Hùng bá man hoang

Chương 10 : Mũi đao thần bí

Chương Diệp hít mộthơi lạnh, nghĩ ngợi: "Chẳng lẽ gia hỏa này từ trên trời rơi xuống, thân thể bằng sắt, đao thương bất nhập sao? Không đúng, vừa rồi một đao của mình dùng cả chân khí thúc đẩy, dù là người sắt thì ít ra cũng phải bị chém bay một mảng lớn! Vậy mà huyết nhục thân thể người này lại không hề gì, điều này sao có thể!?" Chương Diệp cẩn thận từng li từng tí đi đến gần, chỉ thấy kẻ kia khoảng hơn 40 tuổi, trên người vết thương khắp nơi. Làm cho hắn kinh hãi chính là trung niên nhân râu quai nón này mới vừa rồi bị hắn bổ một đao mãnh liệt, mà vẫn chưa chết! Mắt y nhắm chặt, nhưng lồng ngực vẫn đang không ngừng phập phồng, hiển nhiên là còn sống!"Đã trúngmột đao như vậy, mà vẫn sống được! Người này, chắc chắn là một cao thủ!" Nghĩ vậy, trong tâm Chương Diệp nhất thời cảnh giác, đứng xa hắn ra. Lát sau,hai mắt của trung niên nhân kia bỗng từ từ mở ra , trong mắt tinh quang lóng lánh, trông hoàn toàn không giốngmột người bị thương. Được một lát ,y xoay đầu lại, ánh mắt hướng lên người Chương Diệp, nhìn một hồi, chợt trên mặt y hơi lộ ra một tia kinh dị, nói: "Ngươi tu luyện《 vũ kỹ vỡ lòng 》ở nội công căn bản? Không thể tưởng được lạicó thể phát ra đao pháp lăng lệ ác liệt đến thế ! Không tệ!có điều ngươi không nên tham lam của cải của lão phu, ngươi phải chết!"Dứt lời, y nhấc bàn tay lên, bổ một chưởng tới!Trung niên nhân bộ dáng xem có vẻ là sắp chết, không ngờ chỉ tiện tay phát một chưởng, mà uy lực lại cực kỳ kinh người .Thế chưởng của đối phương đến, Chương Diệp cảm giác như mình đang ở giữa đại dương cuồng bạo, cuồng khí lướt tới, như những quái thú vồ tới, lúc nào cũng có thể xé nát thân thể hắn. "Oanh!"Chương Diệp thét lớn , Hậu Bối đao trong tay như thiểm điện chém ra, diễn đao "Thanh Phong Trảm ", dũng mãnh trảm đối phương. "Thanh Phong Trảm" của hắn đã luyện đến mức tuyệt hảo, Hậu Bối đao vừa xuất, lập tức cuồng phong đầy trời, vừa vặn ngăn cản chưởng khí của đối phương ngay trước người hắn. "Oanh!"Trung niên nhân cách không phát lực, thật sự là hoành tráng cường hãn tới cực điểm, chỉ thoáng chốcđã đánh tan đao trận của Chương Diệp, hơn nưa còn đánh hắn bay ngược về phía sau hơn chục trượng. Cũng may một đao vừa rồi của Chương Diệp sắc bén , cũng đã thành công chém đôi chưởng khí của trung niên nhân kia , bởi vậy mà thoát được một mạng. Thấy Chương Diệp có thể tiếp được một chưởng của mình,trung niên nhân giật mình, nói : "Tiểu tử, ngươi rất không tồi. Chỉmới Võ Đạo Nhị Trọng trung kỳ , lại có thể tiếp được ta một chưởng! Rất giỏi! Bất quá, muốn hay không muốn ngươi cũng phải chết!" Đang nói thì bỗng y rút từ người ra một vật, tay hất lên, một đạo hàn quang nhanh như điện lao thẳng vào người Chương Diệp ! Chương Diệp đối với cái này người sớm có lòng cảnh giác, hắn đã sẵn sàng tư thế phòng ngự ngay thời điểm y rút đồ vật kia ra. Nhưng ngay cả vậy, hắn vẫn bị hàn quang kia dọa cho sợ hãi mà kêu lên một tiếng! Hàn quang phi tới nhanh như cắt, mắt Chương Diệp không thể theo kịp nó. Đáng sợ nhất chính là bên trong đạo hàn quang này, ̀ mang theo một cổ khí tức khủng bố, vừa bắt đầuđã muốn khóachặt Chương Diệp lại, khiến cho hắn như rớt vào hầm băng, chẳng những thân thể bị cổ hơi thở này làm đông cứng, mà ngay cả tâm trú tựa hồ cũng bị đóng băng , động một ngón tay cũng khó khăn dị thường! "Ah, ah ——" trong lúc nguy cấp, sinh tử tồn vong này, hai mắt Chương Diệp trợn lên, bỗng nhiên rống lên một tiếng, ngay sát na đạo bạch quang sắp bắn vào lồng ngực , rốt cục hắn có thể cử động , một tay dựa theo một loại cảm giác huyền diệu khó giải thích , như rồng trở mình, chăm chú thu thập được đạo bạch quang kia. Cuối cùng thu thập được đạo hàn quang kia, rốt cuộc Chương Diệp cũng thở phào nhẹ nhỏm. Lúc này hắn mới phát hiện, cũng may trong thời gian ngắn ngủi vừa rồi mình kịp thi triển công phu , nghĩ lại mà toàn thân toát mồ hôi lạnh. Nhìn xuống , chỉ thấy trên tay, máu tươi chảy ròng ròng , đã mất đi cảm giác. Ỏ giữa lòng bàn tay , có một đoạn mũi đao nhỏ đang nằm lẳng lặng, nó tản ra một cổ khí tức nhàn nhạt uy nghiêm, hùng vĩ bao la mờ mịt.Tuy chỉ là một luồng khí tức nhỏ nhưng lại toát ra một vẻ cao quý không nói nên lời, ép hắn như bị vật ngàn cân đè lên, trêndưới cả người đều lạnh toát. Chương Diệp cố gắng ngẩng đầu lên, đang muốn hỏi trung niên nhân kia vài lời, thì chợt nghe y ngạc nhiên nói: "Ồ? Không ngờ tiểu tử ngươi lại có thể tiếp được mũi đao công kích tinh thần này! Linh hồn lực của ngươi cũng khá đấy! Tiểu tử, coi như ngươi gặp may, mũi đao thần chết tới, mà ngươi vẫn còn mệnh tìm hiểu nó, khục..." Giọng nói trung niên nhân có bộ râu quai nón càng ngày càng yếu ớt, cuối cùng thì không nghe thấy gì nữa.Chương Diệp đang muốn đi lên một chút để xem hắn có chuyện gì, chợt nghe vài tiếng "Rắc rắc" nhỏ vang lên, cùng lúc đó từ người của y, máu tươi phun ra xối xả, một lát sau thì cả thân thể đều khô quắt , hiển nhiên là đã chết. Phải thật lâu sau, Chương Diệp mới cẩn thận tới gần , chỉ thấy trên trung niên nhân râu quai nón này, đâu đâu cũng là những đạo vết thương, hắn đếm sơ sơ cũng không ít hơn ba mươi đạo,không biết y làm sao mà có thể cầm cự tới tận bây giờ. Nhìn kỹ các vết thương, Chương Diệp không khỏi hít một hơi lạnh: "Kẻ này, bị thương rất nặng, lại không may đã trúng thêm một quyền của mình, mà vẫn có thể kéo dài sinh cơ lâu như vậy, chuyện này thật sự là không thể tưởng tượng nổi!" Đang xem xét vết thương trên người trung niên nhân, bỗng ánh mắt Chương Diệp bị thu hút bởi một vật lạ, đó là một chiếc hộp nhỏ trên lòng bàn tay y , trên đó có khắc họa một vài hoa văn thần bí . Chương Diệp nhìn nhìn chiếc hộp, bỗng trong tâm khẽ động, liền cầm nó lên , rồi đem mũi đao lúc nãy công kích mình thả vào. Chiếc hộp nàyquả là một vật thần kỳ, đoạn mũi đao mặc dù chỉ là tử vật nhưng vẫn tản ra uy áp nhàn nhạt, vậy mà vừa đem thả vào hộp ,uy áp liền biến mất không còn tung tích. Chương Diệp vui sướngcất cái hộp đi, đang phân vân có nên kiếm chút ít trên người trung niên nhân nữa hay không, thì bỗng từ phía xa thượng dụ thác nước truyền tới những tiếng rít gào ,tiếng rít vừa vang dộilại dài lâu, người kia chắc chắn là một đại cao thủ công lực thâm hậu. Cùng với đó, một vài chỗ khác cũng xuất hiện những tiếng kêu gào theo, chắc là đều cùng một hội. Thấy vậy, Chương Diệp ý thức được một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng: " trên người trung niên nhân râu quai nón này vết thương khắp nơi, nhất định là bị người ta vây lại đánh hội đồng. Chỗ này ít người lui tới, mà giờ thoáng cái lạinhiều người xuất hiện như vậy, những kẻ này khẳng định là đi tìm trung niên nhân này rồi! Nói cách khác, trung niên nhân cường đại kia còn bị nhưng kẻ kia hành sống giở chết giở! Nếu mình mà bị chúng phát hiện thì không biết hậu quả thế nào!" Nghĩ tới đây, Chương Diệp biết rõ mình sắp trở thành cá trong giỏ rồi, lập tức không dám trì hoãn chút nào, kêu thầm một tiếng "Thực xin lỗi ", rồibắt đầu ném thi thể trung niên nhân kia xuống sông. Sau đó, hắn dùng tốc độ nhanh nhất, lấy những vật dụng hàng ngày của ngày quăng hết xuống sông. Chương Diệp mới chỉ là một thiếu niên mười hai mười ba tuổi , nhưng từ khi trí nhớ thức tỉnh, hắn đã thay đổi hoàn toàn, loại chuyện hủy thi diệt tích này, xử lý vừa lưu loát lại dứt khoát, dù là một kẻ lão luyện chứng kiến cũng phải tán thưởng không thôi.Nhìn thoáng qua những vật dụng bi cuốn đi, Chương Diệp không dám chần chừ, nhanh chóng rời khỏi chỗ này.Chương Diệp ly khai thác nướcchưa tới nửa canh giờ, mấy đạo nhân ảnh đã phá không mà đến, đứng đầu đám người kia là một trung niên nhân cao lớn bưu hãn , mặc một chiếc đại hồng bào, trên lưng vác một thanh đao sáng loáng như Tuyết Đơn đao, toàn thân toát ra khí tức khiến cho người đối diện cảm thấy rất áp lực , cho thấy đây là một cao thủ tu vi cao thâm mạt trắc. "Sư phụ, mục tiêu dừng lại cuối cùng ở ngay chỗ này." Một gã thấp bé nhún nhún cái mũi điên cuồng ngửi,một lúc sau, y chỉ vào đúng chỗ trung niên nhân râu quai nón đã chết, nói ra: "người xem, đây còn có máu tươi lưu lại." Trung niên hồng bào chậm rãi nói: "Tiếp tục tìm!"Tiểu hán tử thấp bé chay mày nói: "Sư phụ, con không tìm được phướng hướng cuat y nữa, con nghi mục tiêu đã trôi sông đi..." Nói đến đây, hắn do dự một chút, rồi nói thêm: "Quanh đây, còn còn ngửi được có khí tức của một kẻ nữa, không biết có phải hắn cứu mục tiêu đem đi không." "Có kẻ thứ hai ?" sắc mặt trung niên hồng bào nhân hơi đổi, lập tức ra lệnh : "Lập tức báo cho người bên ngoài, phong tỏa chu vị trăm dặm quanh đây cho ta, đuổi theo bắt, giết hết tất cả những kẻ khả nghi! Các người tìm dọc theo sông, không tìm được mục tiêu cũng đừng có trở về!"