Giữa đêm khuya thanh vắng, hai người ngồi trong một tiểu đình nơi bờ hồ ngoại ô, đều lặng lẽ nhìn xa xăm. Nùng Trí Cao đã đứng ở đó từ lâu, đợi gặp nàng. Y đã nhân lúc rối loạn mà đưa nàng đi. Y muốn nàng nhìn thấy dáng vẻ trưởng thành của y, tài ba đến nhường nào, mưu mô đến nhường nào. Nhưng nàng Cầm hoạt bát vui tươi y thương nhớ giờ lại đầy u uất, đầy bi thương. Trí Cao lặng lẽ nhìn nàng rồi lấy trong vạt áo ra một lọ thuốc, chẳng ngại lễ giáo mà nắm lấy bàn tay máu vây khắp của nàng. Dung Hoa hơi rụt lại, nhưng y vẫn cố chấp nắm lấy. -Ta không quản nhiều được như vậy. Nàng thở dài, buông lơi nhìn y. Góc mặt y nghiêng nghiêng phản chiếu ánh trăng đêm, sóng mũi cao và hàng mi dài đổ bóng xuống làn da trắng của người vùng núi. Trí Cao nom đã già dặn hơn rất nhiều, cũng đã biết cau mày khi tập trung làm điều gì đó. -Anh lớn rồi. Đây không phải là câu mà Trí Cao muốn nghe từ nàng. Y lẳng lặng đổ thuốc lên vết thương đã rửa sạch rồi quấn lại bằng gạc trắng. Y đánh đây đánh kia khắp nơi, thường mang những vật dụng sơ cứu bên người. -Nàng vẫn luôn chịu tổn thương như vậy sao? Dù đã băng xong, Trí Cao vẫn nắm lấy cổ tay nàng. Dung Hoa nhẹ nhàng rụt lại, nàng lặng đi rồi lắc đầu. -Tổn thương, ai ở trong Cấm cung này mà không phải tổn thương. Đây là con đường mà tôi đã chọn, anh đừng lo. -Nàng chịu khổ để vì cái gì? Mất con, hắn vì bảo vệ nữ nhân khác mà không thể giành lại công bằng cho nàng. Ghen tuông, hắn vì nam nhân khác mà tước đi thứ nàng yêu thích. Cầm à, nàng đừng chịu đựng nữa được không? Rời đi, cùng ta rời Thăng Long có được không? Ta bây giờ đã là Thái bảo rồi, ta có thể cho nàng cuộc sống ấm êm. -Anh sẽ chọn cuộc sống ấm êm sao? Dung Hoa hỏi một câu, lại khiến Trí Cao trầm ngâm đi quá nhiều. -Đừng vì một nữ nhân mà bỏ đi giấc mơ để người Tráng được tự do. Trí Cao, anh xứng đáng có được cuộc đời oanh oanh liệt liệt. -Nhưng ta không thể để nàng ở lại đây cam chịu cả đời. Nàng muốn ta sống oanh oanh liệt liệt, được, ta vì nàng sẽ li khai Đại Cồ Việt, sẽ để người Tráng tư do. Ta sẽ phong nàng làm hoàng hậu, ta nhất định sẽ không để nàng phải chịu khổ... Thấy nàng vẫn im lìm nhìn mình khổ tâm, Trí Cao khẽ dần tiếng nói rồi bi thương nhìn nàng. Y biết nàng không thể từ bỏ Đại Cồ Việt. -Cho ta một cơ hội, để ta đưa nàng đi, có được không? Nàng trầm mặc nhìn y, nhìn dáng vẻ của một nam nhân đã yêu nàng quá nhiều. Nàng cứ ngỡ lời hẹn ba năm ấy y chỉ hứa thời thiếu niên, rồi y sẽ quên nàng đi. Nhưng nàng đã đánh giá thấp tình yêu của nam nhân thời đại này rồi. -Ba năm rồi nhỉ... Thời gian đúng là tàn nhẫn. Nàng ở trong chiếc lồng son ấy đã bẵng đi một thời gian, quên mất mình là ai, mình yêu ai, ghét ai. Nàng làm bao nhiêu chuyện, chung quy cũng vì non sông này. Có duy nhất một điều nàng làm ngoài dòng lịch sử, đó là tìm thuốc giải độc cho Ngô Tuấn. Để y được hạnh phúc trong kiếp sống này... -Cầm... Y lại lấy trong vạt áo ra một vật được quấn trong lớp vải nhung, là chiếc trâm mã não năm đó y lấy đi của nàng để làm tin. Không ngờ y vẫn luôn trân quý nó như bảo vật. -Mỗi một ngày ta đều nhớ đến nàng, đều đếm đến hạn ba năm. Ta đã từng tưởng tượng ra nét mặt của nàng bao nhiêu lần, ngày nàng gặp lại ta.  Lần đầu nàng đối diện với ánh mắt si tình của Trí Cao. Lần đầu nàng biết đôi mắt đó không hề thua kém ánh nhìn của Ngô Tuấn, của Nhật Tôn. Nàng lại làm đau lòng thêm một kẻ si tình trong thiên hạ. -Trí Cao, trong tương lai của anh, sẽ không thể có tôi đâu. Nếu sau này Đại Cồ Việt có binh biến với người Tráng, nếu sau này anh có xưng đế, hãy đưa quân lên phía Bắc. Nơi đó mới là nơi anh tung hoành. Y nhìn nàng. Phải, nàng đã chạm vào y khi nãy cơ mà. Nàng giống như mặt trời của y, luôn thông tuệ và thấu nhân gian. Còn y chỉ mãi là đứa trẻ trong mắt nàng, mãi mãi không thể sánh bằng Lý Nhật Tôn. -Trước lúc đưa nàng đi, ta đã gặp Thái tử. Đáy mắt nàng hơi dao động, rồi lại thẫn thờ như không. -Hắn nói, thật ra nàng rất cô độc. Nàng phì cười. Y tước đi mọi thứ của nàng, rồi lại nói nàng cô độc. -Ta cũng nói, thật ra kẻ cô độc nhất chính là hắn. Kẻ đáng thương nhất, cũng chính là hắn. Phải, y đúng là cô độc. Nhưng Lý Nhật Tôn không hề đáng thương. Y luôn biết cách khiến nỗi đau của mình thành nỗi đau của người khác. Trí Cao tựa lên thành tiểu đình, nhìn lên trăng sáng. -Hắn mới quay sang nhìn ta bằng đôi mắt thấu tận tâm can mà nói, muốn lên được vị trí cửu ngũ chí tôn thì nhất định phải nếm qua cảm giác cô độc như vậy.  Cả hai đều biết, Lý Nhật Tôn thấu tất cả. Y mưu lược và thâm sâu, làm sao có thể không nhìn ra. Tham tri lại bộ Dương Đức Uy sau khi đổ bệnh nặng được giao cho xử lí việc nạn đói thiếu lương. Bỗng dưng Thảng Do Nùng thủ lĩnh ra sức mở rộng trao đổi lương thực. Tham tri dâng sớ xin phong cho họ Nùng làm Thái bảo một nước. Thái bảo xuất hiện bên cạnh vua đánh đông dẹp bắc, dấn sâu vào con đường chính trị, chỉ đợi một ngày tạo ra một cụ nổ lớn với họ Dương mà thôi. -Thái tử sẽ là một vị vua tốt. Trí Cao, anh cũng sẽ là một vị vua tài ba. Ánh mắt y có tia sáng le lói, nhưng cũng ngập tràn bi thương. Nàng đứng về phía Đại Cồ Việt, lỡ như sau này y có là người chiến thắng, nàng cũng không thể đến bên y. Nếu sau này y thua trận, nàng, cũng không ở bên y. Vậy bao nhiêu việc y đã làm ra còn tác dụng gì? Vì nàng mà hết mưu tính việc này lại sắp đặt chuyện kia, ngần ấy thời gian qua, tất cả chẳng phải đều là muốn đến gần nàng hơn hay sao? Trăng đêm nay thật thê lương, giống như lòng Nùng Trí Cao lúc này vậy. Y cảm thấy bản thân mình còn thiếu quá nhiều thứ đã vội muốn nàng ở bên y. Y trách mình sao lại không có được nhiều thứ như Lý Nhật Tôn, vừa sinh ra đã định sẵn có cả giang sơn trong tay rồi. -Nàng có sợ, đây sẽ là lần cuối chúng ta gặp nhau không? Dung Hoa nhìn chàng trai trẻ, nhìn thấu cả những dự định, những âm mưu y ấp ủ mà nở nụ cười đầy tự hào. -Không sợ. Chúng ta rồi sẽ gặp lại nhau. Thuỳ ngôn thiên lý tư kim tịch, Ly mộng yểu như quan lộ trường. (Ai bảo rằng từ đêm nay ta xa nhau ngàn dặm Giấc mộng biệt ly mờ mịt như con đường dài.) ________________ Ngô Tuấn thẫn thờ ngồi ở một góc hoàng cung, nhìn ra phía tẩm cung nhỏ đã xác xơ đi nhiều. Sáng nay vào cung y mới hay tin Nhật Tôn đã cho đốn hạ cây lê đại thụ của nàng. Nàng chắc hẳn là đau lòng nhiều lắm. Người ta nói Thái tử phi làm Thái tử phật ý, bị giam biệt sám hối 3 năm. Từ đây, y không thể từ xa nhìn thấy nàng nữa, càng không thể biết nàng có cô đơn không, có đau lòng không. Hằng tháng khi Cẩm Tú được ra khỏi biệt cung lấy nhu yếu phẩm, y đều nhờ nàng nô tì nhỏ đem về một túi hạt giống. Y nhờ nàng chuyển lời cho Thái tử phi rằng, mỗi một hạt giống Dung Hoa nhận được là Ngô Tuấn đã luyện xong một bài võ hay đọc xong một quyển binh thư. Đợi khi y nắm được quyền thế, có được sự trọng dụng, y nhất định sẽ vì nàng mà van xin Thái tử. Bây giờ y không có gì trong tay, xin cho nàng thì chỉ bị người đời nghĩ là ta và nàng tư tình mà thôi. Chiêu Vy nhấc váy hốt hoảng chạy đến tẩm điện của Dung Hoa, đã thấy cánh cổng đang được dần đóng lại. Nàng mặc cho nô tì can ngăn mà lao vào đó, dùng cả thân mình kẹp giữa hai cửa, ngăn cửa đóng sầm. Hai nội quan liền thảng thốt kêu lên rồi ập đến đỡ nàng.  -Thái tử phi đâu? Chiêu Vy ôm vai mình, nước mắt không kiềm được mà sắp tuôn. -Chiêu Vy phu nhân, Thái tử phi bị phạt giam, xin người đừng làm khó bọn nô tài. Nàng vùng người chạy vào, cung nữ của Chiêu Vy liền lao đến túm lấy hai nội quan, để cho chủ tử có thêm vài phút tương ngộ với tri kỉ. Nàng xô cửa chạy ra khoảnh sân, đã thấy Dung Hoa xoã mái tóc đen, ngồi tựa cột ngoài hiên. Nhìn thấy Chiêu Vy, Dung Hoa liền đau lòng đưa tay về phía nàng. Chiêu Vy liền nắm lấy tay nàng sà xuống. -Chị, sao lại ra nông nỗi này. Dung Hoa cười, lau nước mắt Chiêu Vy mà lắc đầu. -Cứ xem như, chị đi vắng một thời gian. Chúng ta sẽ gặp lại nhau khi đã trưởng thành hơn.  Trắc phu nhân lắc đầu, nước mắt ngắn dài mà siết chặt lấy tay người chị thân thiết như ruột thịt. Giờ đây nàng chịu tội, phải xa nhau ba năm. Sau ba năm này, không biết Thái tử có còn nhớ đến nàng mà thả nàng ra hay không?  -Đừng lo lắng. Ngược lại là em, ba năm này, nhất định phải im hơi lặng tiếng, không được gây sự với những phu nhân kia, kẻo chịu đau thương về mình. Chiêu Vy gật đầu lia lịa, nàng vuốt lại mái tóc Dung Hoa đang bay, đau lòng nhìn nàng tiều tuỵ. -Chị vừa mới sẩy thai, lại còn gặp chuyện đau lòng, em sợ... -Chị nào có phải nữ nhân yếu đuối đâu. Đừng lo, chúng ta sẽ còn gặp lại. Lúc này, nội quan ào vào, kéo thêm ba bốn tên nữa, tiến đến túm lấy Chiêu Vy. Nàng vùng người nhưng không thoát nổi, níu lấy tay Dung Hoa không buông. -Chị, em sẽ đến thăm chị, chị chờ em. -Được. Bàn tay nàng cuối cùng bị tách khỏi tay Chiêu Vy. Bọn họ lôi Chiêu Vy đi, chẳng thương tình để hai người kịp từ biệt tử tế. Một Thái tử phi thất sủng, có còn là gì để người ta xem trọng đây. Ba năm sau Nhật Tôn lặng lẽ đứng chắp tay sau lưng, nhìn vào biệt cung cửa đóng lạnh tanh, hiu hắt. Có hương hoa mạt ly về đêm xao xuyến. Nàng luôn khiến y phải đau lòng. Ba năm nay y nghĩ nàng sẽ cô đơn, sẽ sợ hãi van xin y thả nàng ra, hoặc tìm cơ hội dẫn dụ y. Ví như những  nữ nhân hậu cung nói, nàng trồng hoa mạt ly là để dẫn dụ trái tim Đông cung tìm về chỗ nàng. Nhưng rồi y nhận ra, nàng không trồng những cây mạt ly đó vì y. Mạt ly với cánh hoa trắng ưng ửng hồng. Loài hoa tượng trưng cho sự chia ly, cách trở. Y nhìn cánh cổng bám bụi, ba năm qua chắc mở ra không quá bốn mươi lần, chẳng ai lau dọn. Ngày Tết hay Trung thu, mùa đông hay mùa hạ, đều im lìm đóng chặt. Hôm nay trăng soi chiếu rọi, là sinh thần hai mươi lăm của Hoàng Thái tử Lý Nhật Tôn, y lại không có nàng ở bên. Mấy năm qua người cùng nàng san sẻ buồn vui, cũng chỉ là cánh hoa mạt ly được cẩn thận vun trồng từ tâm ý của ai kia mà thôi. -Thái tử, không xong rồi! Hiền Hầu nội quan hoảng hốt chạy lại, giữa màn đêm đen vẫn có thể thấy nét mặt y lo lắng. Nhật Tôn không quay người, chỉ khẽ gật đầu. -Thái Bảo...à không, Nùng Trí Cao, Nùng Trí Cao làm phản rồi! Bên trong cánh cổng, Dung Hoa đang ngồi chăm từng gốc mạt ly, ánh mắt hơi se lại. Cẩm Tú nhìn nàng loay hoay, vội đưa tay đỡ nàng đứng dậy. Ánh trăng đêm nay thật xa xôi, Dung Hoa thầm nghĩ. Nàng ngước mắt lên trăng cố tìm kiếm một ý niệm, rằng lịch sử nàng đã thấy sắp diễn ra. Từ đây, Nùng Trí Cao sẽ không còn khom lưng làm Thái bảo của một đất nước muốn khuất phục người Tráng. Từ đây, y sẽ ghi dấu chân mình lên lịch sử ngàn đời. Chiêu Vy vẫn như thường lệ, ba năm qua vẫn may cho nàng những chiếc chăn ấm tránh rét. Biệt cung của nàng bây giờ cái gì cũng thiếu, chỉ là không thiếu tình chị em mà thôi. Hôm nay cũng vậy, Chiêu Vy lại đến bên cổng, hai người nhìn nhau qua ô nhỏ rồi hàn huyên. -Lúc nãy em đã thấy Thái tử đến, người đến gặp chị sao? Dung Hoa cười nhẹ, nàng lắc đầu. -Có lẽ người chỉ tản bô qua đây thôi. -Chị, đừng tự làm khổ mình nữa. Thời gian qua không có chị, các phu nhân tranh giành, hãm hại nhau, mệt mõi biết bao. Nếu Thái tử đã nhớ đến chị, chị hãy tìm cơ hội để được người khai ân. Cẩm Tú dâng một chén trà, Dung Hoa liền đưa cho Chiêu Vy nếm thử. -Thật thanh, có phải trà từ hoa mạt ly trong vườn? Nàng gật đầu, rồi lại thẫn thờ nhìn trăng phủ lên từng cánh mạt ly. Hiểu tâm trạng của Dung Hoa, Chiêu Vy thở dài. -Thái tử dẫu sao cũng có khúc mắt với Thường Kiệt đại nhân. Cho nên... Cho nên dù y có tặng nàng cả một vườn hoa mạt ly, y vẫn chưa thể có cơ hội trở mình làm quan to.