Hương đồ

Chương 43

Sắp đến cửa tiệm bán son phấn nhà mình, thật xa đã nhìn thấy bên cạnh cửa có một nữ tử đang đứng, trong tay còn xách một cái giỏ, đợi sau khi tới gần, Thẩm Hà Hương không khỏi đưa mắt đánh giá nàng ta từ trên xuống dưới, ở trong ký ức của nàng, dung mạo của Thẩm Quế Hoa này tuy rằng không được tính là chim sa cá lặn, tu hoa bế nguyệt, nhưng trang điểm một phen cũng coi như nhìn được, bằng không lúc trước cũng sẽ không thể chủ động đi câu dẫn tiểu Hầu gia, mà chính bản thân nàng ta cũng rất biết cách bôi son trát phấn, cách hai con sông cũng ngửi được mùi thơm trên người nàng ta. Nhưng nay và trước dường như là hai người khác biệt, một thân váy màu xanh vải bông bụi bẩn bù xù, còn chiếc áo bông trên người là loại khi ở nhà cũ đã bạc phếch vì giặt nhiều lần, màu sắc và hoa văn đều phai gần hết, trên tóc cũng chỉ đeo một chiếc khăn hoa của người bán hàng rong mười văn tiền một cái, xem ra rất là mộc mạc, ngay cả nha hoàn nhà mình cài trên đầu hoa trâm cũng có giá trị nửa lượng bạc, vừa thấy vậy, vị lão cô này của nàng đã hoàn toàn không có bộ dáng diễu võ dương oai như khi còn ở nhà cũ nữa. Trong mắt Thẩm Hà Hương không khỏi lộ ra biểu tình đã hiểu rõ, xem ra sức lực chiến đấu của đại bá mẫu vẫn cực kì cường hãn, nhìn bộ dáng của Thẩm Quế Hoa, mẫu thân của nàng ta chắc cũng không tự lo nổi, hiện tại cũng chẳng đủ sức mà chiếu cố đến nàng ta, bằng không dựa vào cái thói thích đeo vàng đội bạc của nàng ta, vải hoa đáng giá vài phân tiền kia sao lọt vào mắt được, mà đại bá kia còn là kẻ sĩ diện, sợ đại bá mẫu đem việc đó hô hoán lên, mặt mũi khó coi, tự nhiên là thả lỏng mặc kệ, kể từ đó, ngày tháng trôi qua của hai mẹ con Thẩm Quế Hoa thật sự đến số rồi. Thẩm Quế Hoa đã đến từ rất sớm, chưởng quầy kia không cho nàng ta vào cửa, nên cũng chỉ có thể đứng ở cửa, vừa chờ đợi vừa âm thầm mắng tên nô tài mắt chó nhìn người thấp, đợi lát nữa nàng ta mà vào được nhà nhị ca xem nàng ta thế nào thu thập bọn họ, trên thực tế đại phòng Thẩm gia sống ở nhà cũ rất tốt, ai biết đại bá mẫu như nổi điên lên chửi bới nương nàng ta là đĩ thõa, đồ đê tiện, còn túm tóc đánh, sau đó cứ ba ngày hai bữa thì càng nghiêm trọng hơn, khiến cho hàng xóm và người trong thôn đều chỉ trỏ ở sau lưng nàng ta và nương, ngay cả Lí chính cũng tìm đến vài lần, cuối cùng thật sự là không ở nổi nữa, đại bá đành phải bán đi ngôi nhà cũ và ruộng đất chuyển đến kinh thành, cũng để tiện cho việc trông giữ tiệm tạp hóa. Nhưng phòng ở tại kinh thành thật sự là rất đắt, hơn một trăm lượng mới mua được một sân viện nhỏ, năm người chen chúc trong ba phòng, mùa hè nóng nực mùa đông lạnh lẽo, cộng thêm việc làm ăn của tiệm tạp hóa càng ngày càng lụi bại, Thẩm Mãn Phúc học tập ở kinh thành cũng phải mất một khoản phí, hiện tại nào còn có thể giống như khi ở nhà cũ tiêu pha như vậy, không chỉ túng thiếu khó khăn, mà việc nhà cũng để nàng ta làm, năm trước đại bá vốn tìm cho nàng ta một mối hôn sự môn đăng hộ đối, là tiểu nhi tử của tiệm tạp hóa mứt quả đối diện tiệm tạp hóa nhà nàng ta, đầu năm nay là có thể gả qua đó, ai biết tên đoản mệnh quỷ đó không đợi được đến hôn kỳ liền bệnh chết, cho nên hôn sự luôn kéo dài tới hiện tại, nhìn thấy tên Thẩm Mãn Phúc kia hàng ngày ăn thịt uống canh, bản thân lại ăn cháo uống nước lã giống tôi tớ hầu hạ bọn họ, nàng ta sắp phát điên mất rồi, không thể ở cùng họ thêm một ngày nào nữa. Có thế mới nghĩ tới chi thứ hai sớm đã chuyển đến kinh thành, hơi nghe ngóng một chút nàng ta liền sợ ngây người, không nghĩ tới chi thứ hai rời khỏi nhà cũ thế nhưng cuộc sống càng ngày càng tốt, hiện thời như cá chép vượt long môn, không chỉ sống tốt ở kinh thành, mà còn có hai tiệm bán son phấn, một sân viện hương liệu, và có cả một Băng Cơ phường tiếng tăm vang dội trong giới quý nữ, công việc buôn bán hưng thịnh, đến ngay cả Liễu thị một người hơn mười năm không sinh nổi một quả trứng, vậy mà cũng đã có thai, đây không thể nghi ngờ như tiếng sấm bên tai. Thẩm Quế Hoa vừa đỏ mắt ghen tị đến phát cuồng, lại vừa vui mừng lộ rõ trên nét mặt, nghĩ rằng dựa vào cuộc sống phú quý hiện tại của nhị ca, bản thân nếu có thể sống cùng nhà với nhị ca, vậy chẳng phải son phấn thậm chí là Ngọc Cơ cao của Băng Cơ phường nàng ta đều có thể tùy tiện dùng sao, đến lúc đó lại kêu Liễu thị thu xếp cho nàng một mối hôn nhân tốt, bản thân chỉ cần ngồi chờ xuất giá là được, cần gì phải ở chỗ đại phòng kia chịu khổ chịu cực, về phần mẫu thân, trong lòng Thẩm Quế Hoa có chút tức giận, nếu không phải lúc trước bà ấy đắc tội với nhị ca thì hiện tại cùng nhau chuyển đến chỗ nhị ca ở thì thật tốt biết mấy, mặc dù không bỏ được mẫu thân, nhưng thấy tiệm bán son phấn Thẩm gia và sân viện rộng lớn, không khỏi trong lòng nhóm lên ngọn lửa, nhất thời liền vứt Tiền thị ra sau đầu. Thẩm Quế Hoa thấy rét lạnh đến nỗi xoa tay, hướng về phía cửa hàng nhìn vài lần, đang định muốn vào cửa hàng hỏi một chút, liền thấy không xa có người đi về phía nàng ta, nàng ta nhất thời có chút co rúm lại, kinh thành không thể so với nơi thôn quê sinh ra những con người nghèo khổ, tùy tiện người nào đều có thể là người không nên chọc vào, ăn vài lần thiệt thòi còn không biết học khôn vậy thì đáng chết rồi. Nhưng đúng là mấy người đó càng đi càng tới gần, Thẩm Quế Hoa không khỏi căng thẳng ngó xung quanh mắt liếc vài cái, đột ngột phát hiện vị tiểu thư trước mặt dẫn theo nha hoàn có bộ dáng nhìn rất quen mắt, nhìn sau một lúc lâu rốt cuộc mới trợn trừng hai mắt nhận ra, tuyệt sắc nữ tử trên mặt lạnh nhạt như sương đang chậm rãi bước đến kia không phải chính là nha đầu xấu xí mà hồi nhỏ từng bị nàng ta sai sử quay vòng vòng Thẩm Hà Hương sao? Nhìn nha đầu xấu kia đang bới kiểu tóc mà nữ tử kinh thành đương thời lưu hành nhất, mặt trên còn cắm một cây Phù Dung Mẫu Đan trâm nhìn là biết giá trị xa xỉ được chế tạo bằng bạch ngọc óng ánh, gia công tinh tế, nhất thời không phản ứng kịp, thẳng đến khi thân dáng eo nhỏ yểu điệu kia đi qua dừng trước mặt nàng, ánh mắt Thẩm Quế Hoa còn lưu lại ở chỗ ngọc trâm cài trên tóc Thẩm Hà Hương, sau đó đôi con ngươi dời mắt đến làn da trắng như tuyết và đôi mắt long lanh như làn thu thủy trên mặt Hà Hương, sau đó kèm theo sự ghen tỵ nhìn về phía y phục tơ lụa trơn mềm, cuối cùng đậu trên mũi giày thêu, vừa rồi lúc đi qua đây nàng ta đã nhìn thấy rõ, đó là loại tơ vàng mẫu đan song diện thêu, đáng chú ý nhất đó là mũi giày có đính hai hạt trân châu to như mắt trâu, mặt trên còn thắt bươm bướm trên nền hoa đỏ thắm, khi đi nhẹ nhàng lay động, phảng phất như cánh bướm vờn hoa, thập phần tinh xảo xinh đẹp. Thẩm Quế Hoa càng ngắm càng đỏ mắt, càng ngắm càng ghen tị, nàng ta dù không rành cũng biết một hạt châu trên mũi giày cũng có giá trị lớn, nha đầu xấu xí này mặc đồ tốt đi giày đắt đến thế, thực hận không thể lột ngay đôi giày thêu trên chân Thẩm Hà Hương xuống để tự đeo lên chân mình, còn y phục cùng cái trâm cài đầu kia, Thẩm Quế Hoa vừa nghĩ vừa muốn nghiến răng ken két, trong đầu đều là đồ vật trên người của Thẩm Hà Hương, nếu có thể được vào ở nhà nhị ca hì tốt rồi, mấy thứ này về sau tất cả đều là của nàng ta . Thấy bộ dáng Thẩm Quế Hoa, Thẩm Hà Hương liền biết bệnh hám lợi của lão cô nàng lại tái phát rồi, không chịu được người ta sống tốt, càng chịu không được người khác sống tốt hơn nàng ta, không khỏi liếc mắt về Bích Yên ở phía sau, Bích Yên lập tức lớn tiếng ho khan một tiếng, Thẩm Quế Hoa nhất thời bừng tỉnh. “Là, là Hà Hương a.” Trên mặt Thẩm Quế Hoa từ miễn cưỡng bài trừ biến thành tươi cười nói: “Nghe nói nhị tẩu có thai, nương ta kêu ta mang chút điểm tâm nhà làm mang qua. . .” Nói xong sờ vào mảnh vải che trên giỏ. Thẩm Hà Hương nhìn nàng ta một cái, lập tức mím môi cười nói: “Thì ra là lão cô, nhưng nhất thời không nhận ra được nha, nương ta lúc này đã đi ngủ, phụ thân ta đi Hương viên, nếu ngươi muốn gặp họ thì ngày mai lại đến đi.” Thấy Thẩm Hà Hương miệng cười xinh đẹp, Thẩm Quế Hoa ghen tị đến nỗi ngón tay trực tiếp móc trên giỏ, nhưng miệng lại vội vàng ngắt lời nói: “Nếu vậy thì ta đến khuê phòng ngươi ngồi một lát đi, hai ta nói chuyện, chờ nhị tẩu tỉnh lại ta sẽ qua thăm tẩu, vậy. . . . . ta đỡ lại phải đi một chuyến.” Thẩm Hà Hương không khỏi nhìn thẳng vào nữ tử kiếp trước không biết liêm sỉ đi khắp nơi quyến rũ nam nhân, lại liếc mắt nhìn người qua lại tấp nập nơi cửa hàng Thẩm gia, nhất thời ánh mắt lưu chuyển mỉm cười nói: “Cũng tốt, lão cô đã ngại phiền toái như vậy thì theo ta đến đây đi.” Nói xong quay người lại, thuận tiện nhìn Bích Yên bên cạnh, giữa chủ tớ chỉ cần một ánh mắt là hiểu nhau, thế mới dẫn theo hai nha hoàn đi đến sân viện. Thẩm Quế Hoa vội vàng đi nhanh theo, trong lòng nhất thời mừng như điên, chỉ cần nàng ta được bước vào sân viện, thì sẽ có biện pháp lưu lại, đến lúc đó nhất định phải lấy lòng nhị ca để được ở lâu, thẳng đến khi nàng ta tìm được phu quân như ý mới thôi, lập tức liền trừng mắt với nữ tử quyến rũ đang nhẹ bước chậm rãi đi về phía trước, trên đầu rũ xuống đung đưa những sợi tơ bạc, trước đó, phải đem tất cả đồ vật của Thẩm Hà Hương sở hữu đều biến thành của nàng ta mới được. Đợi đi vào một gian phòng Thẩm Quế Hoa mới phản ứng kịp, “Hà Hương, đây là nơi nào?” Không có người trả lời nàng, Bích Yên đã đóng xong cửa tạp phòng lại rồi, Hỉ Nha tiến lên túm lấy chiếc giỏ trong tay nàng ta đem qua cho tiểu thư xem, Thẩm Hà Hương xốc tấm vải lên lật qua lật lại đồ ăn bên trong, cầm lấy một khối bánh ngọt màu vàng đưa lên mũi ngửi, lại tách bánh ra nhìn, còn có một chung canh, đợi nhìn xong xuôi, trong lòng Thẩm Hà Hương đã hận muốn chết, giơ lên chung canh kia liền không chút khách khí hướng trên mặt Thẩm Quế Hoa giội xuống. Thẩm Quế Hoa nào dự đoán được sẽ như thế, nhất thời hét lên một tiếng lấy tay che mặt. ” Phù Dung cao nhân Ngư tanh thảo, bánh bao gạch cua, canh hoa hồng. . .” Ba loại này bất kì loại nào trong đó cũng khiến cho phụ nữ thân thể suy yếu bị xảy thai, “Thật sự là ác độc cực kỳ, là Tiền thị kêu ngươi đưa tới như vậy? Hay là đại bá mẫu?” Con mắt bị dính nước canh, Thẩm Quế Hoa vừa lau mắt xong định chửi ầm lên, nghe thấy Thẩm Hà Hương nói nhất thời nén lại, đồ ăn quả thật là đại bá mẫu kêu nàng ta đưa tới, nhưng trong lòng nàng ta cùng mẫu thân đều biết rõ, dù sao Thẩm gia hiện tại chỉ có Thẩm Mãn Phúc một nòi giống duy nhất, chi thứ hai lại là người tuyệt hậu, khuê nữ bị gả đi như bát nước hắt ra ngoài, tương lai tiền tài của chi thứ hai tự nhiên đều phải về tay Thẩm Mãn Phúc sở hữu, hai người bên đại phòng luôn tính toán như vậy. Ai biết Liễu thị kia cư nhiên Liễu khô nẩy mầm, lão trai ngọc sinh hạt châu, hơn ba mươi tuổi còn có thể có thai, điều này sao lại không làm cho đại phòng nóng nảy, một khi sinh ra nhi tử, vậy Mãn Phúc đâu có cửa, vì thế đại bá mẫu suy ngẫm cực khổ vài ngày mới suy nghĩ ra cái chủ ý như vậy, chỉ cần có thể làm sảy thai gây tổn thương đến thân thể Liễu thị, vậy chi thứ hai họ Thẩm liền thật sự đoạn tử tuyệt tử, đến lúc đó bọn họ không muốn đem gia tài để lại cho Mãn Phúc cũng không được. Thẩm Quế Hoa vốn tính toán nếu nhị ca thu lưu nàng ta, nàng ta liền đem lời đại bá mẫu nói cho nhị ca nghe, nếu ngược lại nhị ca không thu lưu nàng ta, cũng đừng trách nàng ta làm muội tử lại vô tình, nhưng ai biết không gặp nhị ca, lại bị chất nữ kém nàng một tuổi kia vạch trần, nhất thời thẹn quá thành giận nói: “Ngươi nói bậy, đó là thứ ta mua ở quầy hàng, phụ nữ có thai ăn vào có bị xảy thai hay không, ta căn bản không biết, không liên quan đến ta. . . . . .” “Ngươi không biết?” Thẩm Hà Hương cười lạnh, người luôn luôn yêu sạch sẽ như nàng nhất thời giơ tay lấy lên một cái bánh bao gạch cua, sau đó dùng tay hung hăng bóp nát, không lưu tình chút nào trét hết lên mặt Thẩm Quế Hoa, “Ngươi không biết vậy sao có thể biết những thứ này sẽ khiến cho mẫu thân ta xảy thai? Nói tự tay làm, hiện tại thì nói mua, ngươi coi lỗ tai người khác là đồ bài trí, đầu óc đều làm từ đậu hủ?” Nói xong liền giựt toạc ra tấm vải trên giỏ, đem tất cả bánh ngọt đều nện trên trán Thẩm Quế Hoa. Thẩm Quế Hoa nào biết một tiểu thư mềm mại đột nhiên lật mặt, ánh mắt như muốn ăn sống nuốt tươi nàng ta, trong lúc nhất thời cũng bị dọa đơ luôn, nhưng khi trên khắp mặt đều là dầu gạch cua, trên tóc đều là mẩu vụn của Ngư tanh thảo cao, thế mới phản ứng lại, “Tiện nhân bại hoại, ngươi dám đánh ta?” Nói xong liền muốn bổ nhào lên phía trước liều mạng. Thẩm Hà Hương lui về sau một bước, Hỉ Nha mập mạp đứng bên cạnh lập tức tiến lên giơ cao cánh tay, “Bốp bốp” một thanh âm vang lên, liền quăng cả người Thẩm Quế Hoa nằm quay đơ trên đất, một nửa khuôn mặt vàng ố của nàng ta nhất thời sưng phồng lên. Thẩm Quế Hoa cho tới bây giờ chưa từng bị người ta đánh như vậy, lại còn là đứa xấu xí mà hồi nhỏ nàng ta đã từng xem thường, lúc này tròng mắt đều nổi lên tơ máu, giống như phát điên chửi ầm lên: “Ta nhổ vào! Nhị ca ta xui xẻo tám đời mới cưới nương ngươi thứ người sa cơ thất thế, năm đó nếu cưới nương ta, chi thứ hai các ngươi đã sớm phát đạt đông đúc, đúng, ta muốn khiến nương ngươi xảy thai, khiến bà ta làm gà mái cả đời không đẻ ra trứng, cả đời tuyệt hậu, đây là báo ứng của các ngươi, ha ha, gà mái mười năm không đẻ trứng hiện tại đột nhiên có thể đẻ, nói không chừng chính là lén lút sau lưng nhị ca ta cùng dã nam nhân tằng tịu với nhau mới có, đến ngay cả ngươi, đồ tiện nhân, nói không chừng cũng là tiện chủng do nương ngươi cùng dã nam nhân sinh ra, mọi thứ của các ngươi tất cả đều là của ta, của ta, các ngươi đồ đĩ thõa, tiện nhân, toàn bộ đều đáng chết, đáng chết. . .” Đúng lúc này, bên ngoài cửa đột nhiên bị đá văng ra, một đạo thân ảnh vọt tiến vào, vừa rồi Thẩm phụ đứng ở cửa, nghe được bên trong không sót chữ nào, đang nghe đến muội tử mình mắng bản thân tuyệt hậu, mắng khuê nữ là tiện nhân, còn ác độc muốn làm xảy thai của thê tử, thậm chí còn muốn vu hãm thê tử cùng dã nam nhân tằng tịu với nhau, nghĩ đến một màn lúc trước nương của Thẩm Quế Hoa cùng đại bá ở sơn động kia, Thẩm phụ một người luôn nhẫn nhịn, rốt cục cũng giận tím mặt, vọt tới trước mặt Thẩm Quế Hoa người trên đất đang sợ tới mức mặt biến sắc, đồng thời ngay cả hai chữ nhị ca cũng không dám kêu ra miệng kia, hung hăng giáng xuống một cái tát, sau đó liền xách nàng ta lên ném ra khỏi cửa, cảm xúc của nam nhân lớn tuổi nội liễm nhiều, thiếu sự ngông cuồng của tuổi trẻ, có gia có thất đều nguyện ý dùng thái độ tâm bình khí hòa để giải quyết vấn đề, không đi theo con đường cực đoan. Thẩm phụ chính là kiểu nam nhân vừa trung thực vừa chất phác như vậy, trời biết hắn đời này có bao nhiêu năm không cáu giận bực này, lúc này cũng đang thật sự nổi trận lôi đình, mặt đỏ tai hồng hét lớn đối với người ngã sấp ngoài cửa quên cả kêu đau là Thẩm Quế Hoa kia: “Từ nay về sau ngươi và ta đoạn tuyệt tình cảm huynh muội, ta không có loại muội muội ác độc không biết liêm sỉ như ngươi, ngươi cút cho ta, cút ngay. . . . . .” Nói xong rống lên với người trông cửa trong sân viện là Ngụy thúc và Xuyên Tử: “Các ngươi, đi lấy gậy gộc đuổi đánh nữ nhân này cút ra khỏi cửa, về sau chỉ cần nàng ta dám tới cửa một bước, không cần nói với ta, cứ lấy bất cứ thứ gì đuổi nàng ta cút đi, ta nếu như lại nhìn thấy nàng ta xuất hiện tại nơi này, toàn bộ các ngươi đều biến, cút cho lão tử. . . . . .” Thẩm Hà Hương thấy Thẩm Quế Hoa kia ôm gương mặt sưng, sợ tới mức tè ra quần chật vật không chịu nổi chạy ra ngoài, dưới chân bị vấp phải bậc thềm, cả người trực tiếp văng ra ngoài cửa, mãi mới đứng lên được vừa muốn há miệng kêu khóc, đột nhiên một khách nhân đi ngang qua hướng nàng nhổ một cục đàm mắng: “Ở đâu ra nữ nhân điên, ăn cả phân, thối muốn chết. . . . . .” Thẩm Quế Hoa thế mới lau mặt, khắp mặt đều là gạch cua màu vàng, giống hệt với phân, thấy người khác đi vòng qua, vừa đi vừa nhìn nàng ta với ánh mắt khác thường, dù sao nàng ta vẫn là một tiểu nữ tử, nhất thời ôm mặt hét lên một tiếng, suốt dọc đường khóc lớn, dùng tay áo che hết khuôn mặt, khập khiễng chạy ra. Thẩm Hà Hương cũng an ủi cơn tức giận của phụ thân, Thẩm Quế Hoa kia nàng luôn luôn bóp chặt miệng nàng ta không cho nói quá lớn tiếng, nhưng sau đó Thẩm phụ rống lên thật vang trời, nàng vội vã kêu ông đi coi mẫu thân trước xem có bị làm tỉnh giấc hay không, mà bản thân cũng chạy đến trước cửa chứng kiến một màn thật đặc sắc, đến chỗ vui vẻ liền bật cười ha hả, chỉ cảm thấy không chỉ trút được cơn giận, mà toàn thân thoải mái đã ghiền.