Sáng sớm, Ernest mở đôi mắt nhập nhèm, những đau đớn trên người đã giảm bớt không ít, khỏi phải nói, hắn thật sự giỏi chịu đòn, mà Arthur bên cạnh đã không thấy đâu rồi. " Đại ca, anh đang làm gì đấy, đây là tuyệt chiêu mới à?" Ernest tò mò nhìn Arthur vui vẻ, chẳng lẽ mấy ngày nay đại ca đã có lĩnh ngộ? Trâu Lượng đỏ mặt, tí nữa hẫng chân, nghĩ lại hơn nửa tháng gần đây đã lãng phí quá nhiều thời gian, bây giờ vẫn cảm thấy đáng tiếc, hắn có quá nhiều việc cần hoàn thành. " Không có chuyện gì, chỉ tùy tiện vận động một chút, em phải luyện tập rồi à?" " Vâng!" Ernest đôn hậu cười. "Em luyện tập kiểu gì?" "Luyện tập kiểu gì? Không phải mọi người đều rèn luyện giống nhau sao?" Ernest rất kỳ quái. Trí nhớ do Arthur lưu lại không hề toàn diện, một vài thứ lặt vặt đã tự động quên rồi, mà lúc vừa tới đây Trâu Lượng đâu thèm để ý, từ đầu chỉ muốn ngủ một giấc để khi tỉnh lại là trở về trái đất, sau đó lại tiếp tục dặt dẹo, sống ngày nào biết ngày đó. Ernest bắt đầu hoạt động hàng ngày của mình, giơ lên một tảng đá lớn... lại đặt xuống... lại giơ lên... lại đặt xuống, sau đó ngửa mặt lên trời đấm ngực, hò hét không tiếng động (vì Arthur không thích ầm ĩ, không cho hắn kêu, hắn đành phải làm như vậy). Trâu Lượng ngẩn ra, cái này... mà cũng gọi là luyện tập? Như thế này có thể luyện thành chiến sĩ? Đúng là hộc máu, buổi tối hôm qua Trâu Lượng chăm chú nghĩ rất nhiều thứ, đối với con người, mấu chốt nhất chính là bước đầu tiên, bây giờ hắn cảm giác mình vẫn có ưu thế rất lớn, mặc dù thế giới này rất phát triển, nhưng rất nhiều lý thuyết không cách nào so với thế giới của mình, nếu như có thể vận dụng thích hợp, thành tựu một sự nghiệp, muốn bảo đảm mình và Ernest có cuộc sống vui vẻ tuyệt đối không thành vấn đề. Chuyện hàng đầu cũng không phải trở nên mạnh mẽ, mà là hiểu triệt để cấu tạo thế giới này, là một người theo nghiệp nghiên cứu, chút ý thức này Trâu Lượng vẫn phải có. Hơn nữa, Trâu Lượng không hề ngốc, một khi tiềm lực của loài người được khơi ra, thực sự quyết tâm phải làm một chuyện gì đó, khi đó năng lượng của họ sẽ không thể đo lường được. "Làm gì mà nhìn anh như vậy?" Trâu Lượng nhìn thoáng qua Ernest. Ernest gãi đầu, "Em cũng không biết, luôn cảm thấy đại ca không giống trước kia, nhưng lại nói không rõ thế nào". Trâu Lượng cười cười, hắn không hề vội vàng thay đổi phương thức luyện tập của Ernest, cần quy hoạch tử tế đã, cứ để gã này luyện như bây giờ thêm thời gian nữa. Học sinh thấp kém như bọn họ, nơi ở là chỗ hẻo lánh nhất của trường học, điều kiện cũng tồi nhất, mới đầu Arthur còn cảm thấy khó chịu, có điều bây giờ lại cảm thấy nơi này rất thích hợp, không lo bị người khác quấy rầy. Cả buổi sáng, Trâu Lượng nghe giảng vô cùng chăm chú, vừa nghe vừa tổng kết, nói thật, chương trình học của người thú xem như không tồi, nhưng đối với hắn, một người trải qua phương thức truyền bá tri thức hiện đại, thật sự là quá dễ dàng, nhất là hắn còn học ngành tự nhiên, so với môn toán cao cấp đáng chết thì mấy thứ này thật sự không có gì khó khăn, mặc dù đối với Ernest thì mấy thứ này rõ ràng chính là thiên thư. Tại đế quốc Mạnh Gia, đa số quý tộc và phú thương đều mời giáo viên riêng cho con cháu mình. Kiến thức được học không chỉ có vài thứ như ở học viện, vì đa số nội dung giảng dạy ở Học viện chiến tranh đều là những kiến thức thông dụng. Buổi trưa, vội vã ăn mấy miếng cơm, Trâu Lượng đã chạy tới thư viện, nói thẳng, người thú không thực sự thích đọc sách, tới thư viện chủ yếu chỉ để tra tư liệu, hoặc là học sinh nghề nghiệp phi chiến đấu, nhưng trên thực tế, thư viện của họ lại không tệ. Đọc nhanh chép nhanh, đối với một người đã trải qua các kỳ thi đầy gian lận thì đúng là chuyện nhỏ, trong người như tràn đầy sức sống, Trâu Lượng chưa bao giờ khát khao kiến thức như bây giờ, chỉ trong một tiếng đã xem bốn quyển lịch sử đế quốc Mạnh Gia. Đế quốc đã trải qua rất nhiều giai đoạn, có giai đoạn vương quyền, giai đoạn thần quyền, cũng từng xuất hiện thú hoàng, nhưng mấy trăm năm gần đây đều là thiên hạ của thần quyền, Giáo hoàng là người thống trị cao nhất, người quản lý quốc gia là quan cầm quyền và quan thân dân, quan cầm quyền nắm giữ quyền hành chính, quan thân dân không có quyền hành chính, mà có quyền bác bỏ, bình thường thì hai chức vị này sẽ do tộc Tiger và tộc Lion chia nhau, đây cũng là thủ đoạn cân bằng thú tộc của Giáo hoàng, thuật đế vương ở bất cứ thế giới nào đều không khác nhau nhiều lắm. Giống như đọc truyện, Trâu Lượng tiếc hận mình đã lãng phí hàng đống thời gian, tình hình tám tỉnh lớn cũng không khác mấy, tám Đại chủ tế đóng ở tám tỉnh, Tổng đốc là quan hành chính cao nhất ở tỉnh, đương nhiên giữa thần quyền và vương quyền cũng có liên lạc và đấu tranh rắc rối phức tạp, lịch sử đế quốc Mạnh Gia chính là quá trình hai thế lực lớn này đấu tranh với nhau và đấu tranh nội bộ. Nhưng trong thế giới này có một quần thể đặc thù làm cho Trâu Lượng hết sức hứng thú, vì có một thế lực mà ngay cả thần và vương hệ mạnh mẽ đều phải nể vài phần, đồng thời duy trì trung lập trong mấy trăm năm chiến tranh. Trâu Lượng rất rõ ràng, muốn duy trì trung lập, đầu tiên tự thân phải đủ mạnh mẽ, mà trong thời điểm người khác chiến đấu, lượng của cải và sức mạnh họ giành được là khó mà tưởng tượng, điều này sẽ dẫn đến sự ghen tị khủng khiếp, nhưng họ vẫn bình yên vô sự, đến tột cùng là thế lực gì? Điêu khắc sư linh hồn! Một quần thể mà bất cứ người thú nào đều không dám đắc tội, đều phải ngưỡng mộ. Đối với người thú mà nói, thú linh biến rõ ràng là chuyện còn quan trọng hơn cả tính mạng, nó trực tiếp quyết định tương lai của một người thú, mà điêu khắc sư linh hồn chính là người chủ đạo quá trình này, không có người thú nào có thể tách rời khỏi điêu khắc sư linh hồn, bất kể ngươi là Giáo hoàng hay là quan cầm quyền cao nhất, hơn nữa càng cao cấp, sự ỷ lại đối với điêu khắc sư linh hồn lại càng lớn, như thú biến cao cấp cần điêu khắc sư cao cấp, thậm chí một đoàn thể điêu khắc sư hỗ trợ. Mà nơi tập hợp toàn thể điêu khắc sư linh hồn là Công hội điêu khắc sư linh hồn, một nơi bất luận kẻ nào đều không thể mạo phạm. Nếu như nói thần miếu là nơi không thể mạo phạm về tinh thần, thì Công hội điêu khắc sư linh hồn chính là nơi ngươi không thể mạo phạm về thực tế. Người thú dùng hết tâm tư để tích cóp từng chút thú linh lực, cuối cùng vẫn cần điêu khắc sư linh hồn trợ giúp chuyển hóa thành thú biến hoặc giáp biến, nếu như đắc tội điêu khắc sư, không nói cái khác, một chút sơ sẩy khi giúp ngươi sẽ có thể tạo thành sự hao tổn một lượng lớn thú linh lực, thậm chí thất bại, ngươi cũng không thể làm gì được. Mà đối với người thú, nhất là người thú cao cấp, đây tuyệt đối là gánh nặng khó có thể thừa nhận. Đối với điểm này, Ernest chính là ví dụ, hắn đã thất bại hai lần, mặc dù tình tình cởi mở, sau mỗi lần thất bại Ernest đều phải trầm lặng thật lâu, quả thật rất đau khổ. Công hội Điêu khắc sư linh hồn không phải tổ chức từ thiện, không có tiền không có thế như Ernest, lại không có thiên phú rõ ràng, chỉ có thể tự mình thú biến theo phương thức học viện dạy. Nhưng hiển nhiên thiên phú của Ernest rất kém cỏi, liên tục thất bại hai lần. Trâu Lượng khép lại quyển sách dày trong tay, mắt hơi nhắm lại, vô số tế bào trong đại não bắt đầu vận chuyển với tốc độ cao.