Thành phố D vốn chỉ là một thành phố cấp huyện, bởi vì các công ty xí nghiệp xung quanh phát triển tốt nên cũng coi như là một nơi thịnh vượng, sau đó lại chính thức thăng cấp thành phố cấp tỉnh, vừa xây dựng thêm vừa kêu gọi đầu tư, cũng coi như là tương đối khang trang. Ngành nghề chính của thành phố D là sản xuất các loại gốm sứ, gạch ngói và gia công đá. Khu công nghiệp ở ngoại ô thành phố có ít nhất sáu, bảy công ty có sản phẩm tiêu thụ trên toàn quốc, càng không cần phải nói đến những công ty ở khu vực vệ tinh xung quanh. Tạng Tuyết Khiết là người gốc thành phố D, sau khi tốt nghiệp cao đẳng liền về quê làm việc, làm hai năm ở một cơ quan do gia đình sắp xếp rồi không muốn làm nữa, cùng bạn trai cũ rời khỏi quê đến thành phố lớn phát triển. Hai năm sau cô ta ảo não quay về một mình, công việc ở cơ quan cũ đã mất, vì thế cô ta đến nhà máy của một người họ hàng xa. Lúc trẻ cô ta cũng có ngoại hình khá, biết ăn nói, lại có khả năng làm việc tốt nên đã từ nhân viên tiêu thụ tiến thành giám đốc khách hàng như bây giờ, cũng có thể coi là một người đàn bà mạnh mẽ. Nếu cô ta chỉ có thế thì đương nhiên cũng là một điển hình chính diện, nhưng trong vòng tròn quan hệ xã hội không lớn không nhỏ của thành phố D lại luôn có thể nghe thấy những tin đồn về cô ta, có thật có giả. Thời gian cô ta không chồng mà chửa đi ra phố, không biết có bao nhiêu người bàn tán lung tung, nói đủ thứ chuyện, đồn đoán cả chục người là bố đứa bé, mấy gia đình đã xích mích vì chuyện này. Mãi cho đến khi con cô ta đầy tháng, một thương nhân từ thành phố A đến nhận con, hàng năm còn tới tổ chức sinh nhật cho con, lời đồn mới tạm lắng xuống một chút. Danh tiếng của cô ta ở bên ngoài không tốt, quan hệ trong công ty cũng chẳng ra gì, yêu cầu đối với người khác nghiêm khắc đến mức biến thái, nói chuyện lại rất khó nghe. Từ nhân viên tiêu thụ đến giám đốc khách hàng, tuy nói chức vụ đã nâng cao, tiền lương cao hơn nhưng lại không có thưởng phần trăm nữa. Mọi người đều nói ông chủ thăng chức cho cô ta nhưng thực ra lại là giáng chức vì không chịu nổi cô ta, dường như chính cô ta cũng biết điều này nên cũng quyết tâm làm tốt công việc ở bộ phận khách hàng. Nhưng năng lực có hạn, tính cách lại không tốt, bảy, tám người dưới quyền cô ta không ai không ghét cô ta, chỉ trừ người em họ được cô ta nhận vào để ăn không ngồi rồi hàng tháng lĩnh lương. Mà ngay cả người em họ này của cô ta cũng bị đồng nghiệp dụ dỗ nói ra không ít chuyện của cô ta. Chẳng hạn như căn hộ cô ta mới mua không phải hơn hai trăm mét vuông, hoàn thiện hết ba trăm mấy chục ngàn mà là căn hộ hơn một trăm mét vuông, hoàn thiện chỉ mất một trăm mấy chục ngàn, trong đó còn có rất nhiều tiền không rõ lai lịch. Lại nói bố mẹ cô ta đã bỏ mặc cô ta từ lâu, đứa con của cô ta không có người nào trông giúp, cô ta xin cho em họ vào công ty chính là để lấy lòng bà thím, nhờ bà thím trông con giúp mình. Dạo này nghe cô em họ nói cô ta đã đến thành phố A mấy lần, xin nghỉ mấy lần liên tiếp, cuối tuần có việc đột xuất không tìm được cô ta đã đành, ngay cả ngày thường có lúc cũng không tìm được cô ta. Nghe nói cô ta không để ý đến công việc ở đây nữa, vợ của tay thương nhân bên kia đang đòi ly hôn, cô ta đang chuẩn bị thay vị trí đó. Vốn mọi người trong công ty không tin chuyện cô ta sẽ lấy thương nhân kia. Ai cũng biết danh tiếng của cô ta không tốt, tuy không có bằng chứng rõ ràng nhưng những tin đồn đó đa phần đều chuẩn xác. Nhưng cô ta đã sinh con trai cho thương nhân đó, vì thế lại có người tin tưởng chuyện này. Đến một hôm có một người mặc đồng phục tòa án đưa tới một tờ giấy gọi của tòa án, mọi người đều dừng lại công việc đang làm, lặng lẽ nhìn người kia, lại nghe thấy tiếng đập phá đồ đạc trong văn phòng của Tạng Tuyết Khiết sau khi người đó đã đi. Tạng Tuyết Khiết lạnh mặt xách túi mở cửa văn phòng, không nói câu nào cắm đầu đi thẳng. Mọi người nhìn nhau cười thầm, đều biết lần này chắc là đã xảy ra việc lớn. Thành phố D tuy rất phát triển, người từ nơi khác đến kiếm việc không ít, dân số thường trú của cả thành phố không quá trăm ngàn, dân số lưu động lại là hơn hai trăm ngàn, nhưng người làm trong các cơ quan chính quyền đa số lại đều là người của địa phương. Gần như chỉ nửa tiếng sau, tất cả mọi người trong văn phòng đều biết vì sao Tạng Tuyết Khiết lại bị người ta kiện. Bà lớn của thương nhân và thương nhân liên hợp lại kiện cô ta, nói hành vi của cô ta không đứng đắn, chưa chồng mà sinh con, không có gia đình hoàn chỉnh, chăm sóc con không chu đáo, yêu cầu giành quyền nuôi dưỡng và quyền giám hộ đối với đứa bé. Chuyện này như một quả bom tấn, nhanh chóng vang vọng khắp thành phố D. Làm bồ nhí người ta, có thai, sinh con, những chuyện này không hề hiếm thấy ở các thành phố rất nhiều đám nhà giàu mới phất. Nhưng bà lớn khởi tố giành quyền giám hộ con thì lại là lần đầu tiên nghe nói. Chẳng bao lâu sau, có người tra ra cả luật sư đại diện cho bà lớn ở đâu, những người "tình cờ" nhìn thấy luật sư của bà lớn đều nói hình như bà lớn đã mời một nữ luật sư nổi tiếng lợi hại, dường như lần này phải động đến đao thật kiếm thật rồi. Lâm Gia Mộc ngồi trên sofa khách sạn xem tài liệu, làm như không thấy ánh mắt của những người xung quanh. Hôm nay cô mặc quần vải màu trắng, áo sơ mi trắng ngọc trai, tỏ ra cực kì sắc sảo già dặn. Cô dùng răng cắn nắp bút đánh dấu màu vàng, bôi đậm những điểm quan trọng trong tài liệu rồi lại tiếp tục xem trang khác, đến lúc thấy trước mặt hơi tối mới ngẩng đầu lên: "Gì thế?" Vừa nhìn thấy dáng vẻ của cô, Trịnh Đạc đã cười. So với Lâm Gia Mộc lúc ở nhà, thực ra anh ta thích Lâm Gia Mộc sắc sảo mạnh mẽ khi làm việc hơn. Anh ta luôn cảm thấy Lâm Gia Mộc lúc ở nhà chỉ là mặt nạ, còn Lâm Gia Mộc khi là người phụ nữ mạnh mẽ sắc sảo vô tình mới là bản thể. "Cà phê". Anh ta đưa cốc cà phê Starbucks cho Lâm Gia Mộc. Cà phê ở khách sạn này chẳng ra gì, Lâm Gia Mộc nhớ đến quán Starbucks đã đi qua lúc đến đây, mặc dù cô cũng thấy cà phê Starbucks rất bình thường nhưng vẫn sai Trịnh Đạc đi mua. "Cà phê đen hai muỗng đường không cho sữa?" "Ờ". Lâm Gia Mộc uống một ngụm, cười hài lòng: "Tiếc là ở đây không bán nước ép rau củ của anh". "Anh uống nước lọc là được". Trịnh Đạc ngồi xuống đối diện với cô, cầm lấy một tập tài liệu xem một lát rồi lại đặt xuống. Anh ta ghét nhất là những công việc liên quan đến giấy tờ như thế này, một số tư liệu anh ta chỉ ghi âm lại hoặc thuật bằng miệng rồi để Lâm Gia Mộc tự sắp xếp: "Đúng rồi, em nổi tiếng rồi đấy". "Sao?" "Hôm nay lúc đến mua cà phê, anh nghe thấy hai, ba người có vẻ là dân văn phòng ngồi với nhau bàn tán về em, nói em là luật sư lớn do bà lớn của thương nhân mời tới". Lâm Gia Mộc cười. Cô càng nổi tiếng thì có nghĩa chuyện này cũng càng ồn ào, Tạng Tuyết Khiết cũng càng không dễ chịu: "Đây chỉ là vừa mắt đầu thôi". Tạng Tuyết Khiết sầm mặt ngồi trên chiếc ghế dài giả gỗ lim ở tầng một nhà mình, ôm con trai cau có không nói gì. Ngôi nhà cấp bốn của bố mẹ cô ta bị giải tỏa, được đền bù một khoản tiền. Khi đó hai ông bà già xây một ngôi nhà hai tầng ở ngoại thành, lại xây đủ tường bao, cổng và phù điêu, nhìn rất khí thế. Đặc biệt là sau đó nội thành được mở rộng, ngoại thành lại biến thành nội thành, nhà họ Tạng nhìn không khác gì biệt thự, khỏi phải nói oai phong thế nào. Nhưng xã hội bây giờ mình càng oai phong thì người khác càng thích nói xấu sau lưng bấy nhiêu. Con gái không chồng mà chửa đã khiến ông bà Tạng mất mặt một lần, bây giờ người ta đến đòi con, hai ông bà già khó chịu không khác gì bị lột sạch quần áo rồi bạt tai giữa đường giữa chợ. Không chỉ có hai ông bà, anh trai và chị dâu Tạng Tuyết Khiết cũng sắp tức chết rồi, đặc biệt là anh trai cô ta, vốn là một cán bộ xã rất có tiền đồ, bây giờ vì chuyện của em gái mà cũng không ngẩng được đầu lên được. "Lúc đầu bố đã không cho con sinh con mà mày nhất quyết đòi sinh, còn nói cái gì mà lớn tuổi rồi, không sinh thì đến già không có ai chăm sóc. Bố mẹ thấy con đáng thương nên cũng đồng ý để con sinh. Những tin đồn bên ngoài con có thể làm như không nghe thấy, nhưng thể diện của mấy đời nhà ta đều bị con làm mất hết rồi. Hôm qua bác con gặp bố cũng nói bố chiều con quá, nói nếu chị con cũng làm thế thì bác ấy sẽ đánh gãy chân luôn..." "Từ khi Lượng Lượng sinh ra bố mẹ đã không trông nom ngày nào, họ hàng có ai cưới xin hay chúc thọ con cũng không hề lộ mặt, con cũng không xin bố mẹ một xu nào, bố mẹ...". "Em nói vậy là vô lương tâm! Lúc đầu bố phải cậy nhờ bao nhiêu người, tốn bao nhiêu tiền để xin cho em vào cơ quan làm việc? Thế mà em lại bỏ việc vì cái thằng đó, ra ngoài mấy năm rồi quay về, bố có nói gì em không? Công việc bây giờ của em cũng là bố nhờ người ta tìm cho, thế mà em lại suốt ngày bôi tro trát trấu vào thanh danh của cái nhà này, em bảo cháu trai cháu gái em sau này tìm việc rồi cưới xin thế nào?" Người nói lời này là chị dâu của Tạng Tuyết Khiết. Bà ta làm y tá ở bệnh viện, cũng đã bị không ít người xỉa xói vì chuyện của cô em chồng. "Chị bảo bọn nó cứ nói là cô bọn nó chết rồi". Tạng Tuyết Khiết nói lạnh lùng. Bây giờ cô ta không hận ai ngoài Chương Thành và Quý Hồng. Cô ta gọi điện cho Chương Thành vô số lần, gửi vô số tin nhắn, để lại vô số lời nhắn trên QQ cho ông ta, kết quả đều như đá chìm xuống biển. Đàn ông... quả nhiên là không thể tin được! Lúc tán tỉnh thì thề non hẹn biển, lúc không cần nữa thì vứt bỏ như giày rách... Còn Quý Hồng, vốn cô ta cho rằng Quý Hồng là một người sĩ diện, không ngờ bây giờ lại tranh con trai với cô ta... "Con ăn nói cái kiểu gì thế?" Mẹ của Tạng Tuyết Khiết quát to: "Mẹ nói cho con biết, bây giờ người ta tìm tới cửa rồi, con định làm thế nào?" "Mụ vợ già đó..." "Mày gọi ai là mụ vợ già? Cháu gái mày còn đang học bài ở tầng trên". Anh trai của Tạng Tuyết Khiết vẫn ngồi hút thuốc bên cạnh không nói gì, đến lúc em gái nói như vậy lại đột nhiên giận dữ: "Mày là cái loại bại hoại đạo đức..." "Tôi bại hoại đạo đức còn anh thì tốt lắm hả? Anh tưởng tôi không biết những chuyện xấu xa anh làm chắc? Có cần tôi nói với bố mẹ và chị dâu ở đây luôn không?" Chị dâu của Tạng Tuyết Khiết vốn đến để dạy dỗ em chồng, không ngờ em chồng lại đẩy mũi dùi về phía hai vợ chồng bà ta: "Anh trai mày làm sao? Anh trai mày mặc dù có làm gì bên ngoài thì trong lòng từ trước đến nay vẫn chỉ có cái nhà này. Đàn ông bây giờ có mấy người không chơi bời? Đàn bà bên ngoài không mất tiền, có những người còn trả tiền, thích chơi thì chơi thôi, dù sao cũng là đàn ông, không thiệt hại gì". Nghe chị dâu nói như vậy, mặt Tạng Tuyết Khiết lập tức nóng rát như đốt lửa: "Chị... chị..." Nhìn thấy tình hình không ổn, bà Tạng lập tức đứng lên giảng hòa: Thôi, đừng nói những chuyện vô dụng này nữa. Khiết Khiết, chuyện này con định làm thế nào?" "Kiện tụng thì bọn chúng ở xa khó có thể bắt nạt được mình là người bản địa, con không tin..." Anh trai của Tạng Tuyết Khiết đứng lên: "Mày đừng hòng tao nhờ vả người khác vì những chuyện như thế này, tao không mặt mũi nào làm thế". Dứt lời ông ta ném điếu thuốc, xoay người đi luôn. "Tôi không cần anh nhờ vả ai! Con trai là của tôi, tôi không cho thì ai cũng không cướp đi được!" Tạng Tuyết Khiết lớn tiếng gào lên. "Khiết Khiết, con suy nghĩ cho cẩn thận. Con chưa lấy chồng, nuôi con thì sau này làm sao lấy được chồng? Người ta đã chịu nhận nuôi Lượng Lượng thì con để cho người ta nuôi..." Cuối cùng bà Tạng cũng nói ra những suy nghĩ trong lòng. "Không cho! Con chỉ có một đứa con trai! Con không cho!" Tạng Tuyết Khiết ôm con trai: "Người phụ nữ đó chỉ vì tiền, ông bà nội nó đã sửa di chúc rồi, muốn để lại tất cả mọi tài sản cho nó! Con sẽ đấu đến cùng với bọn chúng! Con đã lên mạng tìm tài liệu rồi, với tuổi của Lượng Lượng bây giờ, rất ít khi tòa phán cho bố nuôi". "Ông bà nội nó có tài sản à?" "Đương nhiên là có. Bà nội nó đã nói thật với con, ông bà vẫn được con trai nuôi dưỡng, tiền lương hưu tổng cộng sáu, bảy ngàn vẫn để dành, còn có hai căn hộ... Bao giờ hai ông bà chết, con sẽ mang Lượng Lượng đến thành phố A..." "Con tham tiền của người ta, thảo nào người ta lại tìm tới cửa". Ông Tạng lạnh lùng nói: "Nhà chúng ta không thiếu những đồng tiền đó. Con nói với người ta là con không cần di sản nữa, bảo người ta rút đơn kiện đi". Ý kiến của ông ta trái ngược với vợ. Con gái một là đã lớn tuổi, hai là thanh danh không tốt. Ông ta là đàn ông nên biết rõ đàn ông đàng hoàng thì có không lấy được vợ cũng không bao giờ lấy người như con gái mình. Còn nếu là đàn ông không tốt... thì có chồng còn không bằng ở vậy. May mà bây giờ con gái đã có cháu trai, lúc già cũng có chỗ dựa. Trong chuyện này, quan điểm của ông ta là dù thế nào cũng phải giữ được cháu ngoại. "Không! Những thứ đó nên thuộc về Lượng Lượng!" "Nhà chúng ta vẫn nuôi được nó! Nếu con không nuôi được thì bố nuôi!" Nếu như trước đây ông Tạng nói như vậy thì Tạng Tuyết Khiết sẽ cảm động đến chết, nhưng bây giờ đầu óc cô ta đã bị chuyện di sản và thay thế vị trí của Quý Hồng lấp đầy, trong lòng chỉ nghĩ còn con trai thì còn có hy vọng. Chưa cần nói chuyện di sản, kể cả Chương Thành, sau này cứ từ từ lấn tới rồi sẽ có ngày giành được ông ta. Quý Hồng cũng đã lớn tuổi, cô ta trẻ hơn, cứ so gan đợi đến lúc Quý Hồng chết trước cũng được, ít nhất cô ta cũng có thể giành được không ít di sản của Chương Thành: "Không, con không từ bỏ. Lượng Lượng lớn lên có bỏ thì bỏ, còn bây giờ con không có quyền từ bỏ thay nó". "Cái con này sao lại ương bướng thế nhỉ?" Bà Tạng ngồi bên cạnh đã sắp tuyệt vọng rồi. Hai vợ chồng ông bà Tạng vẫn là người hiền lành trung thực, cả đời không cãi nhau với ai bao giờ, cũng tận hết trách nhiệm với con cái, không ngờ lại sinh ra một đứa con gái như vậy để đến lúc già cũng không được yên bình: "Làm đi! Con làm đi, xem đến lúc bố mẹ tức chết thì con làm thế nào?" Mặc dù Tạng Tuyết Khiết rất tức giận nhưng trong lòng vẫn không coi vụ kiện này ra gì. Đầu tiên cô ta là mẹ đẻ của đứa bé, con trai lại nhỏ tuổi, cô ta đã hỏi luật sư, chỉ cần không phải cô ta có tội lớn như giết người phóng hỏa thì tòa án sẽ không dễ dàng phán quyết cho bố nó nuôi dưỡng. Hơn nữa vụ kiện được xét xử ở thành phố D, nơi này là sân nhà của cô ta, cho dù người của tòa án không quen cô ta nhưng đồng hương dù sao cũng có chút tình cảm, sẽ không làm khó cô ta quá mức, để luật sư ở nơi khác đến bắt nạt hai mẹ con thân cô thế cô ở đát mình. Cho nên hôm đến thẩm vẫn trước tòa, cô ta đến muộn một chút, cũng không thèm thuê luật sư, trong sơ mi, ngoài gi lê, dưới quần jean, ngồi trên ghế bị cáo, dáng vẻ thờ ơ như không. Lâm Gia Mộc thì mặc áo khoác mỏng màu xanh hải quân, sau khi vào phòng xử án lại cởi áo khoác để lộ chiếc váy ngắn và áo sơ mi tơ tằm. Trịnh Đạc thì mặc sơ mi trắng và âu phục xanh đậm, ăn mặc rất nghiêm chỉnh. Mặc dù thành phố D cũng tương đối giàu có nhưng dù sao cũng phát triển muộn, bị người nơi khác gọi là thành phố của những kẻ nhà giàu mới phất, cực kỳ hiếm thấy những luật sư ăn mặc đúng quy cách như vậy, quan toà cũng không nhịn được nhìn hai người này thêm vài lần. Hôm nay chỉ là dự thẩm(1), theo thường lệ quan toà hỏi hai bên có đồng ý hòa giải hay không, hai bên đều nói không đồng ý, vụ án nhanh chóng tiến vào giai đoạn thẩm lý chính thức. Lý do Tạng Tuyết Khiết đưa ra rất đơn giản, cô ta là mẹ đứa bé, khi đó cô ta ngủ với Chương Thành thì không hề biết Chương Thành đã kết hôn, sau khi biết Chương Thành đã kết hôn liền lập tức cắt đứt với ông ta. Sinh con là bởi vì cô ta đã lớn tuổi, không sinh sợ sau này không sinh được nữa. Hơn nữa đứa bé cũng là một sinh mạng, cô ta trân trọng sinh mạng. Lâm Gia Mộc thì đưa ra chủ trương của nhà họ Chương: "Từ khi có thai đến lúc sinh con, bà Tạng Tuyết Khiết không nói với thân chủ của tôi việc cô ta có thai bằng bất cứ hình thức nào, về khách quan đã vi phạm quyền được biết của thân chủ tôi. Sau khi được biết sự tồn tại của đứa con, thân chủ tôi đã lập tức thăm đối phương và để lại năm mươi ngàn tệ tiền bồi dưỡng và nuôi dưỡng. Điểm này đối phương có xác nhận không?" Chuyện này là Chương Thành tiết lộ. Không có vụ kiện này thì rất nhiều chuyện Chương Thành sẽ không nói ra. "Hơn nữa sau đó hàng năm đến sinh nhật đứa bé hoặc khi đến thành phố D công tác, thân chủ tôi đều đến thăm con, cũng để lại quà cáp và tiền mặt làm chi phí nuôi dưỡng khác nhau, tổng giá trị không ít hơn bốn mươi ngàn tệ. Đối phương cũng từng thừa nhận thân chủ tôi là một ông bố tốt khi trò chuyện trên QQ. Lúc bị cáo đưa con đến thành phố A vào tháng mười năm nay, thân chủ tôi vô tình phát hiện một số thông tin, cho rằng bị cáo không thích hợp làm người giám hộ của con trai mình, vì vậy đề nghị tòa án thay đổi quyền giám hộ đối với Tạng Lượng". Tạng Tuyết Khiết cắn môi: "Tôi thừa nhận ông ta là một ông bố tốt, nhưng không đồng nghĩa ông ta có thể nuôi con, con tôi còn nhỏ, nó cần mẹ". "Cô Tạng cũng không nuôi con mà". "Cô nói cái gì?" Lâm Gia Mộc lấy một tập bảng biểu dày mười mấy trang ra: "Đây là lịch đi làm và đi công tác của cô mà tôi nhận được từ phòng nhân sự và phòng kế toán của công ty cô. Cô mới sinh được bốn mươi ngày đã bắt đầu đi làm, trong một năm đầu đời của con, cô đã đi công tác hơn hai mươi lần, mỗi lần ít nhất cũng là bốn mươi tám tiếng..." "Khi đó tôi vẫn là nhân viên tiêu thụ, một phụ nữ độc thân phải nuôi con sẽ rất khó khăn..." "Đây là tư liệu hội viên của năm quán karaoke, cô là hội viên của năm quán này... Từ khi sinh con đến bây giờ, cô đã thăng cấp từ hội viên thông thường lên đến khách VIP cấp bạch kim..." Tạng Tuyết Khiết xê dịch mông vẻ mất tự nhiên: "Tôi là giám đốc khách hàng, có lúc đồng nghiệm ra ngoài hát, mặc dù tôi không đi được nhưng cũng cho họ mang thẻ đi để được giảm giá, không hề có nghĩa tôi ở trong quán lâu như vậy. Tôi có con nhỏ, tôi sẽ không rời con mình...". "Nhưng theo thông tin chúng tôi tìm hiểu từ hàng xóm của cô, ít nhất có bốn người hàng xóm của cô có thể chứng minh cô thường xuyên về nhà sau mười giờ đêm, con của cô chủ yếu là do bảo mẫu trông đến tận lúc cô làm giám đốc khách hàng...". "Đúng, để có nhiều thời gian ở bên con hơn, tôi đã xin thuyên chuyển làm giám đốc khách hàng". Cuối cùng Tạng Tuyết Khiết cũng bắt được cọng rơm cứu mạng. Cô ta không ngờ cô nàng luật sư này lợi hại như vậy, lại tra rõ toàn bộ những chi tiết nhỏ trong cuộc sống của cô ta. Sau khi sinh con, để kiếm được nhiều tiền nuôi con hơn, quả thật có một thời gian cô ta làm việc cực kỳ cần mẫn để chứng minh với ông chủ là dù có con nhưng cô ta vẫn rất xuất sắc, có lúc thậm chí còn cố ý cùng chơi với người khác đến rất khuya để không phải về nhà trông đứa con suốt ngày quấy khóc. Nhưng cô ta cũng vẫn rất tận tâm với con, bất kể là chọn bảo mẫu hay là chọn hàng tiêu dùng đều là loại tốt nhất. Trẻ em dưới ba tuổi không biết gì ngoài khóc quấy, không biết có bao nhiêu người cũng sinh con xong liền nhờ bố mẹ nuôi như cô ta, vì sao cô ta lại bị lôi ra chỉ trích? Nghe Lâm Gia Mộc nói ra những con số lạnh như băng đó, chính cô ta cũng không biết mình đã làm việc hết sức, đã chơi hết mình như vậy, cho nên khi nói đến chuyện thuyên chuyển, cô ta nói hơi vội vã. "Sao?" Lâm Gia Mộc nhướng mày: "Ở đây tôi có một tờ khai của một người phụ nữ họ Trương, bà ta là vợ của một khách hàng ở nơi khác đến. Bà ta đã nói rõ chính bà ta đến kiện ông chủ của cô, nói cô có tác phong bất chính, dụ dỗ chồng bà ta, dùng thân thể đổi đơn đặt hàng, ảnh hưởng đến hình tượng của thương hiệu, vì thế ông chủ của cô mới...". "Đó là bà ta nghi ngờ vô căn cứ!" Chuyện này có thể nói là Tạng Tuyết Khiết chết oan. Quả thật cô ta cũng có lả lơi với khách hàng vì đơn đặt hàng, có lúc cố ý để cho khách hàng chọc ghẹo, nhưng cô ta cũng không phải người sẵn sàng lên giường với bất kì ai, người phụ nữ họ Trương đó chỉ ghen bóng ghen gió: "Việc này tôi không hề sai, nếu không tại sao tôi lại không bị sa thải mà còn được thăng chức?" Lâm Gia Mộc căn bản không để ý đến cô ta, lại lấy ra nhiều bằng chứng hơn: "Khi con chưa đầy ba tuổi, cô Tạng Tuyết Khiết đã đưa con đến trường mầm non. Ở đây tôi có lời khai của giáo viên và hiệu trưởng trường mầm non. Trừ ngày đầu tiên đến đưa đón con, cô Tạng Tuyết Khiết không hề đưa đón mà là bảo mẫu đưa đón. Sau khi cô Tạng thăng chức giám đốc khách hàng, thời gian làm việc hàng ngày là từ bảy rưỡi sáng đến tám giờ tối... Đứa bé bình thường chín giờ ngủ, mỗi ngày thời gian ở bên con không vượt qua một tiếng...". "Tôi cố gắng làm việc như vậy chính là để nuôi gia đình! Một mình tôi nuôi con dễ dàng sao?". "Chính vì cô Tạng nuôi con khó khăn nên thân chủ của tôi mới đề nghị thay đổi quyền giám hộ. Thân chủ của tôi là thương nhân thành đạt, có nơi ở cố định tại thành phố A, do thân chủ tôi chính là ông chủ nên thời gian cũng tương đối thoải mái. Vợ của thân chủ tôi là một giáo viên nhân dân ưu tú, rất có kinh nghiệm trong vấn đề giáo dục trẻ em, họ có một cô con gái rất ưu tú. Vợ của thân chủ tôi cho biết sẵn sàng nuôi dưỡng Tạng Lượng như nuôi con đẻ...". "Bịa đặt! Rõ ràng là bọn họ muốn lừa con tôi đến đó để hành hạ!". "Coo Tạng, đề nghị cô không được vu khống thân chủ tôi". Lâm Gia Mộc lạnh lùng nói: "Thưa quan tòa, chúng tôi cũng cho rằng đối phương khăng khăng đòi nuôi dưỡng Tạng Lượng là vì sau này Tạng Lượng có thể sẽ nhận được di sản, còn cô ta nói là cô ta trân trọng sinh mạng... Ở đây tôi có chứng nhận do bệnh viện cung cấp, khi đi khám thai, chính cô Tạng đã chủ động nói rõ từng phẫu thuật nạo thai ba lần, sợ rằng không giữ được con... Thử hỏi một người trân trọng sinh mạng có thể làm như vậy không?". Tạng Tuyết Khiết không ngờ đoạn quá khứ này của mình cũng bị lật ra. Khi yêu người đàn ông đầu tiên đó, cô ta còn trẻ, cho rằng sẽ sống với nhau suốt đời suốt kiếp. Vì vậy lần đầu tiên có thai, bạn trai nói chưa có điều kiện, chưa đến lúc kết hôn, cô ta bị dỗ đành đồng ý nạo thai. Sau đó lại có lần thứ hai và lần thứ ba. Sau lần thứ ba, cô ta hoàn toàn thất vọng về bạn trai, vì thế mới về quê làm lại từ đầu. Không ngờ chuyện này lại có người vô tình nói ra trước mặt công chúng. Cô ta nhìn quanh, cảm thấy mình như bị lột sạch đứng trên bục: "Khi đó tôi con trẻ, không hiểu chuyện...". "Rầm..." Cửa phòng xử án bị đóng sầm lại. Tạng Tuyết Khiết quay lại, phát hiện anh trai ngồi dự thính sau lưng mình đã sập cửa đi ra, còn mấy người nhìn quen mặt ngồi trên ghế dự thính thì chụm đầu bàn tán. Phiên tòa đầu tiên phải nói là một tai họa đối với Tạng Tuyết Khiết, điểm chết người nhất là danh tiếng vốn đã không ra gì của cô ta lại bị bôi đen thêm rất nhiều. Từ trước đến nay cô ta cũng không biết tình cảnh của mình lại là như vậy... Chú thích: (1) Dự thẩm: buổi xét hỏi trước khi mở phiên tòa chính thức.