Tình yêu của độc duy là gì
Chương 1
Diệp Nhi! Sao em lại nghịch lung tung đồ của chị hả?
An Nhiên tức giận nói, giật cái điện thoại Oppo màu đỏ khỏi tay Bảo Diệp.
Nhưng... Bảo Diệp muốn xem hình của Vương Nguyên ca ca! Nhiên Nhiên tỷ cho Bảo Diệp xem đi!
Bảo Diệp kéo áo An Nhiên nũng nịu, vẻ mặt đáng yêu tới mức ai cũng phải xiêu lòng nhưng mà cô thì không.
Con bé này hết vào weibo, xoá gần nửa tệp ảnh hình pi sà của cô, tải không biết bao nhiêu ảnh nam thần của nó về lại còn theo dõi mấy chục trạm tiếp ứng của mấy đứa Nguyên Gia khó ưa mà còn muốn cô cho mượn lần nữa ư?
Cô phũ phàng giật tay Bảo Diệp ra khỏi áo mình, để mặc con bé khóc ầm lên mà đi về phòng.
...
An Nhiên vào phòng riêng của mình, đóng cửa lại. Chắc ai vào phòng của cô cũng phải choáng váng lắm đây. Bốn bức tường xung quanh chỉ dán đầy ắp hình chàng trai Dịch Dương Thiên Tỉ của nhóm TFBOYS với những hoạt động của các trạm tiếp ứng Thiên Gia. Cả căn phòng không có một màu gì ngoài màu đỏ và màu nâu của gỗ. Mẹ cô không biết bao nhiêu lần than phiền, kêu ca bảo cô gỡ bớt ảnh đi nhưng cô không chịu. Để như vậy đẹp mà, bỏ xuống làm gì chứ?
An Nhiên hít sâu một cái để hạ hoả sau đó nhảy lên giường, cầm lấy con gấu kuma giơ lên trời, để nó đối mặt với mình rồi thở dài.
Kuma ơi, làm sao để con bé ấy hết nghịch máy tớ đây? Tớ đã mang theo kè kè bên người rồi mà không thể hiểu tại sao nó vẫn lấy được. Đây là lần thứ ba rồi đấy, nó còn xoá gần một nửa ảnh Thiên ca của tớ nữa chứ. Ây ya~ Giờ lại phải đi tải lại~
Cô vừa lăn qua lăn lại trên cái giường in hình Thiên Tỉ vừa nói với con kuma đang bị cục thịt 56kg đè lên kia. Cô dừng lại, để kuma lên đầu giường rồi ôm lấy Dịch Chỉ Dương, lấy điện thoại ra dọn dẹp cái đống ảnh mà Bảo Diệp vừa tải về.
...
Tiểu Nhiên! Con làm gì mà để Diệp Nhi khóc tới mức này hả? Mau xin lỗi em đi!
Vương Thu Hương tức giận nói, tay bồng bế Bảo Diệp vẫn đang nấc, mắt sưng mọng lên vì khóc.
Em ấy lấy điện thoại con mà không xin phép!
An Nhiên cãi, rõ ràng con bé đó là người sai cơ mà? Tại sao cô lại phải xin lỗi chứ?
Bảo Diệp mới có tám tuổi thôi mà? Con không thể nhường em một chút sao?
Mí mắt cô khẽ giật giật. Tám tuổi mà đã biết vào weibo, bình luận dưới các bài viết, theo dõi thần tượng, tải ảnh nam thần về rồi á!? Cô cảm thấy lũ trẻ bây giờ càng ngày càng manh động rồi đấy!
Không... Bảo...Bảo Diệp l...lấy điện thoại... Nhiên tỷ mà...không...xin phép... Là... Là Bảo Diệp có lỗi...
Bảo Diệp vừa nấc vừa nói từng câu ngắt quãng. An Nhiên nghe thấy lông mày liền giãn ra.
Đó, mẹ nghe thấy chưa?
Thu Hương thở dài, con gái bà tính cách đương nhiên bà biết. Tuy tự lập và nhanh nhẹn nhưng lại bảo thủ và cứng đầu không ai bằng.
Thôi được rồi, con ra tiễn cô chú với em đi, cô chú sắp về Thượng Hải rồi đấy.
Cô liền hạ hỏa nhanh chóng, giành phần bế Bảo Diệp rồi đi ra ngoài.
...
Xin lỗi vì lúc nãy tỷ có hơi to tiếng, nhưng muội cũng có lỗi. Lần sau không được thế nữa, về Thượng Hải nhớ phải ngoan,nghe chưa?
An Nhiên đặt Bảo Diệp vào trong xe, dịu dàng nói.
Muội hứa! Nhưng bù lại, lần sau đến, tỷ dẫn muội đi xem concert của Vương Nguyên ca ca nhé?
Bảo Diệp nói với giọng hồn nhiên, ánh mắt long lanh tràn đầy hy vọng.
An nhiên nghe thấy liền khựng lại rồi phì cười. Con bé này làm như mua vé concert của một trong những nam thần nổi tiếng nhất Trung Quốc dễ như mua một cái kẹo bông vậy. Nếu được như thế cô đã đi xem concert thần tượng của cô từ lâu lắm rồi.
Tỷ hứa! Chỉ cần muội ngoan thì thế nào cũng được.
An Nhiên cười với Bảo Diệp, sau đó chào cô chú, đóng cửa xe taxi rồi đi về nhà, huýt sáo vui vẻ.
Truyện khác cùng thể loại
349 chương
10 chương
52 chương
10 chương
111 chương
8 chương
43 chương