Hùng bá man hoang
Chương 7 : Yếu kém sẽ bị bỏ rơi
Ngay lúc Chương Diệp nhảy sông tẩu thoát thì đại ca hắn, Chương Thụ đang đi tới sân một tòa phủ viện khá tráng lệ, chính là phủ viện của mẹ hắn, Liễu Tố Thanh.
Liễu Tố Thanh tuy đã 30 tuổi, nhưng do dưỡng thân thể tốt, lại thêm tu vi tam trọng trung kỳ, nên trông vẫn tươi trẻ như thiếu nữ đôi mươi. Thấy Chương Thu tới, bà mỉm cười hài lòng, hỏi: Tiểu Thụ, con có đã hai khỏa Tôi Thể Đan, liệu sắp tới tiến giai đến Tam Trọng Thiên được không?
Hai khỏa Tôi Thể Đan theo như lời Liễu Tố Thanh thì một viên được gia tộc phát, một viên chính là lấy của Chương Diệp.Tuy biết làm như vậy là không công bằng với Chương Diệp, nhưng gia chủ Chương gia đang bế quan, các bè phái trong gia tộc đang tranh đoạt quyền lợi lẫn nhau, loại đấu đá này vô cùng tàn khốc, người thắng sẽ nắm được gia tộc trong tay, hưởng hết vinh hoa phú quý. Còn kẻ bại thị ôi thôi, nhẹ thì trở thành một kẻ thừa thải, nặng thì sẽ đẩy khỏi gia tộc, lưu vong bên ngoài, sống chết nay mai.Mà chuyện tranh giành trong gia tộc này thực ra chính là sự tranh đấu của lớp trẻ. Chương Thụ tư chất xuất chúng, là người tiềm năng hàng đầu cho vị trí gia chủ, vì để cho y có thêm nhiều hi vọng tiến vào trung tâm quyền lực Chương gia, Liễu Tố Thảnh chỉ có thể tập trung hết nguồn lực , bồi dưỡngChương Thụ thật tốt.Chính vì lẽ đó, bà mới đem Tôi Thể Đan vốn thuộc về Chương Diệp để đưa cho đứa con cả của mình. Đều là hai đứa con dứt ruột đẻ ra, nhưng bên năng bên nhẹ, cũng là bất đắc dĩ mà thôi, có trách thì trách Chương Diệp tư chất kém cỏi mà thôi. Ở thế giới Man Hoang này thực lực quyết định tất cả, mà tư chất kém đồng nghĩa với thực lực khó tăng lên, nên cũng không ai hao phí tài nguyên quý giá bồi dưỡng người như vậy cả.
Dã thú sinh con, chỉ những con khỏe mạnh cường hãn mới có thể sinh tồn, còn yếu nhược sẽ bị bỏ rơi, thậm chí bị chính anh em của nó ăn thịt. Loài người ở Man Hoang này cũng vậy, dù là con ruột cũng thế thôi.
Thế giới này nó vốn là tàn khốc như vậy đó!Nghe mẫu thân hỏi, mặt chương thụ có phần ngạo khí, đáp : “Mười ngày trước, hài nhi đã tiến hành tôi thể lần thứ hai, tạp chất trong cơ thể đã bị tiêu trừ gần hết. Sắp tới dùng hai khỏa Tôi Thể Đan kia, nhất định sẽ loại bỏ hoàn toàn những tạp chất còn lại để bước vào võ đạo Tam Trọng Thiên.
Nghe giọng điệu tự tin của Chương Thụ, Liễu Tố Thanh rất hài lòng, gật đầu nói: “ Trong đám hậu bối Chương gia bây giờ, cũng chỉ có Chương Phương đủ sức đối trọng với con, nếu con có thể thuận lợi tiến vào tam trọng thì Chương Phương nhất định sẽ bị đè bẹp. Con nhất đinh phải cố găng tu luyện cho tôt, đừng để mẹ thất vọng”Tới đây, Liễu Tố Thanh chợt nhớ ra điều gì đó, liền nói: “ Đúng rồi, tháng sau con sẽ tỷ thì cùng Chương Phương đúng không? Con nắm chắc phần thắng không?
“ Nắm chắc thì cũng có, chỉ là …” Chương Thu hơi do dự, rồi sau đó đem chuyện thương lượng cùng Chương Diệp kể lại.
“ Sao cơ? Diệp nhi tiến vào võ đạo nhị trọng rồi à? Còn từ chối nữa? Liễu Tố Thanh nghe Chương Thụ nói mà lòng kinh ngạc vô cùng, vội vàng truy hỏi.
Chương Thụ gật đầu xác nhận, sắc mặt như không thể hiểu nói: "Con cũng không thể tin được nó có thể tiến vào võ đạo nhị trọng, nhưng sự thật đúng là vậy. Hơn nữa căn cơ vô cùng vững chắc, tu luyện thêm một hai tháng nữa chỉ sợ con trùng kích vào võ đạo nhị trọng trung kỳ . Thật sự là làm cho người ta thấy kỳ quái."
"ừ rất kỳ quái..." Liễu Tố Thanh trầm ngâm nói: "tư chát Diệp nhi ta biết rõ, nếu như nó dùng Tôi Thể Đan, còn có một hai phần hi vọng tiến vào võ đạo nhị trọng. Nhưng rõ ràng khỏa Tôi Thể Đan của mẹ đã mang đi, chuyện này thật khó hiểu . À, hay Diệp nhi vô tình dùng được linh dược gì nhỉ?"Chương Thụ lắc đầu nói: "Không có khả năng, nếu dùng Linh Dược, trên người chắc chắn mang một tia khí tắc đặc thù, linh khí tỏa ra nồng nặc. Trên người tiểu đệ không hề có biểu hiện đó, nên con dám khẳng định nó khồng hề dùng thiên tài địa bảo gì tiến gia."
"Tư chất thấp, lại không dùng thiên tài địa bảo, cũng không có đan dược phụ trợ, làm sao có thể tiến giai đây?" Liễu Tố Thanh nghi hoặc, hỏi thêm một vài chi tiết nhỏ nữa, nhưng Chương Thụ vẫn như cũ không biết gì thêm.Liễu Tố Thanh hỏi hỏi một vài câu không thu được kết quả gì, đành chủ đề. Tiến giai võ đạo tuy rất chú trọngtư chất, nhưng còn một ít nhân tố khác, như cơ duyên, may mắn. Liễu Tố Thanh nghĩ chắc Chương Diệp đã gặp được may mắn nào đó.
Hai người nói vài câu, rồi cuối cùng Chương Thụ hơi do dự hỏi: "Mẹ, tiểu đệ nó từ chối , con nên làm như thế nào mới phải?"
Liễu Tố Thanh trầm mặc một hồi, rồi nói: "Diệp nhi đã là võ giả võ đạo nhị trọng , có thể giúp được con nhiều việc. Con nên bồi dưỡng tiểu Diệp thành trợ thủ của mình, sau này với con cũng rất có ích." Nói tới đây, Liễu Tố Thanh nhìn nhìn Chương Thụ như muốn nói thêm gì đó lại thôi,trong thâm tâm cũng biết rõ Chương Thụ đang chờ những lời này, hồi lâu sau bất đắc dĩ bèn tiếp tục nhàn nhạt nói: "Trên đời chuyện gì cũng cần có sức mạnh. Diệp nhi không chịu giúp, có lẽ vì chưa biết thực lực của con. Con nên tìm nó thẻ hiện một chút sức mạnh để chứng minh..."Nói xong, Liễu Tố Thanh lại bổ sung một câu: "Nếu một đệ đệ bình thường của mình, con cũng không thuyết phục nổi, sau này làm sao có thể thu phục kẻ khác trong Chương gia? Con hiểu chứ?"Thể hiện sức mạnh, để thuyết phục! Con biết nên làm thế nào rồi! chút nữa con sẽ tìm nó!" Chương Thụ lên tiếng, mắt sáng ngời , nghĩ ngợi nói: "tiểu đệ à, ngươi nếu như vẫn từ chối vậy thì đừng trách ca ca không khách khí..."
Ngày hôm sau, thần thái cực kỳ tự tin, miệng cười lạnh đi tới phòng Chương Diệp
Ngày hôm qua mẫu thân nói:"Nếu một đệ đệ bình thường con không thuyết phục nổi, sau này làm sao có thể thu phục kẻ khác trong Chương gia?". Lời nói in sâu vào tâm trí hắn, ngay lúc này, hắn quyết tâm sẽ khuất phục người em không chịu nghe lời kia.
Với thực lực võ đạo nhị trọng đỉnh phong của mình, hắn tin tưởng sẽ dễ dàng trấn áp Chương Diệp, khiến nó phải tâm phục khẩu phục mà trở thành trợ thủ đắc lực cho mình.
"Cái gì? Ngươi nói Chương Diệp đi ra ngoài lịch lãm rèn luyện hả?" Chương Thụ trừng mắt nhìn Thanh Liên nói: "Nóđi lúc nào?"
Thanh Liên đáp: " Dạ hôm qua ạ"Chương Thu nghĩ nghĩ rồi nói: " Nó có nói khi nào trở về không?"
Thanh liên lắc đầu: " Nô tỳ không biết"" Hừ" Chương Thụ vung mạnh nắm đấm một cái rồi quay người rời đi.Vừa đi vừa nghĩ thầm:" Đệ đệ à đệ đệ, Tam Hà Trấn dù lớn thì ngươi cũng có thể chạy đi đâu được chứ?. Sớm muộn ngươi cũng phải trở về. Trong khi chờ đợi, đại ca ngươi sẽ ăn hai viên Tôi Thể Đan kia, một mạch mà thẳng tới Tam Trong Thiên. Tới lúc đó cho dù là Chương phương cũng phải cúi đầu trước ta huống chi là ngươi, tiểu đệ à. Ha ha, muốn không nghe lời ca ca ư? Trừ phi ngươi có thực lực võ đạo tam trọng thôi.
Nghĩ đến đây, Chương Thụ khoái chí cười hắc hắc.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
70 chương
69 chương
10 chương
110 chương
90 chương
38 chương