Hương đồ
Chương 12
Khi trở về Thẩm Hà Hương không dám đi cửa chính vào nhà, mà là chui qua lỗ nhỏ hàng giậu đi vào, thật sự có chút chật vật, bị mấy nhành cành cây mắc phải tóc làm rối một mớ, khi vào cửa nhà thiếu chút còn bị Liễu thị nhìn thấy, nàng sợ tới mức khi trốn trong buồn rồi mà tim còn đập bình bịch, suốt một đêm đầy ắp sự kinh sợ, tự mình cảm giác sắp muốn phát khùng luôn.
Kế tiếp vội vã cởi ra ngay bộ quần áo dính đầy vết máu và đôi giày ướt sũng, cũng may nền nhà là bùn loãng, giày ẩm ướt cũng không để lại dấu vết gì nhiều, nếu không thật đúng là không thể gạt được con mắt của Liễu thị, đem mớ đồ vừa thay ra giấu dưới gầm giường, sau đó thay một bộ quần áo khác, do đêm qua đổ một thân mồ hôi lạnh, hiện tại chỉ cảm thấy cả người dính dáp không thoải mái, còn có mùi lạ.
Nhưng nếu sáng sớm đột nhiên muốn tắm rửa chỉ sợ Liễu thị sẽ hỏi, vì không để bị nghi ngờ, đành phải nằm trên giường chợp mắt một lát đối phó, vừa nãy ở sơn động luôn ở trong trạng thái khẩn trương, hiện tại lơi lỏng xuống lại cảm thấy cơn buồn ngủ như ấp đến, nhất thời đúng là không mở mắt ra được, chỉ chốc lát sau liền rơi vào giấc ngủ nặng nề.
Khuê nữ luôn luôn thức dậy trễ một chút, Thẩm phụ Liễu thị đều đã quen, đã nhiều ngày nữ nhi ở nhà bận bịu phơi hoa làm thành từng bó hoa khô để làm son phấn, với lại tuổi còn nhỏ, xuất phát từ tâm tư nuông chiều nữ nhi, hai người cũng không quấy rầy, hy vọng nữ nhi có thể ngủ nhiều hơn chút, cho nên Thẩm phụ cơm nước xong liền đi gánh hàng đi bán, thẳng đến khi Liễu thị giặt xong một chậu quần áo to, thấy Hà Hương còn chưa ra khỏi phòng, không khỏi có cảm giác kỳ quái, ngày thường lúc này phải dậy rồi mới đúng.
Khi đi đổ nước giặt thuận tiện ngó cửa sổ phòng nữ nhi xem sao, chỉ thấy khuê nữ đang mặc áo đơn đang nằm trên giường ngủ rất say giấc, ngay cả vạt áo trước bị mở cũng không biết, lộ ra cái yếm màu hồng cánh sen bên trong, mặc dù Thẩm Hà Hương mới có mười một tuổi, thân mình còn chưa phát dục, nhưng da trắng như tuyết, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, đôi mắt to tròn ngập nước, đã có chút nhan sắc của bậc mỹ nhân bại hoại, ai thấy cũng muốn nhìn nhiều thêm vài cái, hiện tại Thẩm phụ đều rất ít dẫn nàng đi kinh thành, sợ nhất thời không chú ý sẽ để lạc khuê nữ, Liễu thị cũng kêu nàng ở nhà, ngay cả lên núi cũng rất ít khi kêu nàng cùng đi.
Nay nằm ở giường áo sam không chỉn chu như vậy, Liễu thị nhìn thấy vội vã buông xuống chậu gỗ, vươn tay đóng cửa sổ lại, tuy rằng dưới chân núi này hộ gia đình sinh sống không nhiều lắm, nhưng ngẫu nhiên cũng có người qua cửa, khuê nữ vốn xinh đẹp, cứ thế mà bị bọn nam tử nhìn thấy cũng không được, tuy rằng nữ nhi nông hộ không thể so phú hộ tiểu thư, nhưng là không phải tùy tiện có thể ai muốn nhìn thì nhìn.
Thẩm Hà Hương cảm giác được mình đã ngủ nướng đến mặt trời lên tận sào, thức dậy tắm táp nước ấm cho thoải mái, thế mới giống như được sống lại, Liễu thị chỉ nghĩ nàng do hai ngày nay mệt mỏi mới có thể như thế, cũng không có hỏi nhiều, lật một mặt hoa quế đã được phơi nắng xong, hai mẫu nữ liền ngồi cạnh nhau nói chuyện phiếm, thêu túi hương, do Hà Hương dùng phương pháp thủ công thô sơ xông hương nên bán rất chạy, cho nên Hà Hương liền kêu Thẩm phụ mua một ít lụa mỏng và loại vải bông mịn có hoa văn rạng rỡ ở tiệm bán vải lần trước về.
Túi hương loại này không thể so với thêu hoa, khâu chúng cũng đơn giản, bình thường làm một ít bán cũng có chút thu nhập, hơn nữa túi hương có xông hương rất được các tiểu cô nương, nàng dâu nhỏ yêu thích, loại túi hương làm từ chất liệu lụa mỏng có xông hương hoa Quế bán một cái mười bốn, mười lăm văn tiền đều có người mua, chất liệu này tuy đắt, nhưng làm túi hương cũng chỉ mất diện tích vải bằng hai bàn tay, đại khái có thể kiếm được hơn nửa tiền vải.
Tú công của Thẩm Hà Hương tuy rằng đời trước bỏ đó cũng lâu, nhưng dù sao học từ Liễu thị nhiều năm, cầm lại cây kim mũi chỉ cũng không đến nỗi quá xa lạ, Thẩm thị nhìn châm pháp quen thuộc thành thạo ấy cũng thấy an ủi, khuê nữ tuy rằng xuất thân nông gia, nhưng tướng mạo xinh đẹp, nếu tú công xuất sắc, tương lai không lo gả không được cho một gia đính tốt, lập tức hưng trí bừng bừng chỉ điểm vài loại châm pháp thêm cho Hà Hương.
Đang nói đến chuyện con bò cái của nhà Hổ tử nuôi rốt cuộc đã ra sữa, Thẩm Hà Hương nghe vậy nhất thời mắt sáng ngời, bò sữa có sữa vào lúc này thì hơi khan hiếm, Yến Kinh quốc vốn không có, sau lại có người lặng lẽ dẫn về từ Hương Vực, sau đó đem đi phối với bò nhà mình, sinh ra bê đem đi bán, dần dần người ta mới nuôi nhiều hơn, cha Hổ tử bệnh trước khi chết đã dùng một năm tiền công đổi lấy một con bò như thế, trông cậy vào việc có thể bồi bổ thân mình cho nương tử và hai đứa nhỏ, ai ngờ nuôi vậy mà kéo dài đến ba năm.
Nông gia không quá quen thuộc loại bò sữa này, nhưng Thẩm Hà Hương lại biết là thứ tốt, năm đó sơn trang ngoài kinh thành Hầu phủ có thuê người nuôi, lão phu nhân ngày ngày đều có thể được uống một chén sữa bò tươi, thân thể luôn không có bệnh tật, rất khỏe mạnh, người hơn sáu mươi tuổi, làn da còn đặc biệt trắng noãn, nhìn như người bốn mươi tuổi, đáng tiếc loại bò sữa này không thể làm việc, cho nên người nuôi nó cũng không bằng người nuôi trâu, sản lượng sữa cũng không phải rất nhiều, Thẩm Hà Hương cũng không thấy khó uống, chỉ là có chút mùi tanh, người uống không quen sẽ không ngửi nổi.
Vì thế liền năn nỉ Liễu thị mỗi ngày đều đến nhà Hổ Tử mua một ít về, nghe nói thứ này đối với thân thể cực kì bổ dưỡng, Thẩm phụ mỗi ngày mệt mỏi như vậy, uống một chút sẽ rất tốt cho thân thể, hơn nữa nữ nhân uống vào có thể làm trắng da, nghe vậy Liễu thị cũng có chút động tâm, gần đây trong nhà tiền bạc sung túc, hai ngày nay vừa bán được bốn hộp son, lại thu nhập được hơn hai lượng bạc, tuy rằng tiền xây nhà còn chưa góp đủ, nhưng tiền uống sữa trong nhà cũng không đến nỗi thiếu.
Ngẫm nghĩ một lúc, gần giữa trưa liền đi nhà Hổ Tử, khi trở về trong tay có cầm theo một cái hũ gỗ nhỏ, đáy hũ có để sữa bò, để trong phòng bếp vẫn không khỏi nhắc tới nói: “Thứ này vừa không coi là đồ ăn lại không coi là đồ uống, nấu lên phiền toái không nói còn đắt như vậy, nghe nương Hổ Tử nói bán cho phú hộ ở kinh thành phải được mười lăm văn tiền một chén đó, nếu không phải lúc thường cha ngươi giúp đỡ nàng cầm theo không ít đồ thêu đi bán, làm sao có giá rẻ như vậy, hơn nữa con bò sữa kia mới có sữa, một ngày chỉ có thể vắt được nửa thùng nhỏ, khi nương tới đó nương Hổ Tử vừa vắt xong sữa, thế là cho hơn một nửa, chỉ lấy mười văn tiền, haiz, cái này nếu tính ra, một ngày mười văn tiền, một tháng sẽ là ba trăm văn tiền a…..” Nếu là trước kia nghĩ cũng đừng mong nghĩ đến, trước kia một nhà ba người họ một văn tiền đều tiếc không nỡ tiêu, hơn một trăm văn tiền cũng phải tính toán tỉ mỉ dùng sinh sống một tháng, hiện tại mỗi thứ này cũng tiêu tốn hết hơn ba trăm một tháng, nghĩ đến mà đau lòng.
Thẩm Hà Hương mím miệng cười, lập tức nói ngọt ngào: “Nương, về sau chúng ta sẽ có cuộc sống càng tốt hơn, nói không chừng không đến vài năm nữa sẽ trở thành phú hộ đó, về sau có đất đai còn có cửa hàng, nương cũng không cần vì chút tiền này mà lo lắng, sẽ chờ hưởng phúc nha.” Một câu làm cho cơn xót ruột của Liễu thị vơi đi một nửa, ngẫm lại cũng đúng, một tháng trừ tiền sinh hoạt trong nhà mình và nộp tiền cho nhà cũ, ba bốn lượng bạc có thể kiếm được, ba trăm văn cũng không tính là gì, huống hồ hơn phân nửa tiền kiếm được đều là công lao của khuê nữ, cứ nghĩ như vậy thì một chút xót của còn lại đều tan biến hết.
Nói vài câu Liễu thị liền nhanh chóng đổ sữa vào nồi nấu lên, đã sắp giữa trưa, để cho Thẩm phụ trở về là có thể có cơm ăn ngay, sữa bò vừa mới vắt đều cần qua một lần lửa cho dễ ăn, đây là nương Hổ Tử nói, Thẩm Hà Hương đi lấy dưa hấu mà phụ thân mới mua về hôm qua, đem ngâm vào chậu nước mát, Thẩm phụ trở về khẳng định là đổ rất nhiều mồ hôi, ăn một miếng dưa vào người sẽ mát lạnh hơn nhiều.
Nghe nói mua sữa của nhà Hổ Tử, Thẩm phụ buông giỏ trúc xuống cũng không nói cái gì, chỉ là uống có chút không quen, Thẩm Hà Hương thấy thế cười hì hì nói: “Cha, nữ nhi nghe nói uống sữa bò bỏ thêm một chút vừng mùi sẽ rất thơm, một lát nữ nhi đi xay nhé.”
Thẩm phụ cũng coi như có hiểu biết, biết nhà phú hộ có uống thứ này, trước khi uống cũng bỏ chút bột vừng để loại bỏ mùi tanh, bèn gật đầu, Liễu thị cơ hồ là nhắm mắt uống một hơi, cảm thấy uống thứ này cứ như bị chịu tội, nhưng nghĩ đến một chén phải mất mười lăm văn tiền, liền cảm thấy không thể bỏ đi được, Thẩm Hà Hương cũng cúi đầu uống từng ngụm chậm rãi nuốt, đầy miệng đều là mùi nồng tanh quen thuộc khó uống, nhưng nếu nghĩ đến ngày sau có thể đổi lấy một chút tốt đẹp cũng thấy đáng giá .
Trước kia nàng có nghe người ta nói qua, thứ này đối với tiểu cô nương phát dục mà nói, uống nhiều chút còn có hiệu quả làm ngực lớn, lão phu nhân ở Hầu phủ dáng người vô cùng tốt, tuy rằng tuổi đã lớn, nhưng ngực vẫn giống tiểu cô nương rất đầy đặn, nghĩ đến đây Thẩm Hà Hương cúi đầu liếc về phía bộ ngực bằng phẳng của mình, tuy rằng biết ngày sau mình cũng không kém, nhưng có nữ nhân nào lại không muốn mình nở nang hơn người khác đâu chứ.
Nương Hổ Tử thật thà, cho đủ bốn bát, Thẩm phụ và Liễu thị nói không uống để dành cho khuê nữ, khi giữa trưa Hà Hương đem bát sữa đó bỏ vào trong bình, thừa dịp Liễu thị ở trong phòng nghỉ ngơi, liền đem hâm nóng lại nước cốt lau sậy, và một chén nước hồng thảo quả mà Hồ đại phu đã từng nói qua có thể bổ máu bỏ vào giỏ trúc, hồng thảo quả thứ này có khắp nơi nơi, cạnh hàng giậu nhà nàng cũng có, hồng quả so với móng tay còn nhỏ hơn, Thẩm Hà Hương hái chúng xuống giã thành nước cốt bỏ vào bình, sau đó lấy thêm ít gạo rồi mới lên núi.
Sơn động so với bên ngoài mát mẻ hơn nhiều, Giản Thư Huyền vẫn như tối hôm qua nằm trên giường đá, vẫn không nhúc nhích, nhưng vẻ mặt tựa hồ không giống tối hôm qua thống khổ như vậy, Thẩm Hà Hương vươn tay lấy miếng vải đắp trên trán hắn hôm qua xuông để thử thân nhiệt, không nóng bằng đêm qua, nhưng vẫn có chút nóng, nhưng điều này cũng thực bình thường, thương tích nặng như vậy không có khả năng vài canh giờ đã khỏe lại liền.
Lập tức liền giơ tay cậy miệng của hắn, trước tiên đút cho hắn vài muỗng cháo, sau đó lại đút cho vài muỗng sữa bò, tiếp theo là hồng thảo quả và dược chất lau sậy cùng lúc đút cho hắn, đại khái là hình như dược chất đút cho chút vội vã, trên giường hắn hình như có chút phản ứng, đầu tiên là ho khụ ra chút chất lỏng màu đen, sau đó một cánh tay đang đặt trên giường đá đột nhiên nhấc lên, dùng sức tóm chặt cổ tay Hà Hương đang cầm cái muỗng đút thuốc.
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
66 chương
22 chương
188 chương
53 chương
607 chương
96 chương