Hùng Thụ Đương Tự Cường
Chương 15
Cuối cùng, Phạm Hiểu Dương quyết định sẽ mở một nhà sách nho nhỏ yên tĩnh mà làm ăn, quán ăn các loại quá ồn ào, hắn cũng không rảnh để làm những việc đó. Địa điểm gần một trường trung học, định sau này sẽ bán tiểu thuyết cùng sách giáo khoa các loại. Cửa hàng này lúc trước là một tiệm mì, vừa nhỏ lại có phần hơi cũ kĩ, có điều sau khi được Hùng Hùng nhờ người quen sửa sang lại giúp thì đã trở nên sáng sủa thoải mái hơn nhiều.
Vì vậy, chỉ sau một tuần mở cửa, nhà sách nhỏ này được gần hết các nữ sinh của trường trung học gần đó biết đến. Một phần là vì cách bài trí rất được, hơn nữa ông chủ còn rất đẹp trai.
Ừm, mặc dù đúng là Hùng Hùng có hơi ngốc một chút, nhưng chỉ cần là việc Phạm Hiểu Dương giao, hắn đều hoàn thành rất tốt. Ai… Nếu như không phải Hùng Hùng đối với Phạm Hiểu Dương nảy sinh tình cảm, có khi bọn họ đã trở thành anh em tốt của nhau.
Lần trước lúc ở trong xe, chẳng biết Hùng Hùng nghĩ gì mà lại quay sang hắn nói muốn cả hai hẹn họ, lời đã ra khỏi miệng rồi thì có muốn rút lại cũng chẳng còn kịp nữa, bây giờ chỉ còn cách cư xử cứng rắn một chút. Thật ra thì, chỉ cần cơ thể hai người không tiếp xúc quá thân mật, Phạm Hiểu Dương rất thích ở bên cạnh Hùng Hùng. Hắn vốn là kiểu người chẳng muốn bất kì ai xen vào giữa cuộc sống của mình, làm rối tung hết những thứ mà hắn phải vất vả lắm mới gầy dựng được, nhưng đối với Hùng Hùng, hắn lại hết lần này đến lần khác bỏ qua cho.
Nếu những điều trên cỏ thể giải bày cảm xúc của hắn, thì hắn vẫn đang cố gắng đây.
Hắn vẫn luôn nghĩ rằng, những điều đó được sinh ra từ lòng biết ơn và cảm động của bản thân, bởi vì Hùng Hùng đối với hắn thật sự quá tốt, nhưng cả hai cũng chẳng phải trẻ con, chỉ với những cảm xúc ngỗn ngang hỗn độn này thì làm sao có thể xác định được đây? Căn bản là không thể nào. Nhưng nếu nói hắn đã động tâm rồi, thì quả thật cũng có chút xíu. Giống như lúc trước Phạm Hiểu Dương từng nói với Hùng Hùng, đến tảng đá còn có thể bị làm cho ấm nóng. Sự ấm áp của Hùng Hùng khiến hắn cảm thấy rất thoải mái, trong lòng thầm nghĩ, hay là về sau cứ như vậy đi, bình bình đạm đạm ở cùng một chỗ. Nhưng về mặt sinh lí mà nói, vấn đề này hết sức khó khăn.
Lần trước bị Hùng Hùng ‘bá vương ngạnh thượng cung’* làm hết cả hồn, trong lòng Phạm Hiểu Dương liền in sâu một bóng ma, torng thời gian ngắn ngủi không thể bình tĩnh lại được. Hắn có kể với Hùng Hùng vể việc ‘cậu em nhỏ’ của bản thân vốn dĩ rất bình thường, nhưng cứ mỗi lần ‘xông trận’ là lại yểu xìu rũ rượi, Hùng Hùng nghe xong liền vỗ ngực tuyên bố: “Chuyện này cứ giao cho tôi, yên tâm đi, nhất định tôi sẽ hết lòng giúp cậu trở lại là một người đàn ông đích thực!”
Phạm Hiểu Dương liền đạp hắn một cái: “Tôi bị thế này là do anh làm hại, anh còn dám nói? Chưa giết anh đã là may cho anh rồi, cho tới khi tôi bình thường lại, đừng hòng đụng vào người tôi.”
Nói vậy. nghĩa là sau khi bình thường lại thì có thể đụng? Nhưng mà… không cho hắn đụng thì làm sao biết có bình thường lại chưa đây….
Chẳng lẽ Hiểu Dương muốn tìm người khác thí nghiệm? Chuyện này càng không được!!
“Chuyện lần trước, chẳng qua là ngoài ý muốn…” Hùng Hùng đã thành khẩn giải thích cùng xin lỗi vô số lần, nhưng lần nào cũng chẳng được Phạm Hiểu Dương tha thứ. Cũng chẳng trách ai được, ai bảo hắn thích người tính khí thất thường như vậy, nhưng biết làm sao được, thích chính là thích mà thôi.
*****************************
“Hôm nay tiệm sách làm ăn thế nào?”
Phạm Hiểu Dương sau khi xong việc liền chạy về nhà nấu cơm, hai người có thể cùng ngồi một bàn ăn cơm, đúng là chuyện ấm áp nhất trên đời. Mỗi lần ngồi đối diện nhìn Phạm Hiểu Dương ăn, Hùng Hùng đều có cảm giác cả hai là vợ chồng son, bốn phía là trăm hoa đua nở.
“Ừm, tốt lắm.”
Có điều, lượng nữ sinh đến ngắm hắn càng ngày càng nhiều… Lượng khách đến nhiều, cũng có thể coi là chuyện tốt. Nếu đã có nhiều khách hàng là nự sinh đến vậy, lần sau liền nhập về một số loại đồ dùng học tập mang phong cách đáng yêu, chắc sẽ rất được ưa thích.
Trên bàn ăn mổi người đều có suy nghĩ riêng của mình, cũng có thể xem là hoà thuận.
Ăn uống no đủ rồi, Hùng Hùng tự giác vào nhà bếp rửa chén, còn Phạm Hiểu Dương dựa lưng vào ghế so-pha xem TV, một cuộc sống thoải mái thế này, đã lâu rồi Phạm Hiểu Dương không cảm nhận được, tự nhiên có chút không quen. Nghe âm thanh bận rộn truyền ra từ nhà bếp, Phạm Hiểu Dương có cảm giác như quay về thời thơ ấu. Thế này… mới gọi là nhà.
Ảo giác này kéo dài đến khi Hùng Hùng bước ra từ nhà bếp, đặt mông ngồi xuống sô-pha bên cạnh hắn.
Phạm Hiểu Dương lúc này đột nhiên vén áo sơ-mi lên, xoa xoa cái bụng trắng nõn của mình: “Anh nói xem có phải tôi béo ra rồi không?”
Hùng Hùng suýt chút nữa đã ngất xỉu vì mất máu, cũng may mà hắn đã kiềm chế được. Không nhịn được đưa tay muốn sờ thử, nhưng chưa chạm vào đã bị Phạm Hiểu Duong hất văng ra: “Cho anh nhìn, ai cho anh sờ!?”
“…Hình như đúng là có béo hơn một chút..” Hùng Hùng trung thực nói.
Từ lúc mắt cá chân Phạm Hiểu Dương bị thương đến giờ, chuyện ăn uống của hắn được Hùng Hùng lo cho từng tí một, hơn nữa còn không vận động, muốn không phát phì ra cũng khó.
“Đều tại anh…” Phạm Hiểu Dương dùng lực thật mạnh nhéo má Hùng Hùng.
“Đau đau… cậu mau buông tay ra… tôi giúp cậu giảm cân…” Hùng Hùng bị hắn nhéo đến đau rát cả mặt.
Phạm Hiểu Dương cuối cùng cũng chịu buông ra: “Phải ha, dù gì anh cũng là huấn luyện viên thể dục mà, anh nói xem tôi nên làm thế nào đây?”
Hùng Hùng xoa xoa mặt, kích động nói: “Không phải ta tự khen, nhưng cách giảm cân của ta đúng là rất có hiệu nghiệm. Cái cô Emily học lớp của tôi câu cũng biết mà đúng không, lúc mới đến là người mập nhất, bây giờ đã giảm hẳn 23 kí so với lúc trước rồi.”
Phạm Hiểu Dương nửa rin nửa ngờ nhìn hắn, đúng là nên thử một lần, cứu ngựa chết thành ngựa sống. Có điều, mắt Hùng Hùng sao lại sáng như vậy, lại có âm mưu gì đây?
“Được rồi, đến đây, đứng thẳng người, ngẩng cao đầu, ưỡn ngực về phía trước, hai chân đứng rộng bằng vai.” Hùng Hùng chủ đạo xong, còn chu đáo đưa tay sờ tới sờ lui trên người Phạm Hiểu Dương để giúp hắn “điều chỉnh tư thế”.
“Lúc bình thường dạy học viên nụ anh cũng làm thế này?” Phạm Hiểu Dương lạnh lùng cười.
“Đương nhiên khôn phải, sao có thể chứ?” Hùng Hùng miệng lưỡi trơn tru nói, “Chỉ đối với cậu mới thể này thôi.”
“Bớt nói nhảm đi, rốt cuộc anh có dạy hay khôg?” Lúc trước cảm thấy Hùng Hùng thật sự rất ngốc, bây giờ nhìn lại, tâm tư cư nhiên cũng không thiếu.
“Dạy, dạy, dạy, động tác thứ nhất… đặt hai tay thẳng về phía trước, từ từ giơ lên cho đến khi ngang với vai.”
Phạm Hiểu Dương ngoan ngoạn làm theo.
Hùng Hùng nói tiếp: “Sau đó nhẹ nhàng đung đưa hông, giống thế này này…”
Hai bàn tay ấm áp của Hùng Hùng đặt lên hông Phạm Hiểu Dương, lay động nhịp nhàng theo hông của hắn. Phòng khách yên tĩnh, Phạm Hiểu Dương có thể nghe rõ mồn một tiếng thở nặng nề của Hùng Hùng… Rõ ràng chỉ là tập thể dục nhịp điệu mà thôi, sao lại có thể mờ ám đến vậy!?
Thật vất vả mới hoàn thành xong phần động tác thứ nhất, thời gian cũng đã chẳng còn sớm nữa. Hùng Hùng nhìn đồng hồ treo tường, liền quay sang Phạm Hiêu Dương ngây thơ hỏi: “Cũng đạ trễ thế này rồi, hôm nay tôi có thể ở nhà cậu ngủ một đêm không?”
“Không được.” Phạm Hiểu Dương chẳng cần nghĩ liền trực tiếp từ chối, “Đã cho anh chìa khoá dự phòng của nơi này là tốt lắm rồi, lại còn muốn được voi đòi tiên? Nhà anh chỉ cách nơi này có năm căn, từ đây đến đó có thể gặp trộm được sao? Mà cho dù có gặp thật thì bọn nó cũng chả dám làm gì anh đâu.”
“Con người bản chất vốn tham lam, những chuyện đó ai mà biết được.” Hùng Hùng liền cố hết sức thuyết phục Phạm Hiểu Dương, “Hôm nay nhất định tôi không làm gì cậu đâu, cậu phải tin tôi chứ.”
Cả hai nói qua nói lại hơn mười phút, Phạm Hiểu Dương không nói lại Hùng Hùng, cuối cùng đành nhận thua.
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
227 chương
14 chương
13 chương
17 chương
20 chương