Hương đồ
Chương 13
Thẩm Hà Hương hoảng sợ, tiếp đó giống như có một trận đau đớn như kiểu xương cốt bị bóp nát truyền đến, đau đến nỗi khiến nàng không khỏi hít vào một ngụm khí, hổn hển thấp giọng mắng: “Ngươi đồ thô lỗ, mau buông tay!” Vừa nói vừa không ngừng rút tay ra, nhưng hiển nhiên chẳng những không rút ra được, đối phương ngược lại càng nắm chặt hơn, cuối cùng đau đến nỗi khiến nàng đổ mồ hôi hột, cũng không dám động đậy, cổ tay nữ tử vốn da dẻ mịn màng, ở lứa tuổi của nàng càng nhỏ bé yếu ớt, sao mà so được với bàn tay từng làm việc nặng của nam tử sống chết nắm chặt.
Thẩm Hà Hương mắng người nằm trên giường đá vài câu, lúc này con mắt như nửa mở nửa nhắm, trong đáy mắt giống như có chút tơ máu hơi đỏ, nhất thời mới phản ứng lại, tên này cũng chưa tỉnh táo lại, mà là bị sốt nên có chút mơ hồ giật mình, căn bản là đang ở trong mộng, chỉ hành động theo bản năng.
Thẩm Hà Hương chịu đựng cơn đau ở cổ tay, giữa lông mày nhăn lại ám chỉ một câu phiền phức ! Nhưng nghĩ đến gì đó, con ngươi như nước ấy lại lộ ra một tia cười trêu cợt, lập tức nhẹ nhàng liền ngồi xuống giường đá bên hông người nọ, họ khụ nhẹ một tiếng che giấu ý cười ngầm, liền học bộ dáng Giản mẫu dùng một bàn tay vỗ nhẹ bàn tay hắn không chịu lấy ra ấy, sau đó cúi xuống ghé sát người hắn, cúi đầu dịu dàng nói: “Huyền nhi, mẫu thân đang ở bên cạnh con, sẽ không rời xa con đâu, con phải ngoan ngoãn dưỡng bệnh, đừng lộn xộn……”
Không biết do bị giọng nói ôn nhu thân thiết mê hoặc, hay thật sự nghe được lời nói của vị mẫu thân đã qua đời ấy, lực đạo của cánh tay ấy giảm xuống từ công kích xuống để bên cạnh, chỗ đau trên cổ tay Thẩm Hà Hương rốt cuộc cũng đỡ phần nào, nàng thở phào nhẹ nhõm, không nghĩ tới chiêu này thật hữu dụng, nghĩ đến vừa rồi nàng lặng lẽ chiếm tiện nghi của người này, khóe miệng không khỏi hơi cong lên, nhưng nghĩ lại người nằm đây cũng có chút đáng thương, bình thường nhìn tuy là hung thần ác sát, nhưng dù sao vẫn còn là nam tử chưa lớn, sau khi bị thương theo bản năng vẫn tìm đến sự bảo hộ của mẫu thân, suy nghĩ như thế, trong lòng Thẩm Hà Hương bớt đi vài phần trêu cợt, thêm vài phần thương hại.
Vì thế biểu tình trên mặt cũng nhu hòa xuống, giống như trước đây khi nàng ngã bệnh Liễu thị cũng làm y vậy, lấy tay chậm rãi vỗ về hắn, có chút mồ hôi ẩm ướt trên trán, lúc đầu còn cảm thấy bàn tay dính nhẹp rất đáng ghét, nhưng khi hắn đem cổ tay mình có chút trẻ con đặt lên ngực ôm, vẻ mặt Thẩm Hà Hương liền có chút nhập thần .
Nàng bỗng nhiên nhớ tới kiếp trước cũng có vài đứa nhỏ vô duyên vô phận với mình, khi đó tuổi còn quá nhỏ, cũng không có mẫu thân ở bên người chăm sóc nhắc nhở chuyện nên chú ý, chỉ lo hưởng thụ cùng vinh sủng trước mắt, thẳng đến khi tuổi lớn hơn, mới biết được sự thống khổ muốn có con mà không có được, nhưng khi đó thân thể đã tổn thương đến gốc rễ, không có khả năng sinh con nữa, Hầu gia trợn mắt bỏ đi, khi nàng hối hận thì tất cả đã muộn rồi, cho nên, sau đó vài năm cô độc nàng lại rất muốn một đứa nhỏ thuộc về riêng mình, nên khi nhìn thấy đám trẻ ăn xin trên đường cũng không khỏi cho nhiều hơn ít bạc, nghĩ nếu mình có một đứa nhỏ như thế, cho dù vài năm không tắm rửa nàng cũng không ghét bỏ.
Đắm chìm trong chuyện cũ, động tác của Thẩm Hà Hương càng dịu dàng hơn, đợi nàng lấy lại tinh thần thì lại phát hiện người nằm trên giường đá kia đã bình yên ngủ rồi, tay bị hắn đặt ở chỗ ngực, lớp áo kia đã sớm bị rách nát, hơn nữa do bị sốt nên đã mở toang ra, làn da trên mặt mặc dù không nói là đổ mồ hôi hôi rình, nhưng dính mồ hôi vẫn làm cho Thẩm Hà Hương có chút chán ghét, lúc này tay nàng đang bị đặt lên trên, bàn tay như đá mài thành kén kia còn đang phủ lên trên.
Thẩm Hà Hương nhất thời tỉnh táo lại, lập tức rút trở về, lặp lại làm động tác chà lau trên váy cũ, cũng không quản còn thừa lại nửa bát thuốc, dọn dẹp một chút liền đeo giỏ trúc xuống núi, vừa đi vừa cảm thấy việc này nếu mình còn lo nữa thì sẽ không ổn, cứu mạng hắn tất nhiên đối với nàng sẽ có lợi, nhưng dù sao nam nữ thụ thụ bất thân, nàng mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng một tiểu cô nương gia hơn mười tuổi, ở trong sơn động một đêm, loại sự tình này nếu một khi bị truyền ra ngoài, cho dù hai người không có phát sinh chuyện gì, nhưng sự trong sạch của nàng coi như là bị hủy hoàn toàn, đến lúc đó gặp phải người có ý bôi xấu thì nàng có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.
Thẩm Hà Hương sau khi trở về, đem đống quần áo dính bùn đi giặt sạch xong, buổi tối tắm xong liền nằm thoải mái trên giường ngủ một giấc thấy đã luôn, không đi Hương Sơn nữa, cũng không phải nàng có lòng dạ xấu xa gì, mà là nàng rõ ràng hơn bất kì ai, tên đó cho dù không cần mình hỗ trợ tương lai cũng vẫn như cũ sống cực tốt, chẳng qua chỉ chịu khổ thêm một chút thôi, chứ chết không nổi đâu, nếu không cũng sẽ không thể đứng tại đất hoàng thổ lập lên công lao.
Cho nên giấc ngủ này là hoàn toàn hợp lí, tuy nói về sau không định lại đi sơn động để tránh việc “Ngoài ý muốn”, nhưng hôm sau Thẩm Hà Hương vẫn đem theo chút bánh bột ngô, cộng thêm mười mấy cái bánh ngô dùng vải bố bọc lại kĩ càng để vào trong giỏ trúc, định lúc giữa trưa thừa dịp Liễu thị ngủ trưa lại đi thăm hắn, cùng lắm thì không đi vào, chỉ đem bọc có gói bánh bột ngô bên trong ném vào động, ngày hôm trước nàng đã để cạnh bên giường đá nước suốivà một bọc đồ ăn đủ để lót bụng, ít nhất trong vòng vài ngày không đói chết được.
Thẩm Hà Hương vốn có mệnh nha hoàn, nhưng từ nhỏ yếu ớt, không chỉ là tính tình, thân thể cũng thế, phơi nắng nhiều cũng sẽ cảm thấy làn da không thoải mái, lúc này có thể độ mũ rơm đi dưới cái nắng chang chang lên núi đưa đồ ăn, trong lòng còn liên tục thấy bất bình cho chính mình, với kiểu hầu hạ thế này, không biết tên Giản Thư Huyền kia đã tu được mấy đời phúc khí, những cứ nghĩ đến chỗ tốt của ngày sau, liền nhẫn nại xuống.
Đi đến cửa sơn động nàng cũng không có tùy tiện đi vào, mà là nhẹ chân nhẹ tay xem người đó đã tỉnh lại chưa, kết quả vừa tới gần liền nghe được trong động truyền lại giọng nói của hai nam nhân, Thẩm Hà Hương nghe không khỏi lẩm bẩm, đôi lông mày thanh tú hơi cau lại, tiếp theo có giọng nói của người lớn tuổi hơi có chút lớn tiếng nói:“Hây, tiểu ca, không cần khách khí như vậy, ta cũng chỉ lên núi hái chút thảo dược ghé qua, chút ấy cũng chỉ là chuyện tiện đường, không cần để ở trong lòng……”
Tiếp theo liền truyền đến giọng nói tuy có chút suy yếu, nhưng có vẻ cực kì kiên định nói:“…… Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, ngày sau Thư Huyền nếu còn chút hơi thở, nhất định không quên đại ân……”
Đây là chuyện gì? Thẩm Hà Hương nghe được cảm thấy không quá thích hợp.
Hái chút thảo dược ghé qua…… Đại ân không lời nào cảm tạ hết được……
Họ Giản kia rõ ràng là do nàng cứu sống, sao hiện tại lại đi nói nói với một nam tử khác là đại ân không lời nào cảm tạ hết được? Đầu óc bị sốt nên hỏng rồi? Thần sắc Thẩm Hà Hương sau khi hết mơ hồ, giống như đột nhiên hiểu ra điều gì, ánh mắt trừng lớn nhất thời đúng là có chút tức giận, được lắm, lão nhân này thì ra muốn cướp công lao a? Còn có tên Giản Thư Huyền kia, tùy tiện tìm đại một người để báo ân, ngươi có sữa chính là nương hả? Chỉ có vài chữ đơn giản liền đem công lao của nàng đổ sông đổ biển sao?
Thẩm Hà Hương càng nghĩ càng giận, nhất thời đi về phía trước từng bước, cảm xúc phẫn nộ nên không chú ý dưới chân, một viên đá bị đá vào thạch động, phát ra một trận thanh âm lộc cộc, người ở bên trong sau khi nghe được nhất thời quay đầu hướng về cửa động nhìn:“Ai?”
Thẩm Hà Hương nghe vậy đột nhiên run rẩy, nhất thời tỉnh táo lại, sau lưng túa ra mồ hôi, nghĩ đến gì đó sắc mặt liền trắng nhợt sau đó xoay người liền chạy đi, vừa chạy vừa âm thầm tự mắng, xuẩn ngốc, vận cứt chó gì mà lại gặp phải tình huống này, lần này thật đúng là há miệng mắc quai mà, chẳng lẽ muốn nàng vọt vào trong hang nói với người ta, thịt thối của tên nam tử này là nàng nạo ra, vết thương là nàng băng bó, mồ hôi cũng là nàng lau chùi? Dược là nàng đút, mệnh là nàng cứu? Không có khả năng, nàng sẽ không lấy lấy trinh tiết, sự trong sạch của chính mình để chứng minh.
Hơn nữa ai sẽ tin a? Vừa nghe liền biết là nói dối, không nói đến nàng một cái nữ oa sao có thể hiểu được chuyện xử lý miệng vết thương và hầm nấu thảo dược, nàng còn tuổi nhỏ liền xé quần áo nam tử, nạo thịt và lau chùi thân thể cho nam tử cũng đủ kinh thế hãi tục rồi, cho nên thứ này chỉ thể để thối trong bụng cũng nói được nên lời.
Bởi vì chạy nhanh, khi xuống núi còn ngã một cú rất đau, cả người dính đầy bùn đất cỏ khô, đau đến nỗi Thẩm Hà Hương ứa nước mắt, nàng cứu Giản Thư Huyền ngoài việc cảm thấy đáng thương thì cũng có chút tư tâm, dù sao người này lòng dạ không khoan dung, không đảm bảo tương lai nếu hắn có quyền thế sẽ không báo thù, Thẩm Hà Hương mỗi khi nghĩ đến cũng có chút bất an.
Cho nên cơ hội lần này khó có được, nàng cũng phải liều bất cứ giá nào, nghĩ nếu là mình cứu hắn một mạng, về sau vô sự thì không nhắc tới làm chi, nếu một khi đúng như nàng dự liệu, đến lúc đó tìm cơ hội nói ra việc này, người đó biết mình cứu hắn sẽ nể tình, hết thảy sẽ dĩ hòa vi quý, nếu không nàng sẽ không bỏ mặc nhà thoải mái không ở, trời nóng như vậy lại phải đi hái, rửa thảo dược rồi hầm nấu, còn khuya khoắt đi đến Hương Sơn trong nỗi sợ hãi để hầu hạ một người xa lạ như hắn, làm người cũng có giới hạn, nàng cũng không phải Quan Âm nương nương phổ độ chúng sinh, nếu không phải có chút tư tâm ấy, ai cũng sẽ không mạo hiểm khuê dự ( danh dự của con gái) bị hao tổn thanh danh đi làm loại sự tình này, có cho bao nhiêu tiền cũng sẽ không làm……
Kết quả bận bịu một hồi, đến cuối cùng quả nàng hết sức trồng ra, lại bị người khác dễ dàng hái mất, bản thân ngu ngốc trở thành trò cười, còn biến thành thảm hại như vậy, toàn thân ướt sũng nước bùn hôi rình, tóc tai rối loạn, một vòng dấu vết tím thâm ở cổ tay ngày hôm qua vẫn chưa tan hết, lại bị hòn đá sắc nhọn cứa rách da, nhất thời mượn cớ ngã đau mà rớt vài giọt nước mắt phẫn nộ uất ức.
Nếu không phải lãng phí đồ ăn sẽ bị thiên lôi đánh, nàng rất muốn đem đống bánh nóng hôi hổi để trong giỏ trúc kia giẫm nát đem đi cho heo ăn, cuối cùng đành phải ỉu xìu chui qua hàng giậu về nhà, tắm rửa một cái sau xong xuôi, sau đó cắn môi nằm xuống, chỗ thắt lưng khi ngã bị đụng trúng viên đá, chỗ da trắng như tuyết ấy, lúc này bị đụng vào cũng thâm tím rất đáng sợ, việc này tuyệt không dám nói với Liễu thị, cho nên chỉ có thể cắn răng nuốt xuống bụng mà thôi.
Kế tiếp mấy ngày, Liễu thị phát hiện khuê nữ mình mỗi ngày đều mệt mỏi, không có việc gì liền nằm nghỉ ngơi ở trong phòng, ngay cả khi Thẩm phụ mua bánh táo đỏ mang về cũng đều có bộ dáng không nhấc nổi mình dậy.
Truyện khác cùng thể loại
51 chương
31 chương
19 chương
106 chương
82 chương
40 chương