Hương đồ
Chương 42
Thẩm Hà Hương vừa trở về liền bị bệnh mất mấy ngày, đại khái là bị phong hàn luôn ho không ngớt, tuy rằng nữ nhi không nói, nhưng Liễu thị cũng thận trọng vô cùng, thấy khuê nữ lần này từ Triệu gia trở về, sắc mặt có chút tái nhợt, vội vã đi về phòng chứ không cùng bà nói chuyện,x Bích Yên lại khả nghi ấp a ấp úng sau lưng, bà lại cảm thấy có chút không ổn, vội vàng sai nha đầu hầu hạ bà là Phượng Cúc đi hỏi Đường gia cách vách, kết quả không biết thì thôi, vừa biết được bảo bối khuê nữ nhà bà đi tham gia Thưởng mai hội mà lại bị rơi xuống hố thợ săn thiếu chút bị chết cóng, liền tức giận đến suýt ngất đi.
Không chỉ phạt Bích Yên một trận thật nặng, đối với Đường phu nhân cũng lạnh nhạt đi vài phần, bà đem nữ nhi phó thác cho bà ta, một mặt là vì hai nhà có ý tứ kết thân, nàng dâu như khuê nữ, tự nhiên cũng sẽ thân thiết hơn mấy phần, ngoài ra cũng thấy hai nhà quan hệ không tệ, tự nhà mình đi trước thì không hay lắm, để Hà Hương đi cùng xe ngựa cũng vì muốn bà ta chiếu cố khuê nữ nhà bà một chút.
Nhưng ai biết bà ta chiếu cố khuê nữ nhà bà ta thì ổn thỏa, mà Hà Hương nhà bà thì rơi xuống hố thợ săn thiếu chút chết cóng, đây còn chưa có qua cửa đã như vậy, nếu gả vào đó khuê nữ sẽ sống tốt sao, còn có Triệu gia kia nữa, nổi lên tâm tư bảo vệ khuê nữ như Liễu thị giận chó đánh mèo cũng thật đáng sợ .
Thẩm Hà Hương uống một chén thuốc xong, chỉ cảm thấy trong miệng đắng quá chừng, vội gọi Bích Yên: “Lấy chút mứt hoa quả đến. . . . . .”
Bích Yên bưng một cái đĩa nhỏ vội đi qua nói: “Tiểu thư, Hỉ Xuân vừa làm chút bánh hạt sen hạnh nhân, người ăn chút cho bớt đắng đi.”
Thẩm Hà Hương thế mới từ trong tấm chăn gấm tơ bạc ngồi dậy, lau tay xong, liền bốc một miếng từ khay nhỏ Bích Yên đang bưng kia lên, cắn vội một miếng, tay nghề làm điểm tâm của Hỉ Xuân được nàng huấn luyện nhiều năm, tay nghề đã vô cùng tốt, bánh mật mới ra nồi còn mang theo luồng nhiệt khí, ăn vào vô cùng mềm xốp thơm ngọt, hai ngày này khẩu vị của nàng không tốt một bụng đầy thuốc, cũng không ăn được gì, lúc này ăn liền hai miếng mới dừng lại.
Thấy tiểu thư rốt cục đã ăn được chút đồ vào bụng, không giống lúc bình thường không có khẩu vị, Bích Yên thở phào nhẹ nhõm, phu nhân hai ngày nay qua thăm tiểu thư đều sẽ ngồi ở cạnh giường một lát, mỗi lần đều dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía nàng, khiến nàng sợ tới mức hai ngày nay luôn lo lắng đề phòng, sợ phu nhân trong cơn tức giận điều nàng đi làm son phấn, phải biết rằng việc ăn mặc đi đứng ngày thường của tiểu thư tinh tế rườm rà, nhưng làm lâu đã thành thói quen, không những ăn uống ngon, làm việc thoải mái, ngay cả chất liệu mặc cũng tươi rói đẹp đẽ hơn nha hoàn khác, hơn nữa tiểu thư mấy năm nay đối đãi với nàng cũng tốt, nếu bắt nàng rời khỏi tiểu thư, nàng sẽ khóc chết mất.
“Được rồi, bê xuống đi.” Thẩm Hà Hương ăn chút đồ xong cũng có chút tinh thần, vừa rồi khi ngủ say thân mình như mất sức, đổ chút mồ hôi có chút khó chịu, nhân tiện nói: “Một lát chuẩn bị nước ấm, lại lấy chút dầu hạnh chà lưng cho ta . . .”
Bích Yên vội lên tiếng dạ vâng, biết tiểu thư thích sạch sẽ, nước ấm sớm đã được bắc trên bếp, lúc cần dùng xách ra là được, tắm xong Bích Yên cho thêm hai chậu than ở cạnh giường, cảm thấy nhiệt độ trong phòng thích hợp, có thế mới cởi giúp Thẩm Hà Hương tiểu y và áo yếm xuống, đợi tiểu thư nằm trên giường, nàng mới lấy bình ngọc ra, hướng trong lòng bàn tay đổ ra ít dầu quả hạnh nhân mà A Xuân đặc chế cho tiểu thư, bên trong không bỏ nhiều hương liệu hay chất kết dính, nhưng dầu quả hạnh nhân cũng tinh thuần cực kỳ, vừa mở nút lọ ra hương thơm liền tràn ra ngoài, nghe A Xuân nói thứ này ăn vào thơm miệng, bên ngoài chưa có bán, chỉ có mỗi tiểu thư có thôi.
Lần này bị hàn khí xâm nhập cũng sợ hãi nhiều, phía sau lưng luôn thấy nhức mỏi, lúc này Bích Yên dùng dầu quả hạnh nhân trong lòng bàn tay xoa nắn từ dưới lên trên, nhất thời nàng cảm thấy thân thể đang mệt mỏi đã buông lỏng vài phần, cộng thêm lực đạo trên tay Bích Yên nặng nhẹ đan xen, quả thật là cực kỳ thoải mái.
Vài năm nay Bích Yên không ít lần xoa bóp lưng cho tiểu thư, động tác sớm thành thục, mà thân mình tiểu thư vốn tốt sẵn, lúc nào cũng tỉ mỉ bảo dưỡng làn da, toàn bộ phía sau lưng không chỉ có đường cong mềm mại, mà còn vừa trắng vừa mịn màng, ngay cả nàng là nữ tử cũng cảm thấy tham luyến xúc cảm nơi bàn tay ấy, hơn nữa thường xuyên xoa bóp lưng cho tiểu thư, trên tay vô tình dính không ít các loại dầu đặc chế riêng cho tiểu thư, đôi tay của nàng lúc này còn trắng nõn nhẵn nhụi hơn so với mặt, nghĩ đến mà thấy thích không thôi.
Bích Yên đang cẩn thận xoa bóp, tiểu thư vốn đang nằm sấp đột nhiên không hiểu sao lại mở miệng: “Bích Yên, ngươi cảm thấy ta không đoan trang sao?”
“A?” Bích Yên tuy có chút không hiểu, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Không có đâu a mấy người ưỡn ngực lộ lưng đó mới không đoan trang, em cảm thấy tiểu thư rất đoan trang a.” Bích Yên nói lời thật lòng, bởi vì nữ tử kinh thành phóng khoáng hơn nữ tử nông thôn, làm y phục đều phải tôn lên dáng người, trong Nữ Học không ít người mặc đồ rất ít, còn thắt dây áo sít chặt lại, khiến người ta nhìn thấy mà mắc cỡ, mà đến ngày hè dù là quý nữ cũng chỉ mặc áo yếm sa mỏng nhẹ nhàng, tiểu thư mặc y phục tuy rằng tinh xảo, nhưng cũng không vượt qua nổi các nàng ấy.
Thẩm Hà Hương cũng nghiêng đầu nhìn chậu than bên giường, nhất thời cong môi im lặng, có nữ tử nào lại không muốn giống đám quý nữ đoan trang hiền lành được mọi khen ngợi kia, nhưng có một số việc không phải ngươi cứ muốn là được, kiếp trước làm thiếp cho người ta, nàng cũng không muốn mặc loại y phục mỏng dính che không hết đường nét cơ thể, lồng vào một thân sa y nhìn thấu nội y rồi tranh giành nam nhân với một đám nữ tử khác, nàng cũng muốn ăn mặc đoan trang hiền thục để được đón nhận sự tôn trọng của người khác, nhưng như vậy sao có thể tranh được với một bầy oanh oanh yến yến trong Hầu phủ kia, nỗi khó xử trong đó chỉ sợ không phải một lời hai lời liền có thể nói hết ra.
Mà đời nay nàng đã tận lực thay hình đổi hình dạng, cực kì chú ý đến nết mặc, sao còn có người nói nàng không đoan trang không biết tự ái, nhưng lúc này nghe thấy Bích Yên nói, sự tự tin cũng trở về một ít, đoan trang hiền thục không phải một sớm một chiều, chỉ cần chú ý nhiều hơn chút, nỗ lực nhiều hơn chút nữa sẽ thành công thôi, nhưng cứ nghĩ đến cơn hận của tên sát tinh kia, cũng không khỏi có chút hoảng sợ, hắn đối xử với mình như vậy chắc hẳn là muốn trút giận, hi vọng về sau sẽ không tái xuất hiện mới tốt.
Bích Yên thấy cảm xúc tiểu thư sa sút, ngẫm nghĩ nói: “Phu nhân nghe nói chiếc trâm cài trân châu của tiểu thư đã bị mất, hai ngày trước phu nhân có sai người đi tới một tiệm trân châu nổi tiếng ở Nam Hạng mua một ít hạt trân châu lớn rồi chế tác ra một bộ đồ trang sức, hẳn là sắp làm xong, không bằng ngày mai tiểu thư ra ngoài dạo chơi giải sầu, thuận tiện nhìn xem đồ trang sức làm có hợp ý không . . .” Mua mấy thứ sửa soạn cho bản thân, đó là chuyện mà tiểu thư yêu thích nhất.
Lúc này chỉ thấy tiểu thư gật đầu nhẹ như không, một bên tóc dày đen như mực dưới ánh nến kia, lại mơ hồ nhìn như màu xanh, thật sự là rất thích mắt, có vài sợi rơi trên mặt, nhưng tiểu thư lại như có tâm sự, cũng không chú ý tới.
Kết thúc một đêm tuần tra, vài tên cấm vệ không khỏi tụ tập cùng một chỗ, những người này trước kia đều là tay ăn chơi rồi mới đầu quân, nếu là đệ tử quý phủ, tất nhiên là sẽ đi theo con đường khoa cử, sẽ không đi theo nghiệp võ tướng bước vào triều đình, vì kinh nghiệm cuộc sống có nhiều điểm chung, ngày thường có nhiều dịp chung đụng.
Khó được hôm nay không đi tới tửu lâu trong ngõ hẻm, mà là đi vào quán trà uống trà, chỉ vì trong Cấm quân cũng có một ít quy tắc, bọn họ trực tiếp nghe mệnh lệnh từ thánh thượng, trong đó có một ít người không nhất định phải đi tuần tra, mà thường xuyên sẽ làm giúp thánh thượng một số việc, thấy được loại tình huống này tất cả mọi người đều hiểu ý tận lực tránh tửu sắc, những người này vì huấn luyện cực đoan, mặc dù hành vi phóng đãng so với đám du côn lưu manh còn ác liệt hơn, nhưng đồng dạng tính tự chủ cơ hồ là hơn gấp trăm lần người thường.
Tạ Thanh Thành uống chén trà nhạt thếch không có nổi một hương vị trà, sau một phen oán giận nói: “Ta nghe nói Bát Giác Đường Thượng gia kia bị Giản huynh mua lại rồi, Giản huynh, mau mau thành thực khai báo, huynh là nhìn trúng cô nương nhà ai rồi đúng chứ, bằng không lúc trước không để tâm, nay sao lại muốn lập phủ đệ rồi hả ?”
Hả? Bát Giác Đường nhưng là chỗ ở của quý nhân a, tấc đất tấc vàng, Giản lão đệ thật đúng là có con mắt tốt!” Lưu cấm vệ không khỏi cười nói, “Nhưng đất ở Thượng gia đó khá lớn, muốn mua lại không phải là con số nhỏ . . .”
Giản Thư Huyền đặt chén trà xuống, hai tròng mắt khẽ nâng lên mỉm cười hời hợt nói: “Lúc sớm khi song thân còn trên đời đã định ra việc hôn nhân cho ta, hiện thời ta cũng trưởng thành, rốt cuộc cũng cần rước vào nhà một người để nối dõi tông đường, cũng để an ủi vong linh song thân trên trời có linh thiêng.”
Lời này người khác mà nói ra sẽ khiến mấy người đó đều “Xuy” một tiếng cười đùa cợt, rồi sẽ trêu chọc vài câu, nhưng Giản Thư Huyền vừa nói ra lời này, mấy người họ nghe thấy mà tròn mắt, Cấm quân ngoại trừ sợ nàng dâu ra, số còn lại không một tên nào không háo sắc, trong mấy người họ hắn đích xác là người có tính tự chủ mạnh nhất, tiến vào nơi bướm hoa bình thường cũng chỉ uống rượu, đối với nữ sắc cũng không ham thích, hiện thời nói như vậy, hẳn là mong muốn thành thân ổn định xuống, có thế mới muốn mua phủ đệ.
Sau khi phản ứng kịp, mấy người cũng không khỏi chắp tay chúc mừng: “Chúc mừng Giản lão đệ, đến lúc đó chúng ta nhất định đi náo động phòng uống rượu mừng . . .”
“Ha ha, hắn không chịu cũng không được a, ai nha Giản lão đệ, thật sự là tò mò a, không biết là tiểu thư nhà ai được lọt vào mắt lão đệ?” Việc hôn nhân này mặc kệ là sớm đã định hay trễ mới định, đều hẳn phải do chính Giản lão đệ vừa lòng, bằng không cũng sẽ không thể sốt ruột chuyện đại sự nối dõi tông đường, ha ha.
Mấy người chúc mừng tự nhiên đều là chân tâm thật ý, vì phần lớn đều đã có thê thất rồi, ngay cả kẻ không biết điều Tạ Thanh Thành kia cũng có hai phòng thiếp, dựa vào niên kỷ của Giản Thư Huyền, nếu không tòng quân, đứa nhỏ đều đã biết leo cây rồi không chừng, muốn thành gia lập thất không có gì lạ.
“Chỉ là nữ tử bình thường của thương hộ thôi.” Giản Thư Huyền tùy ý nói.
” Nữ tử thương hộ phối với Giản lão đệ thân phận có chút thấp, âu cũng là do song thân lão đệ định ra, cũng chấp nhận được, nhưng Thương phủ kia làm phủ đệ cũng không còn gì tốt hơn, khu đất kia vừa tốt lại thuận lợi, Giản lão đệ chuẩn bị tu sửa thế nào.” Lưu cấm vệ hỏi.
“Ta không có yêu cầu gì.” Đối với Giản Thư Huyền mà nói chỗ ở chỉ cần có thể ở được là ổn, nào có chú ý cái gì, nhưng vẫn ngừng lại nói: “Nhưng, nàng ấy lại thích sự tinh tế xa xỉ của nữ tử quý môn, đến lúc đó mời vài sư phụ công tượng đến bố trí tỉ mỉ một phen cũng được.”
“Hắc hắc, Giản huynh việc này cứ giao cho ta, ba vị công tượng tốt nhất ở kinh thành ở chỗ tam thúc ta, chắc chắn việc tu sửa sẽ khiến lão huynh vừa lòng!” Bình thường nhận sự chiếu cố của Giản Thư Huyền, lúc này rốt cuộc mới có cơ hội hồi báo, Tạ Thanh Thành lập tức vỗ ngực nói.
Nhất thời không khí bắt đầu thân thiện lên, vài người bọn họ cứ đông một câu tây một câu hòng muốn moi từ trong miệng Giản Thư Huyền thông tin về nữ tử thương hộ kia, kết quả hắn lại vững như Thái Sơn không nhả ra bất kì chữ nào, chỉ cười không nói, ngậm miệng uống trà.
Thẩm Hà Hương nằm trên giường dưỡng bệnh mấy ngày, khí sắc đã tốt hơn nhiều, ngày thứ ba liền xuống đất, bắt đầu thu xếp lo liệu canh bổ dưỡng thân thể sớm tối cho mẫu thân, thân mình mẫu thân còn yếu liền càng phải cần bổ sủng dinh dưỡng, bằng không tiểu oa nhi trong bụng sẽ không lớn.
Kiếp trước nàng bức thiết muốn được một đứa nhỏ, có lẽ lúc ban đầu chỉ nghĩ đến chuyện tranh thủ tình cảm, kết quả lại liên tục ba lần sảy thai gây tổn thương thân thể, luôn ở tình thế sau khi vĩnh viễn mất đi mới biết hối hận, khi đó giữa đêm khuya, tỉnh lại giữa cơn mộng khóc ướt gối mới nghĩ, dù là một nữ oa nhi cũng tốt, trong đó sự thống khổ nghĩ thôi cũng hiểu, hiện tại thấy mẫu thân có thai, trong lòng nàng vui sướng không hề kém Thẩm phụ nửa phần.
Ngày hôm đó trong nồi đất vừa nấu xong chung canh nấm tuyết trắng, xoay người định kêu Phượng Cúc bưng đi cho phu nhân dùng, liền nghe thấy Ngụy thúc canh ở cửa nói: “Tiểu thư, ngoài cửa có một người nói là muội muội của lão gia muốn gặp phu nhân, lão nô đã nói với nàng ta là lão gia đã xuất môn, thân thể phu nhân không khoẻ không gặp khách, nàng ta liền chắn giữa cửa hàng không đi, nói không cho nàng ta vào nàng ta sẽ ngồi đó chờ lão gia trở về. . . . . .”
Thẩm Hà Hương đang dùng nước được ngâm với hoa hồng dại do Bích Yên bưng tới, để đôi tay nhỏ nhắn ngâm trong chậu nước một lát, thế mới tinh tế lau đi giọt nước đọng trên tay, nghe hết Ngụy thúc nói, đôi mi thanh tú không khỏi nhíu chặt lại, muội muội của phụ thân chỉ có một, hẳn phải là Thẩm Quế Hoa, nhắc tới người này nàng lại cảm thấy trước mắt xui xẻo quá đỗi, thực cực kỳ chán ghét.
Mấy ngày trước đây khi ở Triệu gia bị dồn một bụng tức, sau này đi về trong ảo não, cơn tứcđó còn bị chặn lại ở ngực chưa phát tiết, vừa vặn xuất hiện một người để nàng trút giận, nghĩ đến kiếp trước đủ loại tư vi, Thẩm Hà Hương cảm thấy nhẫn nại đã đủ lâu, lâu đến nỗi nàng cần phát tiết ra ngoài, đôi con ngươi không khỏi trầm xuống, ném chiếc khăn lau tay xuống chậu, chỉnh lại ống tay áo, liền dẫn Bích Yên cùng Hỉ Xuân có chút ngang ngược đi ra ngoài cửa.
Hắc Diện Diêm Vương nàng không thể trêu vào, nhưng thứ tạp nham A Mao A Cẩu nào đó, ngày hôm nay nàng nếu như không khiến nó khóc cười không được, nàng sẽ không mang họ Thẩm.
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
66 chương
22 chương
188 chương
53 chương
607 chương
96 chương