Sau khi đến bệnh viện kiểm tra để chắc chắn rằng Phạm Hiểu Dương không bị thương chỗ nào, cả hai cùng đến đồn cảnh sát lập biên bản. Phạm Hiểu Dương nghĩ làm theo thủ tục là được, không cần phải thực sự báo cảnh sát bắt gã làm gì. Dù sao Điền tổng kia vừa có tiền lại có quyền, hơn nữa gian xảo thủ đoạn như vậy, gã chịu nhận tội sao? Nếu tiếp tục trêu vào hắn chỉ sợ sẽ bị chỉnh đến không gượng dậy nổi, hơn nữa Hùng Hùng còn đánh gã gãy răng chảy máu, nếu thật sự đem chuyện này ra toà, đến cuối cùng người chịu thiệt sẽ lại là mình thôi. Chỉ có Hùng Hùng là giận dữ không ngớt, còn hùng hổ bảo chỉ đánh gã mấy cái còn chưa đủ, Phạm Hiểu Dương sau ngày hôm đó đã nhìn hắn bằng một ánh mắt khác xưa rồi, đánh người mà mắt cũng không thèm chớp lấy một cái. Mặc dù lúc đó vẻ mặt Hùng Hùng rất dữ tợn, trông như thực sự muốn giết người, nhưng lời hắn nói ra lại chẳng có câu nào ác ý.* “Cảm ơn anh.” Phạm Hiểu Dương lần thứ hai chân thành nói cảm ơn với Hùng Hùng. “Không cần… Cậu cứ đối với tôi khách sáo như vậy, tôi cảm thấy rất khó chịu.” Hùng Hùng lập tức từ một Hùng Hùng dữ tợn trở thành Hùng Hùng thành thật của mọi ngày, hắc hắc cười mỉa nói. Sáng hôm đó, Hùng Hùng đến nhà thăm Phạm Hiểu Dương, lúc ở dưới lầu, hắn vô tình nhìn thấy một chiếc xe rất giống chiếc xe lần trước theo đuôi hắn và Phạm Hiểu Dương rời khỏi. Ban đầu Hùng Hùng cũng không để ý lắm, nhưng lúc lên lầu thấy cửa không khoá, phòng khách lộn xộn như vừa bị cướp vào nhà, quan trọng nhất là chẳng thấy Phạm Hiểu Dương đâu, thầm than không ổn, lập tức gọi điện báo cảnh sát. Thật may là đã cứu được Phạm Hiểu Dương về rồi, nếu không, Hùng Hùng cả đời cũng không thể tha thứ cho chính bản thân mình. “Hiểu Dương, cũng không phải tôi muốn nói, nhưng là, cậu vẫn nên bỏ công việc hiện tại thì hơn…” Hùng Hùng lấy hết dũng khí nói. “Bỏ?” Phạm Hiểu Dương gài chặt áo khoác lại, “Anh nói thì dễ lắm, nhưng ngoài công việc hiện tại, tôi không nghĩ ra được công việc nào phù hợp với mình. Chưa học xong trung học, người như tôi có thể làm việc gì đây? Tuy rằng nói chỉ cần còn tay còn chân, thì không sợ không có việc làm để kiếm cái ăn, nhưng nói thật với anh, tôi không muốn chịu khổ. Nếu băt tôi đi làm việc này nọ để kiếm sống, tôi thà ngồi một chỗ chẳng làm gì để chết đói còn hơn. Bảo tôi bỏ công việc nhẹ nhàng với tiền lương hậu hĩnh hiện nay, chẳng lẽ anh muốn tôi ăn gió uống sương mà sống? Hay là, anh muốn nuôi tôi?” Hai mắt Hùng Hùng lập tức toả sáng: “Ừ, tôi nuôi cậu!” Phạm Hiểu Dương ngẩn cả người: “Tôi nói đùa thôi…” “Nhưng tôi nghiêm túc đó.” Hùng Hùng nắm chặt tay lái, “Tôi không muốn nhìn thấy cậu ở cùng người khác, dù chỉ vì công việc cũng không được. Nếu chuyện thế này còn tiếp diễn, tôi sợ không bao lâu sau mình sẽ giết người thật mất…” Phạm Hiểu Dương nheo mắt: “Anh đang uy hiếp tôi đấy à? Chúng ta bây giờ là quan hệ gì, anh quản được chuyện tôi bên người khác sao??” “A, không phải không phải, ý tôi không phải vậy…” Thấy Phạm Hiểu Dương bắt đầu tức giận, Hùng Hùng muốn giải thích nhưng bản thân ăn nói vụng về, kết quả càng nói càng chẳng đâu vào đâu, “Tôi là ghen tị, chỉ ghen tị với họ thôi mà…” Phạm Hiểu Dương quay đầu ngắm cửa sổ, nhìn hàng cây chạy lùi về sau với tốc độ thật nhanh, miệng nói: “Bất quá, lời anh nói không phải không có lí, tôi có thể xem lại.” “A? Thật hả?” “Bao gồm cả chuyện quan hệ hiện tại của chúng ta.” Hùng Hùng vui đến mức không thở được. Vừa xảy ra chuyện gì vậy? Đây là thứ gọi là hạnh phúc từ trên trời đột nhiên rớt xuống sao? Phạm Hiểu Dương đáp ứng rồi, việc này ngàn lần vạn lần Hùng Hùng cũng không ngờ tới, hại hắn còn chưa chuẩn bị đủ tinh thần. Là do bản thân cứu cậu ấy nên cậu ấy mới cảm kích muốn trả ơn? Hay cậu ấy cảm động rồi? Hắn mặc kệ… Dù là gì đu chăng nữa, chỉ cần cả hai có thể ở cùng một chỗ, sớm muộn gì cũng biến thành yêu. “Này này này, anh lái xe kiểu gì vậy hả!? Đừng có nhìn tôi, nhìn phía trước, nhìn đường kia kìa!!” …. ************************ “Cái gì!? Cậu muốn từ chức!?” Nghe Phạm Hiểu Dương nói, chị Tình ngạc nhiên đến mức nói không nên lời, “Vì sao đột nhiên muốn nghỉ việc? Chẳng lẽ… cậu tìm được người con gái thích hợp, hai người sắp kết hôn??” Phạm Hiểu Dương lắc đầu nói, “Không phải chuyện kết hôn. Chị Tình, em không muốn làm nữa. Mấy năm nay tiết kiệm được không ít tiền, em định sẽ mở một cửa hàng nhỏ, tạo dựng sự nghiệp của riêng mình.” Chị Tình ngồi xuống dưới ghế sô pha, thở dài nói: “Vậy cũng tốt. Cậu chắc chắn là muốn nghỉ việc?” “Vâng.” Phạm Hiểu Dương đáp. “Ai… vậy thì đi đi. Cậu còn rất trẻ, tự tạo dựng sự nghiệp cũng tốt, cũng chẳng thể làm nghề này mãi được. Chỉ là quen nhau lâu đến vậy, cậu đột nhiên rời đi làm tôi có hơi luyến tiếc.” Chị Tình nói xong, còn lau lau khoé mắt. Phạm Hiểu Dương mỉm cười, bước tới ôm cô vào lòng an ủi: “Đừng lo, lâu lâu em nhất định sẽ đến đây thăm chị.” “Tôi nói, đúng là chỉ mình cậu có lương tâm.” Chị Tình tựa đầu vào ngực hắn, “Được rồi, cậu về mở cửa hành của cậu, lâu lâu tôi sẽ ghé qua giúp đỡ.” “Em vẫn chưa quyết định, nên mở một nhà sách hay là tiệm cơm nhỏ.” “Sao cũng được, sau này có khó khăn nhớ nói, chị giúp được nhất định sẽ giúp cậu đến cùng.” Phạm Hiểu Dương vuốt mặt cô, “Nhất định, em biết chị thương em nhất mà.” “Ừ, cậu biết là tốt…” “Hiểu Dương?” Lúc Hùng Hùng bước vào, đập vào mắt là cảnh Phạm Hiểu Dương đặt tay lên mặt người đàn bà đó. Hắn nhẫn, hắn nhịn! “Chuyện đó… Bao giờ thì dọn nhà?” Chị Tình dùng ánh mắt kì quái nhìn Hùng Hùng từ trên xuống dưới: “Đây là công nhân lao động cậu mời đến? Cơ thể thật rắn chắc.” Hình như không phải lắm, gọi cả tên của Sunny thân mật vậy cơ mà. Phạm Hiểu Dương nỗ lực nhịn cười, Hùng Hùng đúng là giống côn nhân lao đồn thật: “Không phải, là một người bạn của em, biết em muốn chuyển nơi ở nên đến đây giúp việc này việc nọ.” Thực ra, Hùng Hùng muốn Phạm Hiểu Dương chuyển về nhà mình ở, cả hai có thể chính thức sống chung. Kết quả, chẳng biết Phạm Hiểu Dương ngại chuyện gì, mặc hắn nói sao cũng không đồng ý, còn nói mình có thể tự trả tiền phòng trọ ở bên ngoài. Vì vậy, Hùng Hùng chỉ có thể bất đắc dĩ giúp Phạm Hiểu Dương tìm chỗ ở khu vực gần nhà mình. May mắn là chẳng tốn mấy công sức đã tìm được chỗ ở, hơn nữa còn là lầu ba sát vách nhà Hùng Hùng, có một gia đình muốn cho thuê. Phạm Hiểu Dương thấy giá cả hợp lí, lập tức mua rồi chuyển đồ vào trong. Hơn nữa Hùng Hùng chỉ cần đi mấy bước đã tới nơi, thì không cần sống chung một nhà, làm hàng xóm cũng tốt. “Ừm,” Chị Tình than thở đứng lên, “Phải rồi, Sunny à, nếu cậu nhìn thấy Garry, giúp chị chuyển lời tới cậu ta, nói cậu ta muốn quay về thì lập tức quay về, thành thực kể lại mọi chuyện cho chị biết. Còn sự việc kia, tôi có thể nhắm mắt cho qua, xem như dù là chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.” Phạm Hiểu Dương nghĩ thầm, chỉ sợ là từ bây giờ sẽ chẳng còn cơ hội nào để gặp lại cậu ta, nhưng cẫn gật đầu đáp ứng chị Tình. Sau khi cả hai nói lời tạm biệt, Phạm Hiểu Dương lập tức túm lấy Hùng Hùng vẫn đang ở trước cửa rời đi. “Đi thôi.” Hùng Hùng cố lấy hết can đảm năm lấy tay Phạm Hiểu Dương, thấy người hắn hơi khựng lại nhưng vẫn không giẫy ra, liền nắm chặt hơn. Nhiệt độ cơ thể của Hùng Hùng luôn cao hơn người bình thường một chút, lúc nào cũng ấm áp, như một cái lò sưởi biết đi. Nắm tay hắn một lúc, Phạm Hiểu Dương cũng cảm thấy nóng lên. Những ngày tháng sau này, là cuộc sống mới của hai người bọn họ. Mục tiêu hiện tại của Phạm Hiểu Dương là thoát khỏi quá khứ, một lần nữa sống cuộc sống nhỏ bé yêu bình. Còn mục tiêu của Hùng Hùng… đó là phải quyết tâm hơn, làm việc chăm chỉ hơn, cố gắng hơn, để có thể chiếm lấy trái tim Phạm Hiểu Dương.