Hùng Ca Mạt Thế
Chương 46
Trấn Nguyệt Đầu.
Trước mạt thế, nơi này cũng không phải là vùng đất địa linh nhân kiệt, hang rồng đầm hổ gì cả. Vì vị trí của nó khá hẻo lánh, dân cư thưa thớt. Cho nên có một thời gian, được trưng dụng làm nơi đóng quân của quân đội. Dân chúng lo sợ bất an. Cuộc sống ngày ngày chìm trong lo lắng, nhìn trước ngó sau, ngay cả rắm cũng không dám thả.
Sau chừng vài tháng, quân đội đột ngột rút hết. Người dân lại khôi phục sinh hoạt chất phát thường ngày.
Mạt thế xảy ra không lâu. Trấn Nguyệt Đầu bỗng nhiên trở thành một địa danh nổi tiếng trong toàn thể cao tầng của các căn cứ. Mấy vị lãnh đạo trong quân đội, không ai không biết. Tại Nguyệt Đầu trấn, có một nhà kho quân dụng cất giữ vũ khí, súng đạn với số lượng khổng lồ.
Kiếp trước, người đoạt được kho quân dụng này chính là Nguyễn Hạ, cao tầng thủ lĩnh của căn cứ thành phố C.
Nghĩ đến ân tình và chỗ quen biết với Nguyễn đại ca, ngay từ đầu Kha Hùng đã không muốn đến “chia một chén canh”. Nhưng sự xuất hiện của đám người Phương Tuệ, Tề Lâm đã khiến cho hắn thay đổi suy nghĩ.
Nếu mọi người cùng nhau tranh đoạt, có thêm một “chân” thì đã làm sao? Ít nhất, hắn có thể trợ giúp Nguyễn Hạ một tay. Ngoài ra, cũng có thể vơ vét thêm một ít tài nguyên cùng tinh hạch. Kha Hùng không tin, bằng chiến lực bày ra của nhóm người bọn hắn sẽ vô công đi một chuyến này.
Tâm ý đã quyết, Kha Hùng giẫm mạnh chân ga, tăng tốc. Chiếc Hummer dẫn đầu, đoàn người thẳng tiến đến Nguyệt Đầu Trấn, tạm thời chệch hướng một chút so với mục tiêu Nhà máy Năng lượng mặt trời.
……………………………………………………………………………
Cổng vào Nguyệt Đầu Trấn.
Một đoàn xe quân sự nối đuôi nhau xông qua cổng trấn trong tràn tiếng súng đùng đoàng liên miên vô tận. Tang thi hai bên đường bị bắn vỡ đầu lâu, não trắng văng ra giữa không trung rồi rớt xuống như mưa. Mùi hôi thối càng lúc càng nồng nặc.
Chiếc xe thiết giáp đi đầu, mạnh mẽ cán qua đám xác sống. Ngồi trong xe, Nguyễn Hạ híp mắt nhìn tình hình chiến đấu, khóe môi khẽ câu lên.
Đợi lúc Đoàn xe chạy vào giữa trung tâm thị trấn. Hắn chọn một căn biệt thự khá lớn, rồi hạ lệnh cho mọi người dừng lại.
Nguyễn Hạ nhảy ra khỏi xe thiết giáp, nâng lên trường súng trên tay, mắt không rời khỏi ống ngắm. Mỗi lần ánh sáng từ họng súng lóe lên, chuẩn xác khiến một con zoombie vỡ đầu, ngã xuống.
Cả trăm huynh đệ sau lưng hắn cũng tỏa ra bốn phía. Chỉ trong mười lăm phút, đã thành công mang tòa biệt thự trở thành cấm địa của nhân loại, thành căn cứ quân sự tạm thời.
Nguyễn Hạ ngồi giữa chiếc ghế chủ vị trong đại sảnh. Xung quanh hắn, một đám huynh đệ “kém cỏi” bu lại. Mấy chục đôi mắt cùng dán chặt vào tấm bản đồ được mở rộng ra.
- Lão đại. Căn cứ quân sự được xây dựng chỗ nào?
- Hỏi thừa. Nếu biết chính xác vị trí của nó. Chúng ta đã chạy thẳng tới đó từ lâu rồi.
Nguyễn Hạ tặng cho tên vừa phát ngôn một ánh nhìn hình viên đạn. Hắn nhận được tin. Kho quân dụng nằm tại Nguyệt Đầu trấn. Còn việc khai thác và vận chuyển nó. Ha ha… tự mày mò đi.
Nguyễn Hạ kiểm tra tất cả những vị trí có thể thiết đặt kho quân dụng. Dùng bút đỏ khoanh tròn lại rồi đánh số thứ tự. Chuẩn bị cho thuộc hạ chia ra kiểm tra.
Một trăm người chia ra làm ba tổ. Mỗi tổ, có ba mươi người, đều do Nguyễn Hạ cùng đám huynh đệ “kém cỏi” dẫn đầu. Vài người còn lại ở tại biệt thự, bảo vệ đoàn xe và căn cứ quân sự tạm thời, đề phòng dị biến.
Sau khi dùng xong cơm trưa thì mọi người phân ra. Tiến hành theo kế hoạch.
Nguyễn Hạ dẫn theo người trong đội của mình, đi về phía tây của Nguyệt Đầu Trấn. Nơi này, có vài nhà máy, công xưởng nhỏ.
Người đông, thế mạnh, đạn pháo dồi dào. Đoàn người của hắn một đường suôn sẽ, nhanh chóng đến được địa điểm đầu tiên được đánh dấu. Đó là một xưởng gốm sứ mỹ nghệ khá rộng lớn nhưng chẳng chút danh tiếng trên thị trường.
Nguyễn Hạ bắn chết bầy năm con zoombie đang lắc lư đi tới. Hắn quay lại, ra lệnh cho mấy thuộc hạ phía sau.
- Kiểm tra thật kỹ tầng hầm và khu vực nhà kho.
Ba mươi người lần nữa lại chia ra. Chỉ là, Nguyễn Hạ chưa đi được bao xa thì phía sau hắn, tiếng súng đồng loạt vang lên. Tiếng người hò hét hỗn loạn.
- Thủ lĩnh. Có xác sống biến dị.
- Chết tiệt. Lập tức quay lại cứu trợ.
Mệnh lệnh vừa hạ xuống. Tất cả các quân nhân đều đồng loạt xoay người, vọt tới chỗ đồng đội đang bị zoombie tập kích bên kia.
Một bầy mấy trăm con tang thi từ trong phân xưởng lắc lư đi ra. Trong số bọn chúng, có vài con tốc độ rõ ràng nhanh hơn hẳn.
Bọn chúng vừa di chuyển, vừa phát ra thanh âm è è trong cổ họng. Zoombie cấp một rất dễ dàng bị giết chết. Nhưng đám zoombie cấp hai thì đã có trí tuệ. Biết tránh né, biến lẩn trốn sau lưng đồng bọn để tiếp cận với “con mồi”.
- Móa. Bọn này hành động có tổ chức. Rõ ràng là có tang thi cấp cao chỉ huy.
Nguyễn Hạ cau mày nhìn biển quái vật đối diện bọn hắn. Mặc dù bị giết chết khá nhiều. Nhưng chúng vẫn cứ không ngừng xuất hiện. Tầng tầng lớp lớp, phối hợp nhịp nhàng, y hệt quân đội chính quy.
Nguyễn Hạ thấy không ổn, hạ lệnh rút lui.
Nhưng mà không ngờ. Khi sắp đến cổng, bọn họ lại bi ai phát hiện, nơi đó, có thêm một biển xác sống khác đang từ từ ép sát lại đây.
Trước mặt và sau lưng đều thọ địch. Nguy hiểm khôn cùng.
Bắn giết hơn một giờ đồng hồ. Súng dần hết đạn nhưng tang thi vẫn cứ kéo tới có lũ, có bầy. Ba mươi quân nhân bị vây thành một vòng tròn ở giữa, xung quanh là vô số thi thể đám xác sống bị bắn vỡ đầu lâu. Não và huyết dịch tràn ra, nhuộm lên mặt đất hai màu trắng đen đối lập.
- Không lẽ, hôm nay, chúng ta đều phải chết tại chỗ này?
- Đừng bi quan. Cố gắng tìm kiếm con tang thi cầm đầu. Bắn chết nó là được.
Nhìn mọi người khẩn trương, lo lắng. Nguyễn Hạ lớn tiếng động viên. Nhưng thật ra, trong tay hắn hiện tại cũng còn lại hơn chục viên đạn. Nếu sử dụng hết rồi, chờ đón hắn chỉ có thể là tử vong, bỏ mạng.
Lại thêm một loạt tiếng súng trôi qua.
Bóng dáng con zoombie thủ lĩnh vẫn biệt vô tung tích.
Trên mặt đám quân nhân bắt đầu xuất hiện vẻ bi thương, tuyệt vọng. Ngay cả trẻ con cũng đoán được. Con zoombie biến dị cấp cao đó, chắc chắn đang trốn biệt ở một góc rồi lén lút giở trò chứ không trực tiếp săn mồi. Muốn tìm thấy nó, vô phương a.
Nguyễn Hạ một hồi chua chát nghĩ thầm.
Đúng lúc này, từ không trung, bỗng dưng xuất hiện vô số quả cầu màu tím, rơi xuống đám tang thi vây kín lối ra khỏi công xưởng mỹ nghệ.
Ầm…
Ầm…
Ầm…
Hàng loạt tiếng nổ lớn vang lên. Lôi điện chớp sáng không gian. Đám tang thi bị lôi điện đốt thành một đám bụi tro, lả tả rơi đầy mặt đất.
Lôi châu không ngừng oanh tạc.
Chẳng mấy chốc, con tang thi cuối cùng trước cửa công xưởng cũng bị tiêu diệt.
Nguyễn Hạ lập tức hạ lệnh rút lui.
Ba mươi quân mừng rỡ, di chuyển theo thủ lĩnh của họ ra đường lớn.
Một thân ảnh mảnh mai nhanh chóng xuất hiện trước mặt của Nguyễn Hạ. Mừng rỡ kêu lên:
- Nguyễn đại ca.
- Tiểu An?
Nhận ra người tới. Nguyễn Hạ vô cùng kinh ngạc.
- Ha ha… không ngờ, người vừa cứu mạng bọn anh lại mà em. Cảm ơn, cảm ơn a…
- Anh nói đùa. Em làm gì đủ sức. Là Hùng Ca.
- Tên tiểu tử đó đâu?
- Kia.
Theo hướng chỉ của Trần Tiểu An, Nguyễn Hạ nhìn thấy cách bọn họ mấy trăm mét. Một người đàn ông vung vẩy thanh đao màu đỏ huyết trong tay, đánh nhau với một con zoombie biến dị.
Tốc độ của con zoombie này cực cao. Thân ảnh nó liên hồi chớp động. tránh né lưỡi đao. Hai tay khẳng khiu tập kích người đàn ông. Những móng vuốt dài mang theo chất độc quơ giữa không trung, ẩn ẩn một màu xanh nhợt nhạt.
- Là tang thi cấp ba.
Vài quân nhân kinh hãi thốt lên.
- Không. Không thể nói là tang thi cấp ba. Tốc độ này, trí tuệ này, ít ra phải gần kề cấp bốn. Nó, chính là kẻ điều khiển đám quái vật tấn công chúng ta từ sớm tới giờ.
Nguyễn Hạ âm trầm nói. Sự xuất hiện của con tang thi biến dị này làm hắn cảm thấy vô cùng chấn động. Nhưng mà, ấn tượng nhất, phải là thân thủ của người đàn ông đang giao chiến với nó.
Mới đầu, hắn còn thấy rõ thân ảnh của Kha Hùng. Nhưng càng lúc, bóng dáng đó càng lúc càng mờ ảo. Cuối cùng, một tiếng hét lớn vang lên. Huyết Chiến Đao hóa thành một vòng cung đỏ rực, chém mạnh xuống đầu lâu của con zoombie. Cơn ác mộng của ba mươi quân nhân chỗ này hoàn toàn bị tiêu diệt.
- Quá khủng bố!
- Không phải người. Hắn chắc chắn không phải người.
- Móa. Ông chưa từng thấy người nào giết zoombie mà oách đến vậy. Lão đại. Cao thủ như vậy, không thể bỏ qua a…
Nguyễn Hạ nghe đám thuộc hạ nhao nhao lên, chỉ có thể lắc đầu cười khổ. Muốn thu phục tên tiểu tử đó… ha ha.
………………………………………………………………………….
Truyện khác cùng thể loại
140 chương
291 chương
80 chương
45 chương
83 chương
58 chương