết khi nào thì Triển Chiêu đã trở lại, thấy nàng ôm bụng, sắc mặt tái nhợt cong thắt lưng, không khỏi lại trầm mặt. Hứa Hướng Dương cố nén không khoẻ, nói:"Ngài xong rồi sao? Vậy, chúng ta trở về đi thôi."
Triển Chiêu định hỏi, nhưng thấy nàng như vậy, chỉ có thể từ bỏ, thản nhiên nói:" Đi về trước đi." Hứa Hướng Dương nhẹ nhõm thở một hơi, đứng dậy có chút gian nan, mới đứng thẳng thân mình, nhất thời cảm giác phía dưới như một trận sóng triều, một cỗ nóng bỏng trào ra. Giật mạnh cả kinh, chẳng lẽ là đại di mụ đến? Xuyên đến một tháng còn không có gặp, hôm nay thật là cái ngày gì không biết, toàn chuyện xui xẻo!
Nhìn lại đá phiến, quả nhiên lây dính vết máu! Còn là một mảng lớn!
Triển Chiêu cũng tự nhiên nhìn thấy, vừa rồi Hứa Hướng Dương còn khí thế ngút trời, hiện tại nhất thời vô thanh vô tức sụp xuống, quẫn bách không biết nên làm thế nào cho phải. Nàng quẫn bách, hắn cũng xấu hổ, bất đắc dĩ thở dài, nói:" Mau trở về đi, ta sẽ ở phía sau che cho ngươi." Hứa Hướng Dương đỏ mặt, gật gật đầu, rốt cục biết vì sao tính tình mình lại đại biến như vậy, tổng hợp kinh nghiệm đã trải qua a! Đợi nàng xoay người, Triển Chiêu thấy phía sau nàng không bẩn, đại khái lúc ngồi xuống nàng đã vén làn váy lên, thế mới không bị dơ. Hắn đi theo phía sau nàng, nhỏ giọng nói:"Y phục không có dơ."
Nghe hắn nói như vậy, nàng yên tâm một ít:"Cám ơn..." Một lát sau, nàng lại nhẹ giọng nói:"Triển đại nhân, ta, ta vừa rồi... có chút xúc động, xin hãy tha lỗi."
"Không sao." Triển Chiêu thản nhiên lên tiếng. Về chuyện của nàng, không có gây trở ngại gì, hắn cũng không để ở trong lòng.
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
55 chương
79 chương
93 chương
1 chương
54 chương
75 chương
466 chương
45 chương