Hùng bá man hoang
Chương 11 : Ba đao sát ba cao thủ
Tại một nơi rừng rậm ở Man Hoang Đại Lục,đâu đâu cũng là những cây cổ thụ cao chót vót, che kín cả một vùng trời, Chương Diệp đi ngang qua đây, cảm thấy mình trở nên vô cùng nhỏ bé.
Sau khi rời khỏi thác nước, hắn chạy một mạch hơn mười dặm đường,đến được cánh rừng rậm này,rốt cuộc hắn mới dám thả lỏng nghỉ vài hơi. Chu vi cánh rừng ước chừng hơn bốn mươi dặm, nếu như không có gì ngoài ý muốn, thì đi xuyên qua nó là có thể trở lại Tam Hà Trấn.
Hành tẩu trong rừng, Chương Diệp nhớ tới đoạn mũi đao trong ngực,theo như lời của trung niên nhân râu quai nón trước khi chết, hắn mơ hồ cảm giác được những kẻ đuổi giết kia chính là vì tử vật đó mà đến . Chỉ là một mũi đao ngắn, lại có thể kéo tới một nhóm đại cao thủ, chuyện này làm cho hắn giật mình,âm thầm đánh giá đoạn mũi đao này.Ngay lúc Chương Diệp đang suy nghĩ về lai lịch của mũi đao, bỗng nghe thấytừ chỗ sâu trong rừng rậm có người la lên: "Ồ? Bên kia có tiếng bước chân, mau, qua đó xem!"Liền đó, Chương Diệp lập tức nghe được những tiếng bước chân sàn sạt , tiến thẳng về phía mình.
Sắc mặt Chương Diệpchợt biến, lách người trốn vào một bụi cây, nghĩ ngợi : " Mấy kẻ này chắc chắn là đang đi tìm bắt người, chẳng lẽ bọn chúng tìm mình? Điều này sao có thể?"Trong khi hắn đang suy nghĩ, ba người từ rất xa trong rừng đã chạy tới . Ba kẻ này trang phục y chang nhau, và đều có thực lực võ đạo nhị trọng, toàn thân chúng tản ra một cổ lệ khí, có lẽđều là những sát thủ chuyên nghiệp.
Ba kẻ vừa tới mục quang láo liênxem xét chung quanh , một kẻ trong đó giọng trầm thấp nói : "Quái lạ, rõ ràng nghe thấy có tiếng bước chân ở đây, sao tới gần lại không thấy gì?"Một kẻ hừ một tiếng : "Cái mồm ngươi cứ toang toác lên, coi như có người đi nữa, hắn cũng chạy mất rồi."Kẻ đầu tiên lên tiếng bất mãn nói: "Cấp trên muốn giết hết những kẻ khả nghi, chúng ta không làm được, là thảm đó..."
Từ nãy giờ trong ba người có một kẻ một mực chưa lên tiếng, hắn chỉ đưa mũi nhún nhún, vẻ như đang ngửi ngửi thứ gì đó. Được một hồi, hắn thấp giọng nói: " Đúng là có người vừa mới qua đây! Ta cảm nhận được có hơi thở con người để lại!"
Chương Diệp nấp trong bụi cây, nghe được lời này, không khỏi thầm than: "Mũi thằng này thính thế, hệt như kiểu chó cảnh sát ngửi mùi truy tìm dấu vết vậy, phen này e là có phiền toái rồi..."
Trên đời này, thường là sợ cái gì, cái đó sẽ tới , ngay lúc Chương Diệp Tâm than khổ thìcái mũi nhún nhún của kẻ kiabắt đầu hướng về phía lùm cây Chương Diệp ẩn nấp. Tuy vậy, Chương Diệp vẫn bình tĩnh , nắm chặt hai nắm đấm, trong ánh mắt chớp động lên một tia không dễ cảm thấy sát cơ.
Tung tích đã bị phát hiện, vậy cũng chỉ có cách liều mạng!Người nọ càng lúc càng tới gần, lúc cách Chương Diệp còn khoảng 3-4m , Chương Diệp như con báo nhảy ra, một đao chém tới!Tuy một đao này chỉ là tiện tay mà xuất, nhưng cũng mau lẹ, lăng lệ ác liệt phi thường.
Tên gia hỏa đang điên cuồng ngửi cũng là một võ giả võ đạo nhị trọng, ngay khi xác định được khí tức Chương Diệp hắn đã sớm âm thầm đề phòng, Tuy nhiên y không thể ngờ được, đối phương lại công kích sắc bén đến thế. Chỉ thấy trong mắt lóe lên một bóng nhân ảnh, một cổ đao phong cuồng liệt đã là ập vào mặt.
Sợ đến vỡ mật, hai tay y chỉ kịp giơ lên đầu tao thế đỡ, ngăn cản một đao lăng lệ ác liệt vô song này của Chương.Đao vẫn là đao, làm thế nào để tay không có thể đỡ được đây? Chỉ nghe “ xoẹt, xoẹt, xoẹt “, ba tiếng nhỏ vang lên, Hậu Bối đao như ngọn gió xoẹt qua, cắt đứt hai tay, rồi chém cả người kẻ kia thành hai đoạn.
Chỉ với một chiêu, một võ giả Võ Đạo Nhị Trọngđã mất mạng dưới Hậu Bối đao của Chương Diệp ."Tiểu tử, ngươi …ngươi … muốn chết!" Hai kẻ còn lại thấy đồng bọn mới tiếp có một chiêu, đã bị chém thành hai nửa, kinh hãi tiến tới đánh Chương Diệp.
Tiếp đó, hai người đồng thời rút ra binh khí của mình. Binh khí bọn họ sử dụng đều là trường kiếm, đầu kiếm xanh thẩm, hiển nhiên là có tẩm kịch độc.
Chương Diệp cười lạnh, nghênh tiếp.Tuy hắn chưa bao giờ trải qua cuộc chiến sinh tử, nhưng vốn đã to gan lớn mật, "Thanh Phong Trảm" lại luyện đến đại thành, dù cho gặp phải cường địch cũng không hề sợ hãi.
"XIU....XIU...!"Ánh đao lóe lên, hai phát "Thanh Phong Trảm" lập tức lần lượt xuất ra.
"Ah!" Đi đầu bổ nhào vào chính là cái người kia không thể tưởng được Chương Diệp đao pháp thật không ngờ cực nhanh, chỉ tới kịp quát to một tiếng, cả người đã bị hậu bối đao chém thành hai đoạn. Sau đó bổ nhào vào chính là cái người kia vô ý thức lóe lên, chỉ cảm thấy cánh tay mát lạnh, một đoạn cánh tay vậy mà tận gốc mà đoạn, máu tươi phún dũng mà ra.
"Ah!" Kẻ đầu tiên lao tới không thể ngờ được đao pháp Chương Diệp lại nhanh đến như vậy, y chỉ kịp kêu to một tiếng, cả người đã bị hậu bối đao chém thành hai đoạn. Tên tiếp theo chưa kịp hiểu đầu đuôi, chỉ thấy cánh tay mát lạnh rồi đứt lìa khỏi thân thể, máu tươi chảy ra phùn phụt."Ah ——" kẻ nọ hét to lên trong sợ hãi, thân thể ngã lăn trên mặt đất, nội tâm kinh hoảng, co giò chạy thục mạng.Nếu bỏ qua cho y , thì hành tung của Chương Diệp nhất định sẽ bại lộ. Chương Diệp quyết định dứt khoát,trong mắt hiện lên sát ý, hậu bối đao trong tay vung ra, một ánh đao như thiểm điện lạnh lùng chém về phía sau lưng kẻ bỏ chạy.
Kẻ kia hoảng sợ cực đọ, chỉ kịp đưa trường kiếm quét ngang để đỡ, nhưng đao pháp Chương Diệp đã luyện đến mức tùy tâm sở dục , tay khẽ động, Hậu Bối đao đã lách qua , một tiếng " xoạt" vang nhỏ, đồng thời thân thể của kẻ xấu xố đã bị chém đứt đôi,mỗi nơi một mảng.
Ba đao , giết chết ba địch nhân cùng giai , thời khắc nàyuy lực "Thanh Phong Trảm" đã được biểu lộ một cách rõ ràng nhất.Giết xong kẻ cuối cùng, Chương Diệp thở phào. Thật ra mà nói, trận chiến này mặc dù là hắn chủ động trước , đối với đao pháp của mình cũng rất có lòng tin, nhưng việc bất ngờ phải đối mặt ba đối thủ cùng giai, nói hắn không khẩn trương thì không đúng. Cũng maytrận này hắn biểu hiện cũng không tệ, xử lý gọn gàng địch nhân.Nhìn những thi thể dưới mặt đất, Chương Diệp lại càng có thêm hứng thú đối với bản đao phổ vô danh , nghĩ ngợi: "Vị trưởng lão Tàng Thư Các kia quả nhiên nói không sai, Thanh Phong Trảm, tuy rất khó luyện thành, nhưng đã luyện được thì uy lực lại mạnh mẽ đến thần kỳ! Mình không có kinh nghiệm thực chiến, chỉ dựa vào duy nhấ một thức này, lại có thể dễ dàng giết được đối thủ cùng cấp, thật sự là ngoài dự liệu của kẻ khác!"
Sau đó, Chương Diệp nhanh chóng đem cái thi thể kia xếp lại một chỗ. Đang chưa biết nên xử lý thế nào cho sạch sẽ , chợt có một cái lọ nhỏ từ một thi thể hắn đang lôi rớt xuống. Chương Diệp nhặt lên, nhìn thoáng qua, trong lòng vô cùng mừng rỡ. Không ngờ, trong chiếc lọ này lại có một khỏa Tôi Thể Đan!
Cất chiếc bình vào người, Chương Diệp thầm mắng chính mình: "Giết người cướp của, từ trước đến nayluôn đi kèm nhau, chỉ giết ngườikhông lấy của, há chẳng phải là làm trái quy luật của thiên địa ư, như vậy sao được! Ba tên này dù sao cũng đều là võ giả Võ Đạo Nhị Trọng , nhất định trên ngườisẽ có đồ tốt, giờ mà mình bỏ đi không lấy chẳng phải là kẻ đần sao!"
Nghĩ thông suốt, hắn vội vàng lục soát thân thể của ba kẻ xấu số kia. Lục lọi một hồi, hắn cũng tìm được không ít thứ đồ vặt vãnh, trong đó hữu dụng nhất, chính là hai viên Tôi Thể Đan.
Tìm được hai khỏa , cộng với lúc nãy nhặt được một khỏa bị rớt, tổng cộng hắn đã có tớiba khỏa Tôi Thể Đan. " Quả là trời không phụ lòng người" hắn đắc chí. Tôi Thể Đan nàyđối với võ giả Võ Đạo Nhị Trọng như hắn mà nói cũng cực kỳ cần thiết. Giờ có đan dược này phụ trợ, hắn tin tưởng bản thân sẽ rút ngắn được thời gian tiến vào nhị trọng hậu kỳ.
Truyện khác cùng thể loại
215 chương
457 chương
130 chương
378 chương
324 chương
112 chương
8 chương
240 chương