Hứa Với Ta Kiếp Sau Ở Lại
Chương 33
Hôm nay cổng thành Thăng Long rộng mở, dân chúng nô nức kéo xuống trục đường chính hướng thẳng về Cấm cung, ngắm nhìn đội quân của đương kim thánh thượng khải hoàn trở về. Ai nấy đều quỳ rạp xuống đất kính phục, hô vang vạn tuế. Quân đội Đại Cồ Việt từng bước trở thành một trong những lực lượng hùng mạnh nhất lúc bấy giờ. Nhật Tôn đứng dưới chân bậc tam cấp dẫn lên điện Càn Nguyên ở trên cao, vừa thấy vó ngựa của bệ hạ đến cổng liền đi ngay đến. Cả hậu cung phía sau cũng nô nức chào đón hoàng đế trở về.
-Bệ hạ vạn tuế!
Vua nâng Thái tử dậy rồi nhìn một lượt các hậu phi, vương tử, công chúa mà cười rất sảng khoái. Nhật Tôn lại lập tức nheo mắt nhìn từ phía cổng, một nam nhân dũng mãnh ngồi trên yên ngựa, trên vai là áo choàng lông đen tuyền, đượm phong vị núi rừng Đông Bắc, y được một đoàn hộ tống tiến đến.
-Nùng Trí Cao?
Trí Cao nhếch bạc môi mỏng, mạnh mẽ nhảy xuống ngựa tiến về phía đoàn người hậu cung.
-Thần, Thái bảo Nùng Trí Cao khấu kiến Thái tử và các vị hoàng hậu, vương tử, công chúa.
Nhật Tôn gật đầu đáp lễ. Hắn từ lúc nào đã tỏ vẻ khoe khoang với cái chức vị Thái bảo này đến như thế.
-Lần này Thái bảo cũng có công trợ giúp đại binh, ta gọi về kinh đô ban thưởng.
Thấy Trí Cao lướt một lượt những người hậu cung, Nhật Tôn đã biết y tìm kiếm ai rồi.
Nùng Trí Cao mấy năm qua gương mặt có phần già dặn hơn, dáng người càng to lớn, đôi vai rộng và vững chãi của một chàng thanh niên vùng cao, gương mặt càng toát lên nét tuấn tú của núi non phương Bắc. Đôi mắt y sắc và đôi chân mày rậm thẳng tắp, y tiến lại cúi chào riêng với Nhật Tôn.
-Đã lâu không gặp, Thái tử điện hạ.
Nhật Tôn lẳng lặng ra hiệu bình thân, y trầm ngâm nhìn gương mặt Trí Cao mà cứ tưởng tượng đến lúc nàng nhìn thấy hắn.
-Thái bảo vất vả rồi.
Y chỉ có thể nói được như vậy rồi dời bước bỏ đi, thâm tâm khó chịu.
*
Thái Tử phất tà hoàng bào bước qua thềm cửa, đi đến chánh điện mà quỳ xuống trước long ngai cao cao tại thượng.
-Phụ hoàng vừa về đến còn chưa nghỉ ngơi lại sức, có điều chi gấp gáp cần phải dặn dò con ngay?
Hoàng đế mở dần đôi mắt đã già, tay thu lại tràng hạt, vua đằng hắng.
-Con lại gần đây.
Nhật Tôn nhìn người hầu kẻ hạ đều lui cả, biết vua muốn nói chuyện cơ mật với mình. Y tiến lại gần cha.
-Ngồi xuống đi.
Vua ngồi sang một bên, để cho Nhật Tôn ngồi cạnh trên long ngai to rộng. Ông vỗ vai y, nhìn y bằng ánh mắt quá đỗi tự hào.
-Trong lúc ta không có ở kinh thành, con lo chu toàn mọi việc, từ tiền triều đến gia yến hoàng cung. Nhật Tôn của trẫm, đã trưởng thành rồi.
Thái tử cười đối diện với cha, y nỗ lực ngần ấy năm, cũng đều là vì muốn giúp phụ hoàng y phân ưu, gánh vác non sông quá đỗi nặng nề.
Rồi, ông lặng đi, thở dài và ánh mắt cụp xuống. Đôi chân mày đã điểm bạc giãn ra, chăm chăm hướng về một bức tranh đã cũ mòn.
-Phụ hoàng, từ nhỏ con đã luôn muốn hỏi người, rốt cuộc nữ nhân này là ai?
Vua bần thần, chẳng lẽ lại nói, nữ nhân này đáng lẽ ra là Thái tử phi, đáng lẽ ra là phi tần trong hậu cung, nhưng cuối cùng lại là vợ của hoàng đệ vua.
-Có những người, vô tình ngây ngô chiếm trọn cả thanh xuân của chúng ta, nhưng vĩnh viễn không muốn hướng về chúng ta. Nhật Tôn, tình cảm có lẽ là thứ khó cưỡng cầu nhất trên đời.
Nhật Tôn lặng đi, nhìn vào đôi mắt vua cha một đời vì giang san đại nghiệp.
-Ta làm vua chục năm nay rồi, mọi thứ trên đời này, ta đều có thể có. Ta cũng có Chính cung, cũng có sủng phi của mình, nhưng cũng có người ta không thể quên. Có lẽ làm Hoàng đế, để ở bên một người mình yêu thật lòng, thực sự quá khó.
Tại sao vua lại nói điều này với y. Chẳng lẽ vua đã biết điều chi?
-Người yêu một người, vẫn có thể ở bên một người khác sao?
Vua cười hiền nhìn con trai. Hiếm khi y chịu trải lòng với vua, trước giờ, hai cha con chỉ nói về giang sơn xã tắc.
-Con yêu Chính thất của con, đó có lẽ là điều xưa nay hiếm. Nhưng con phải biết, chỉ yêu một mình nàng ta, chính là hại nàng ta. Người đời thường hay nói, Đế vương vốn đa tình. Nhưng cái đa tình này, chính là để bảo vệ người ta yêu.
Bàn tay Thái tử siết chặt. Y không tin, trên đời này hoàng đế phải dùng đến cách đó để bảo vệ người mình yêu. Chẳng phải Hoàng đế có quyền lực tối cao nhất hay sao? Sao không thể bảo vệ nàng, yêu một mình nàng.
-Ta biết chuyện của Thái tử phi rồi. Nhật Tôn, con biết cân bằng quyền lực hai phe phái chính là chuyện tốt. Ta chỉ mong sau này, con có thể mở lòng với hậu phi, phân phát hồng ân đều khắp, để nữ nhân con yêu không phải gặp họa sát thân, từ đó, long mạch mới giữ được.
Y không nói không rằng, chỉ thở dài nhìn nữ nhân muôn phần mĩ mạo, lại có chút trông quen quen, có nét giống với Vương Hoàng hậu.
-Phụ hoàng, làm Hoàng đế, thì sẽ không thể được mỹ mãn hay sao?
Đôi mắt y như tủi hờn, phụ hoàng y lại càng tĩnh lặng như mặt hồ không một gợn sóng.
-Làm Hoàng đế, con buộc phải đem lại cuộc sống mỹ mãn cho bá tánh trong vạn dặm giang sơn. Mỹ mãn của bản thân, chỉ có thể xếp sau cùng.
Nói đoạn, vua mỉm cười đặt tay lên bức họa, đã thấm đủ long châu qua chục năm.
-Nếu cố chấp giành lấy, con cũng sẽ đẩy người mình yêu đến đường cùng, vĩnh viễn hối hận.
*
Nhật Tôn đứng bên hiên, nhìn mưa rơi xuống. Nội thị đi đến, cung kính cúi đầu.
-Hồi bẩm điện hạ, thần đã điều tra theo ý người.
Y hơi trầm mặc, y sợ phải nghe chuyện quá khứ.
-Năm đó, Vương Cố Tham tri có vị đích nữ, từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh các hoàng thân, vô tình lọt vào mắt xanh của bệ hạ, nàng ấy cũng vô cùng ái mộ bệ hạ. Nhưng sau khi gặp nạn, nàng lại quên mất những kí ức trước đây, sau này yêu một vị quan họ Lê, cuối cùng được gả cho người đó, về quê ẩn dật, sau đó bạo bệnh qua đời. Bệ hạ vì thương nhớ người đó, mấy mươi năm nay chưa bao giờ quên.
Cặp mắt Thái tử đờ đẫn đi, sự tình bên trong, nhất định không hề đơn giản như vậy. Cha y đau lòng, dặn y đừng chỉ yêu một nữ nhân, sẽ đẩy nàng vào chỗ vạn kiếp bất phục. Nhưng thôi, y không muốn biết nữa. Y sợ y nhìn vào chuyện của phụ hoàng, sẽ cảm thấy lo lắng cho con đường về sau.
***
-Nàng...cơ thể đã ổn chưa, leo lên đây có sao không?
Ngô Tuấn lặng nhìn nàng vẫn như những lần yến tiệc khác, chẳng ở quá lâu mà đi dạo rồi lại leo lên mái ngói nơi tiểu đình này.
-Em không sao.
Nàng cười, chiếc trâm chạm hoa mạt ly năm nào vẫn sáng ngời trên mái tóc chất quá đơn sơ so với danh phận một Thái tử phi. Ngô Tuấn nhìn nó, lại nhìn nàng đã u uất đi quá nhiều. Y biết nàng đã phải trải qua những gì. Lòng y đau, nhưng không cách nào che chở, không cách nào đòi lại công bằng cho nàng.
-Dạo này nàng gầy quá, phải cố gắng bồi bổ. Chuyện đó, ta nhất định sẽ tìm cơ hội tra rõ.
Dung Hoa lắc đầu, nàng nhìn y mà cố nén tiếng thở dài từ thâm tâm chật chội, mỏi mệt.
-Không cần đâu.
Chuyện nàng muốn cũng đã thành. Từ đây Lĩnh Châu sẽ không còn là mối nguy hại đến vị vua sắp tới của triều Lý.
Lĩnh Châu nhất mực bảo đứa bé không phải là con của Thái tử, điều này ảnh hưởng đến uy nghi của Dung Hoa. Thái tử lại e ngại Thái uý Cao Lĩnh Phúc là một trọng thần quyền nghiêng triều đình bây giờ, nên y giấu nhẹm chuyện này, chẳng cho sử quan chép lại, kể cả Tôn nhân phủ cũng phải giấu đi.
-Cũng không còn quan trọng nữa.
-Sao nàng lại xem thường mạng sống của mình như vậy?
Nghe Ngô Tuấn hỏi câu này, Dung Hoa mới nhìn y bằng đôi chân mày khẽ cau lại. Y có lẽ đã biết kế hoạch này của nàng.
-Nàng, đã biết ngay từ đầu có đúng không? Chuyện Lĩnh Châu sẽ đến hại nàng?
Dung Hoa câm lặng, y biết nàng thấu tương lai. Nếu nàng thực sự muốn cứu đứa trẻ này, đã không ngồi yên chờ bị hại. Nàng chỉ tay về phía xa, nơi cây lê đại thụ xum xuê của mình.
-Anh có biết, vì sao em luôn ngồi ở đó không?
Y lặng lẽ nhìn theo tay nàng.
-Trốn ở trên đó, không phải chạm vào ai, không phải đối mặt với tương lai trùng trùng phía trước.
-Dung Hoa...
-Thật ra ở tương lai trùng trùng đó, công bằng của em thật sự không quan trọng. Em chỉ biết, Lĩnh Châu giờ đây không còn có thể đảo loạn hậu cung được nữa. Sau này, cũng không thể làm hại cho Thiên tử tương lai. Để làm được điều đó, có nhiều thứ phải hi sinh.
Ngô Tuấn đau lòng trải ánh mắt lên nàng. Bàn tay y muốn nắm lấy tay nàng nhưng bất lực nhường nào. Nàng vì người đời, vì thế sự quá nhiều, chưa bao giờ vì bản thân mình mà tử tế sống.
-Kể cả phải hi sinh đứa bé sao?
Nàng không thể để đứa trẻ này được sinh ra, vì nàng sợ mai đây nó không thể là một minh quân như Lý Nhân Tông được.
-Nàng không thể cho nó một cơ hội sao? Dung Hoa, sinh đứa trẻ này ra, nàng sẽ có được an yên, được hoàng thất che chở. Sau này cũng sẽ có nơi dựa vào. Lỡ như mai đây ta không còn, cũng có người chăm sóc nàng.
Nàng chỉ biết nó chắc chắn không phải là vị vua tiếp theo trong lịch sử của nàng được học, nhưng tại sao nàng không thể cho lịch sử này một cơ hội? Một vị vua khác, có thể là một vị vua vô cùng tài năng, cũng có thể là một vị vua nhu nhược. Nàng không dám đánh cược núi sông, chỉ vì an yên của bản thân mình.
-Chỉ là, em không muốn mình có một ràng buộc gì với hậu cung này.
Câu nói vô tình nàng thốt ra nhẹ bẫng như không. Nàng nói nàng không muốn cùng Nhật Tôn có con, cùng nuôi đứa trẻ này khôn lớn. Nàng muốn không có ràng buộc, để một ngày nào đó nàng sẽ có thể rời khỏi nơi tàn nhẫn này.
Bên dưới tiểu đình, một bóng người thẫn thờ lướt đi. Dường như trong cái mờ ảo của màn đêm có giọt long lanh rơi.
-Nàng có thể vì ta mà cố sống hạnh phúc khôn, Dung Hoa? Nhìn nàng như bây giờ, ta sẽ tự trách bản thân mình, khi ấy đã để nàng trở về.
Nước mắt nàng chực trào, nàng nhìn trăng lại đau lòng thê lương. Y biết nàng nặng lòng với y, lại muốn nàng vì y mà ở bên, mà sinh con cho người đàn ông khác. Chẳng lẽ y lại không nghĩ đến cảm xúc của nàng sao. Chẳng lẽ nàng không đau lòng hay sao?
Ngô Tuấn biết nàng đau lòng vì mất con một, đau lòng vì mình là mười. Nhưng y thực sự mong nàng có thể có được hạnh phúc giữa cấm cung hung hiểm này. Vì đời này y chỉ có thể trở thành cái bóng của nàng, vĩnh viễn không thể chạm đến nàng.
-Loại năng lực nhìn thấu tương lai này, một khi đã quyết định dùng nó chèo lái thời gian thì cuộc đời đã không thể còn sống cho riêng mình.
Ngô Tuấn thâm tâm như nghìn mũi đao đâm vào, nhìn người con gái mình yêu gồng mình chống đỡ cả một non sông.
-Thay vào đó, anh phải thay em sống hạnh phúc.
Nàng dúi vào bàn tay y một lọ thuốc nhỏ. Y khó hiểu nhìn nàng quay mặt đi.
-Chỉ là một phần thuốc giải. Nhưng anh yên tâm, em sẽ cố gắng lấy được từ chỗ cô của em.
Nhìn lọ thuốc trên tay, y khổ sở nghĩ đến rất nhiều điều mà nàng phải làm cho cô của nàng để đổi lấy thuốc giải cho y, giải thoát y khỏi loại độc tuyệt tử tuyệt tôn này.
-Nàng đừng vì thuốc giải mà làm những việc nàng không muốn. Giây phút chấp nhận uống loại độc đó, ta đã chấp nhận cái mệnh của mình.
Dung Hoa, kiếp này ta không thể ở bên nàng thì cũng không thể ở bên nữ nhân khác.
Dung Hoa khẽ cười nhìn trăng, khoé mắt vẫn ướt nhoè. Nàng không dám đối diện với y, như là đối diện với phần mềm mỏng nhất trong lòng mình.
-Kiếp này, em sống vì Đại Cồ Việt vậy. Ngô Tuấn, mai đây anh chính là người sẽ gánh vác cả Đại Cồ Việt, thay em nhé.
Y cúi mặt, y hổ thẹn với mong mỏi của nàng vì ngay lúc này đây y chẳng là gì.
-Nàng đừng...
-Đừng từ bỏ, anh nhất định sẽ trở thành một người cả lịch sử không thể quên.
Y nhìn đôi mắt nàng nhoèn đi. Giữa họ giờ đây muốn có một cái ôm vỗ về cũng quá khó khăn. Y lắc đầu, muốn nói rằng nàng hãy đợi y. Một ngày nào đó y sẽ thay nàng gánh vác, để nàng được hạnh phúc.
Một ngày nào đó, cả hai đều sẽ được hạnh phúc.
*
Dung Hoa trở về tẩm điện, thấy Cẩm Tú sắc mặt dè dặt, nàng đã biết có ai tới thăm rồi.
-Em lui về nghỉ trước đi. Ở đây có ta lo là được rồi.
Cẩm Tú lẳng lặng nắm lấy tay nàng, nét mặt buồn bã.
-Đã lâu rồi em không thấy chị cười. Nếu được chị hãy chọn hạnh phúc nhé.
-Đừng lo. Thứ duy nhất chị chọn là non sông này.
Vừa đẩy cửa bước ra khoảnh sân, nàng đã thấy bóng hoàng bào trải dài dưới gốc cây. Dường như gió đã đọng lại nơi áo choàng y, y đã đứng đó rất lâu, lặng lẽ rất lâu.
-Thái tử đến tìm thần thiếp sao?
Y không hề giật mình, như đã chuẩn bị sẵn tinh thần đợi nàng cất tiếng.
-Nàng đi đâu vậy?
-Thần thiếp không khoẻ nên đi dạo.
Y ngả đầu lên trời rồi quay lưng lại chỗ nàng. Tiếng thở dài của y kì lạ hơn mọi hôm, có gì đó như sóng vỗ không ngừng lại như ánh trăng tịch mịch cô liêu.
-Ngày ta biết ta phải thành hôn với nàng, nàng có biết ta nghĩ gì không?
Dung Hoa cúi mặt, nàng lắc đầu. Đột ngột như vậy, nàng bỗng thấy bất an.
-Thần thiếp không biết.
-Nàng có muốn đoán không?
-Chuyện thần thiếp không thích nhất trên đời là dò đoán tâm tư người khác.
Y trầm ngâm, rồi đi lại chỗ nàng, đưa tay nâng cằm nàng lên, ngắm nhìn Thái tử phi xinh đẹp muôn phần của mình.
-Ta đã nghĩ, con gái của Lại bộ tham tri chắc chắn là một nữ nhân kiêu kì, đỏng đảnh, sống xa hoa và luôn muốn lấy lòng ta. Dù cho nàng ta có đẹp đến nhường nào, ta nhất định sẽ không bao giờ yêu nàng ta.
Y toan hôn xuống môi nàng, Dung Hoa đã nhẹ nhàng quay mặt đi. Nhật Tôn khựng lại, đôi môi vẫn gần sát má nàng, mùi thơm của hoa mạt ly quẩn quanh bên y.
-Nàng chán ghét ta đến thế?
-Người nói gì vậy?
Dung Hoa toan lảng đi. Y túm chặt lấy nàng, kéo nàng sát lại gần mình mà gầm lên.
-Nàng chán ghét ta cũng được, chán ghét Lĩnh Châu cũng được, nhưng tại sao nhất định phải là con của ta?
Dung Hoa bàng hoàng nhìn nỗi giận và cả bi thương xâm chiếm đôi đồng tử kia. Y siết nàng đau điếng, kéo nàng sâu vào lòng y.
-Nàng vì Đại Cồ Việt cũng được, nhưng tại sao lại từ bỏ con của ta! Nó cũng là con của nàng kia mà!
Có thể y đã nghe nàng và Ngô Tuấn nói chuyện, có thể là có ai đó đã nghe. Nhưng đối với nàng bây giờ không còn quan trọng nữa. Nàng cố thoát khỏi y, nhưng y lại càng siết lấy hai cánh tay nàng.
-Nàng nói gì đi!
Dung Hoa gai góc nhìn y, nàng không muốn nói. Chẳng phải y đã nghe hết rồi sao?
-Dương Hồng Hạc!
Lần đầu tiên, nàng nhìn thấy một Lý Nhật Tôn vô vàn tổn thương và mềm yếu như lúc này. Nàng đã làm y đau lòng biết nhường nào, nàng cố không muốn nghĩ đến. Nàng đã thà y không bao giờ biết, nàng cũng sẽ không nặng lòng đến nhường này.
-Xin người đừng quá đau lòng. Rồi Hồng Linh cũng sẽ lại có con, các phu nhân khác cũng sẽ vì người mà sinh hoàng tôn.
-Nhưng nàng thì sao? Nàng vì cái gì mà không thể sinh đứa con của ta ra!
Nàng ở trong tầm tay lại như xa xôi vạn dặm, mệt mỏi nhìn ánh mắt Thái tử vụn vỡ.
-Nó không phải là hoàng đế đáng lẽ phải được lên ngôi.
-Ở cái tương lai chết tiệt mà nàng nhìn thấy trong thứ ảo ảnh mơ hồ đó, nàng đã từng thấy nó bạo tàn chưa?!
Y gầm vào tai nàng, rồi y gục trên vai nàng, dường như có nước mắt nóng ấm của y chạm vào da thịt nàng.
-Chưa từng.
-Vậy tại sao...tại sao nàng không thể sinh nó ra. Ta có thể không phong nó làm Thái tử kia mà...
Y gục hẳn trên vai nàng, nức nở thành cơn. Dung Hoa thẫn thờ nhìn lá rơi, bàn tay nàng đưa trên không trung toan vỗ về y. Nhưng nàng khựng lại trước dòng thời gian chảy qua trước mắt của nàng.
-Vì nàng ghét ta đến thế sao?
Dung Hoa thở dài, nàng biết mình phải cứng rắn để cứu cả Đại Cồ Việt này. Rằng chỉ cần nàng đưa tay ôm lấy y, sau này sẽ không còn Lý Nhân Tông kế thừa đại thống nữa.
-Thần thiếp không ghét người.
Nhật Tôn lặng đi, y rời khỏi người nàng, đưa đôi mắt đỏ âu day dứt nơi gương mặt nàng.
-Chỉ là thần thiếp không thể yêu người, không thể ở bên người đến cuối cuộc đời mà thôi. Nếu đã không thể đi cùng người đến cùng, hà cớ gì phải sinh một đứa trẻ ra để nó phải chịu khổ.
Nếu đứa trẻ do Thái tử phi sinh ra, lại là con trưởng, sau này Nhật Tôn không phong nó làm người kế vị, đứa trẻ sẽ chịu tổn thương nhường nào.
Nhật Tôn gật đầu, y cười nhạt nhìn vị Thái tử phi trước mắt.
-Nàng không thể yêu ta, vì trái tim nàng chưa bao giờ quên hắn đúng không?
Dung Hoa biết chắc Nhật Tôn đã nghe được mình cùng Ngô Tuấn trò chuyện, nàng hiểu, y đã biết cả rồi.
-Thần thiếp có tội.
-Phải, nàng tội nặng lắm!
Y đẩy nàng ra, Dung Hoa mất đà ngã xuống nền đất lạnh. Y nghiến răng rồi rút phăng bảo kiếm đeo bên người, chĩa thẳng về phía nàng.
-Nàng mang tội khi quân, hãm hại hoàng tôn, lại dám mang tư tình với kẻ khác. Tội của nàng đừng nói tới chém đầu, tru di tam tộc cũng còn nhẹ!
Dung Hoa ngước nhìn y nổi cơn thịnh nộ. Nàng không muốn kháng cự, cũng không muốn thanh minh với y. Nàng không ghét bỏ y. Dẫu sao kiếp này, y cũng là trượng phu của nàng.
-Thần thiếp biết tội. Xin người cứ trách phạt.
Nhật Tôn cười nhạt, y ngấu nghiến.
-Nàng có tội, Ngô Thường Kiệt cũng không thoát được tội đâu!
Thấy y lê gươm đi, Dung Hoa lúc này mới hoảng hốt vùng người dậy đuổi theo. Nàng túm lấy cánh tay y rất chặt.
-Tội đều là của thần thiếp, xin người đừng làm tổn hại đến một người tài của núi sông.
Nghe nàng nói câu này, lòng y càng như sục sôi. Y nhìn nàng bằng tất cả những những căm phẫn của y với người bằng hữu của mình, càng giằng xéo bao nhiêu, càng giận nàng bấy nhiêu.
-Nàng tránh ra!
Dung Hoa gan lì đứng ra trước mặt y, nàng giằng lấy thanh gươm, cố dùng hết sức bình sinh mà ngăn bước y. Không phải chỉ vì nàng có tình với Ngô Tuấn, mà còn vì Lý Thường Kiệt sau này sẽ là trụ cột của quốc gia. Nàng không thể để Lý Thánh Tông vì nàng mà đánh mất đi một hiền tài.
-Thần thiếp biết người cũng thấy được một ngày Ngô Thường Kiệt trở thành người mà Đại Cồ Việt không thể thiếu!
-Đại Cồ Việt không thể thiếu hay nàng không thể thiếu!
Ánh mắt y bây giờ ngập trong lửa giận. Nàng biết mình càng nói sẽ càng khiến y hiểu lầm. Nhưng nàng không thể để y thay đổi cả dòng thời gian này. Dung Hoa tay không nắm lấy lưỡi gươm kề thẳng lên cổ mình.
-Nàng làm gì vậy!
Nhật Tôn trợn trừng mắt nhìn gươm sắc cứa máu đổ ra trong lòng bàn tay nàng, lại nhìn đôi mắt nàng sáng rực như sao. Nét mặt nàng bất chấp đau đớn của thể xác, của trái tim y mà khảng khái bảo vệ cho Ngô Tuấn.
-Hôm nay người không bỏ kiếm xuống, thần thiếp nguyện chết dưới tay của người.
Y cắn răng nhìn nàng, nữ nhân mà y trót để quá nhiều tâm tư. Thanh gươm hạ dần, nhưng Dung Hoa vẫn chưa dám buông tay ra, nàng nhìn theo từng hành động của y mà đợi y nguôi đi.
-Người biết khả năng của thần thiếp. Xin người hãy tin Dương Hồng Hạc này một lần, tất cả những gì thiếp làm đều là vì giang sơn nghìn đời của Đại Cồ Việt.
Y buông thõng gươm, không nhìn nàng nữa. Rồi Thái tử phá lên cười hồ đồ, trong khi đôi chân mày y cau chặt, y vẫn không thể từ bỏ suy nghĩ nàng chỉ lợi dụng khả năng đó của nàng mà che lấp đi tư tình.
-Nàng nói nàng vì Đại Cồ Việt, vì Đại Cồ Việt mà nàng chấp nhận hi sinh đích tử của ta.
Dung Hoa biết y vẫn còn đau đáu trong lòng chuyện đó. Nàng không thể nói ra với y, rằng tương lai nếu nàng không làm như vậy, Lĩnh Châu vẫn sẽ đảo lộn hậu cung, hại cả thân mẫu của Lý Nhân Tông sau này. Nàng không thể vì một hoàng tử của mình mà đánh đổi một Lý Nhân Tông.
-Thần thiếp thực sự là vì Đại Cồ Việt!
Y lùi lại cách xa nàng, lắc đầu thống khổ. Đôi mắt y nhìn nàng lai láng nỗi thất vọng, ai oán. Y hận bản thân mình vì sao lại để nàng trong lòng. Y mệt rồi, y không muốn để Dương Hồng Hạc, để một Hoa Giấy trong lòng nữa.
-Người đâu!
Nghe Thái tử gào lên, thị vệ và nội quan bất chấp cung quy mà xông vào tẩm điện Thái tử phi, nhìn bảo gươm nhuốm máu, tất thảy đều hoảng hốt.
-Nội trong đêm nay, đốn ngay cây đại thụ này đi!
Dung Hoa nhăn mặt nhìn Thái tử, nàng toan nói nhưng y đã rất nhanh bỏ đi. Làn gió y để lại sao mà se buốt quá.
Cẩm Tú chạy vội vào, thảng thốt nắm lấy bàn tay nàng mà hô hoán gọi thái y. Nàng chỉ biết lùi lại ngồi thụp xuống dưới hiên, nhìn những đoàn người đổ vào ra sức chặt đi cây lê đại thụ của nàng.
Nhìn lên tán cây rung rung, nước mắt nàng cũng lưng tròng. Nàng biết mình không thể nói nhiều điều với y, vì y không bao giờ chịu tin nàng, chịu hiểu nàng. Y luôn bằng cách "thiên tử" nhất yêu nàng. Có chăng, đó chỉ là cảm giác muốn chinh phục được nữ nhân của bậc đế vương mà thôi.
Điện Thái tử phi ngập trong người, ai ai cũng truyền đi lời đồn Thái tử ghét bỏ chính thê của mình. Cẩm Tú lo lắng chạy khắp nơi cả đêm cũng không thấy chủ tử đâu, lòng vừa lo vừa sợ. Nhưng nàng biết Dung Hoa mạnh mẽ đến nhường nào, sẽ chẳng có chuyện gì có thể quật ngã được nàng đâu.
Truyện khác cùng thể loại
70 chương
948 chương
2302 chương
203 chương
156 chương