Hứa Tiên Chí

Chương 954

Mới vừa rồi Hứa Tiên ở trong trùng độc yên vụ che đậy giao phó bọn họ, muốn bọn họ thừa nhận là chính mình đánh bại Bái Hỏa Giáo chủ, rốt cuộc để qua lần ân cứu mạng này. Hứa Tiên càng tóm tắt tân phận của bọn họ, một là hài tử của Vương Dược Sư, hiện tại càng vâng mệnh muốn làm bang chủ Cái bang. Mà một người còn lại là đệ tử của bang chủ Cái bang. Thiếu niên thanh tú và thiếu niên lông mày rậm không kịp kỳ quái làm sao hắn biết rõ ràng như vậy, đã bị đoàn người chăm chú vây quanh hỏi đông hỏi tây, hiển nhiên địa vị giang hồ rất có đề thăng, sơ bộ thực hiện được chí lớn thành danh giang hồ của bọn họ. Thiếu niên thanh tú nỗ lực nhấc chân, ánh mắt lướt qua vố số đầu người, đã thấy Hứa Tiên dắt Vân Yên đứng ở cửa cốc, hướng về phía bọn họ vẫy vẫy cánh tay, lại nhìn kỹ đã thấy hình bóng của bọn họ biến mất không thấy. Trong cốc tử thi khắp nơi trên đất, tất cả mọi người không muốn nán lại lâu, đều rời khỏi cốc. Trong cốc khôi phục lại vẻ thanh tịch, chỉ có một vòng cô nguyệt đọng ở đỉnh núi, mắt thấy cũng sắp hạ xuống. Một đạo bóng đen trống rỗng xuất hiện, đi tới bên cạnh nơi thi thể Sở Kiếm Hùng, trong tay nắm một đoàn yên vụ phát ra hồng quang. Trong vụ truyền ra lệ khí cường liệt. Bóng đen đem đoàn hồng vụ này đưa vào trong Sở Kiếm Hùng, thân thể hắn liền như bị điện giật khẽ động. Bóng đen buồn bã nói: - Ôm cừu hận đối với một người không quen, sống lại đi, cường lương... Sở Kiếm Hùng từ trên mặt đất phóng người lên, trong mắt phóng xạ hồng quang nhìn quanh bốn phía, trong miệng phát sinh rít gào như mãnh hổ. Ở trong sơn cốc quanh quẩn dứt. Một phát tung người leo lên đỉnh núi, lại tung người đã biến mất ở trong sơn cốc. Quan phủ thu được tin tức, phái người đến nhặt xác. Tối trọng yếu là trong đó có tội phạm quan trọng Sở Kiếm Hùng bị tập nã đã lâu. Kết quả tìm tới tìm lui cũng không tìm được, đơn giản tùy tiện tìm phân nửa thi thể bị độc trùng ăn tươi cho đủ số, vả lại còn nhiều người làm chứng như thế. Hình bộ yết bảng bố cáo thiên hạ, Sở Kiếm Hùng không chuyện ác nào không làm đã sa lưới, chiếu đại biểu uy nghiêm triều ta, lưới trời tuy thưa, mà khó lọt. Sáng sớm ngày thứ hai, ở trong khách điếm tốt nhất trong thành, thiếu niên lông mày rậm từ trong giấc ngủ tỉnh lại, đã thấy thiếu niên thanh tú hai vành mắt thâm đen, bộ dáng cả đêm chưa ngủ, cộc lốc hỏi: - Ngươi làm sao...? Thiếu niên thanh tú như là bị dẫm phải đuôi, lớn tiếng nói: - Ta làm sao? Chúng ta sắp chết rồi, ngươi còn ngủ được như lớn chết vậy? Thiếu niên lông mày rậm vò đầu: - Chết nhanh... Thiếu niên thanh tú hừ một tiếng, đánh rớt tay hắn: - Không được vò đầu, thấy bộ dáng ngốc ngếch này của ngươi, lão tử sẽ tức giận, chúng ta trúng Chung Độc, rất nhanh sẽ phát tác, đến lúc đó ai cũng cứu không được chúng ta... Thiếu niên lông mày rậm khoa tay múa chân nói một phen, thiếu niên thanh tú rốt cục nhớ tới, ở trong trùng vụ, Hứa Tiên đã từng đặt tay lên vai của bọn họ, dặn dò bọn họ, khi đó hình như có một cổ nhiệt lưu truyền vào trong cơ thể. Nhưng khi đó hắn trong lòng hỏng bét, căn bản không rảnh suy nghĩ nhiều, hôm nay nghĩ đến hẳn là vào lúc đó đã được giải độc. Uổng công chính mình còn một đêm không ngủ, khóc lóc trở lại, đem cả đời mình đều nhớ lại một lần. Thiếu niên thanh tú nắm lấy cổ áo thiếu niên lông mày rậm: - Sao ngươi không nói sớm cho ta biết? Hắn nguyên bản còn tưởng rằng là người ngốc không phiền não, không nghĩ tới dĩ nhiên là như vậy! Thiếu niên lông mày rậm gãi đầu, cười ngây ngô: - Ta nghĩ ngươi đã biết rồi... Thiếu niên thanh tú lắc đầu, khóe mắt nước mắt lưng tròng: - Ta mẹ nó..sớm đã biết...! Mà vào lúc này, Hứa Tiên cùng Vân Yên đứng ở trên đám mây, nhìn lại thành quách sơn thủy quen thuộc trên đại địa này, yên lặng nói: - Hàng Châu, ta đã trở lại... Vân Yên đột nhiên hỏi: - Phu quân vì sao không từ chỗ Sở Kiếm Hùng ép hỏi nội tình của Bái Hỏa Giáo đây? Ta thấy hắn vị giáo chủ này, bất quá là khôi lỗi mà thôi. Phía sau màn nhất định có người khác chi trì... Hứa Tiên nói: - Ta cũng nghĩ đến một điểm này. Nghĩ tới dùng Bát Hồn Thuật, nhưng phát hiện hồn phách của hắn từ lâu đã khuyết thiếu không được đầy đủ, chỉ sợ hắn đã bị người thao túng mà không biết, cùng những tử thi kia cũng không có gì khác biệt! Lúc soát cũng không ra cái gì, hơn nữa không đến bất đắc dĩ ta cũng không muốn vận dụng phụ nhân cách. Yên tâm đi, tại thời điểm mấu chốt, Huyền Cơ sẽ cho ta chỉ dẫn, đem những cơ hội nhất nhất càn quét! Vân Yên nghiêng đầu nói: - Chính là như thế, ta mới lo lắng, ngươi không nên trở nên quá nghe lời nhân gia nói mới tốt... Hứa Tiên nghe ra nàng đã có chỉ điểm, cười ha ha: - Nghe người ta khuyên, ăn cơm no, nghe người ta nói cũng không có gì không tốt! Đi thôi, chúng ta xuống phía dưới đi sao... Vân Yên mỉm cười, có thể phần tín nhiệm này chính là chỗ mị lực của hắn. Thải Vân thẳng hướng trong viện tử cổ hoang mọc thành bụi kia bay đến, Hứa Tiên lại đưa mắt vừa nhìn, chỉ thấy vạn sơn hồng biến, đã là cuối thu. Tam Thánh Mẫu trở lại Lạc Thủy phủ, hướng phía Lạc Thần cáo biệt. Lạc Thần cũng không đáp lời, mà là dùng một loại ánh mắt phảng phất như thấu đáo nhìn nàng, trong mắt có vài phần thương tiếc, lại có chút tiếu ý quỷ bí. Để Tam Thánh Mẫu không nhịn được cảm thấy một trận bất an, cẩn thận nói: - Tỷ tỷ ngươi làm sao rồi... Còn tưởng rằng nàng không muốn để chính mình rời đi. Lạc Thần lắc đầu, cầm lấy tay nàng nói: - Tỷ tỷ vĩnh viễn là tỷ tỷ tốt của ngươi... - Vì sao đột nhiên nói như vậy? Tam Thánh Mẫu còn không kịp thể hội thâm ý trong những lời này, Lạc Thần đã nói: - Ngươi đi đi! Lạc Thần thay đổi bất thường để cảm giác bất an trong lòng Tam Thánh Mẫu tăng lên, nhưng tìm không được nguyên do, chỉ đành cáo từ rời đi, trở về Hoa Sơn. Vừa vào trong núi, đã có bảy người chắn ở trước mặt nàng. - Mai Sơn thất thánh! Không nghĩ tới nhị ca lại làm phiền các ngươi, sao lại xụ mặt ra thế.... Mai Sơn thất thánh tuy là thuộc hạ của Dương Tiễn, nhưng pháp lực siêu phàm cùng Dương Tiễn có tình cảm kết nghĩa, nàng cũng phải lễ nhượng ba phần. Người đứng đầu thất thánh Viên Hồng tiến lên nói: - Nương nương, Thần Quân ở Liên Hoa phong chờ ngươi, ngươi lần này thực sự là gây ra phiền toái lớn rồi... - Ta sẽ sợ hắn... Tam Thánh Mẫu hừ lạnh một tiếng, thẳng hướng Liên Hoa phong bay đi, lưu lại Mai Sơn thất thánh hai mặt nhìn nhau. Tam Thánh Mẫu đi tới đỉnh Liên Hoa phong, Dương Tiễn một thân huyền y, chắp tay đứng ở bên vách núi, bên cạnh một con bạch sắc dị thú đang núp. Dị thú kia cả người như tuyết, xoè ra lông dài theo gió bay loạn, thể hình tựa hồ như lang, thân hình lại lớn hơn. Mặc dù đang nằm sấp xuống, lại cao lớn giống như Dương Tiễn, lúc này quay đầu nhìn phía nàng, trong đôi mắt hơi chút nhân tính hóa toát ra lo lắng rõ ràng. Tam Thánh Mẫu cảm giác bầu không khí có chút kỳ quái, cho dù muốn trách phạt nàng cũng không cần bày ra trận trượng như vậy.