Hứa Tiên Chí
Chương 933
Hồ Tâm Nguyệt nói:
- Ngươi nghe qua Thanh Khâu quốc gia chưa?
Hứa Tiên nói:
- Thanh Khâu quốc gia, ở đó có nhiều ngọc, nhiều thanh tịch. Có thú yên, hình dạng của nó tựa như hồ ly mà chín đuôi. Âm của nó như trẻ con, có thể ăn thịt người.
Hắn nói ra không thiếu một chữ, tất cả đều là câu chữ trên Sơn Hải kinh.
- Thật có Thanh Khâu quốc gia?
Hồ Tâm Nguyệt hơi gật đầu nói:
- Có, nơi đó là cố hương của toàn bộ Cửu Vĩ Hồ, bất quá, hiện tại hình như chỉ ở qua một lần.
Nàng cười một cái, hơi lộ ra khổ sáp:
- Vốn tưởng rằng ta sẽ không còn nhớ được chỗ nào, thì ra ta cũng là một con thủ khâu chi hồ a!
Thủ khâu chi hồ, cũng là thủ khâu chi vọng, nghe đồn phàm là hồ ly khi chết, đều sẽ đầu hướng hang động, ngụ ý hoài niệm cố hương.
Thí dụ này để Hứa Tiên cũng cảm thấy buồn bã, lại hỏi:
- Thanh Khâu quốc gia ở đâu?
- Doanh Châu!
Hứa Tiên nói:
- Doanh Châu? Ta còn tưởng rằng Thanh Khâu quốc gia là ở bên trong Cửu Châu!
Lúc này Đại Doanh Châu tức là Đông Doanh, cũng là Nhật Bản chư đảo ở hậu thế. Nhưng ở trong mắt người thường, nơi đó cùng Lĩnh Nam không khác biệt lắm đều là man di chi địa, đem người nơi đó goi là người Oa.
Trên thực tế xác thực là như vậy, nơi đó hỏa sơn địa chấn nhiều lần nổ ra, thực sự không thế nào thích hợp cho người thường sinh hoạt. Nhưng có người nói đây là tượng trưng địa mạch linh lực phong hậu. Ngược lại thành chỗ vui chơi của rất nhiều tán tu. Dù sao người trong tu đạo cho dù có không đông đảo thế nào, cũng không đến mức bị địa chấn đánh chết. Mà ở Trung Thổ muốn chiếm toàn danh sơn đại xuyên làm động phủ, chí ít cũng phải có thực lực Địa Tiên nhất lưu, cạnh tranh thật là kịch liệt.
Đạo gia bảy mươi hai động thiên ba mươi sáu phúc địa, không phải có tông phái truyền thừa, đó là có Thần Tiên đóng ở đó. Bên trong danh sơn Ngũ Nhạc như là Hoa Sơn đều được trải qua Thiên đình phê duyệt Thần Tiên nắm giữ, ở lại một lần chính là mấy trăm nghìn năm. Cũng không phải không thể được thông qua tìm núi nhỏ tu luyện, nhưng v không nói đến phong thuỷ không tốt, thân là người tu đạo cả ngày căn nhà nhỏ bé ngưỡng vọng người khác, ý niệm trong đầu cũng không hiểu được không phải.
Vì vậy có người tu đạo đã cắn răng một cái giậm chân, trực tiếp phát triển ra phía hải ngoại, vả lại núi hoang đảo quá nhiều, tùy tiện liền đã có thể hỗn làm đảo chủ. Hơn nữa bọn họ làm công tác này cũng không cần lo lắng vấn đề giao thông. Chỉ cần lựa chọn ở nhà là được, mà thường thường càng có thể tu vi lại càng cao.
Theo Hứa Tiên thấy, nhưng hải ngoại tán tiên này chính là người vô sản cổ đại không có chỗ ở, buộc lòng phải phát triển ra bên ngoài.
Hồ Tâm Nguyệt nói:
- Nguyên bản là ở bên trong Cửu Châu, ta nghe nói là thật lâu trước đây sau một hồi địa chấn, chậm rãi chậm rãi bay tới hải ngoại. Hôm nay Trung Thổ chỉ là bộ phận trung tâm của Cửu Châu, do đó được xưng là Trung Châu, đại bộ phận khác đều bay tới hải ngoai rồi. Hì hì, không hiểu đúng không?
- Lục địa trôi đi a!
Hứa Tiên giật giật khóe mắt, loại tri thức bị cổ đại yêu quái phổ cập này, cảm giác thật đúng là quái dị. Bất quá kiếp trước hắn cũng từng nghe qua loại thuyết pháp này. Trong Sơn Hải kinh ghi chép mấy thứ cũng không phải là cổ nhân huyễn tưởng ra. Mà là thế giới đại lục trước đây phân liệt, đó là cái gọi là Hồng hoang đại lục.
Đương nhiên, loại thuyết pháp này ở kiếp trước của hắn, chỉ bị coi như lời nói vọng tưởng và hoang đường. Nhưng nếu thế giới này tồn tại khoa học ngắn ngủi nhân loại không thể phân tích. Thần Tiên yêu quái thậm chí Thái Cổ Long tộc, hoang đường hay là ngược lại càng tiếp cận với chân thực? Mà hắn cũng đã chứng thực về bộ phận sinh vật, trước mắt hắn cũng không phải đang ngồi một hóa thạch sống sao?
- Ân? Khối trôi cái gì cơ?
Hồ Tâm Nguyệt nghi hoặc nháy mắt mấy cái.
Hứa Tiên phủ nhận nói:
- Không có gì, nơi đó còn có Cửu Vĩ Hồ khác không?
Hồ Tâm Nguyệt không nhịn được nói:
- Không phải ta đã nói rồi sao? Đồ Sơn thị bộ tộc chỉ còn lại có ta, kẻ khác đều là giả mạo.
- Vậy ngươi còn trở lại làm gì?
Trong lòng Hứa Tiên cho là thế, hắn từng nghe Bạch Tố Trinh nhắc tới, rất ít hồ yêu theo đạo hạnh mà tăng thêm số lượng đuôi, đó là huyết mạch Thượng Cổ còn sót lại, đại bộ phận yêu chỉ biết cải biến kích cỡ thể hình và màu sắc da lông. Đồ Sơn thị bộ tộc chân chính từ nhỏ liền có chín đuôi, Hồ Tâm Nguyệt chính là thuần huyết còn sót lại.
- Ai cần ngươi lo?
Hồ Tâm Nguyệt hung hăng trừng mắt với hắn.
- Sao đột nhiên lại tức giận?
Hứa Tiên sờ sờ mũi, tự biết đã lỡ lời, giơ chén rượu lên nói:
- Bỏ đi, vẫn là uống rượu tiếp!
Hồ Tâm Nguyệt buông chén rượu xuống, dùng thần sắc cực kỳ chăm chú nói:
- Chỉ cần ta còn ở đây, Thanh Khâu quốc gia còn, lần này ta trở lại, chính là muốn trùng kiến Thanh Khâu quốc gia, ta sẽ làm quốc chủ!
Nói xong lời cuối cùng, trên mặt nàng hiện ra một tia dáng tươi cười tự đắc Hứa Tiên rất tinh tường.
Hứa Tiên giật nhẹ khóe miệng:
- Nói đi nói lại vẫn là vì câu nói cuối cùng kia đi! Nói ngắn gọn ngươi chính là muốn triệu tập một đám yêu quái, chính mình làm đầu mục yêu quái đùa giỡn uy phong, đúng không?
Hắn rất rõ ràng, con hồ ly này tuy rằng coi như là người tu đạo, nhưng các loại âm mưu so với phàm nhân đều phải rõ ràng hơn.
- Đúng thì thế nào?
Hồ Tâm Nguyệt ngạo nghễ nói:
- Ngươi phá hư nhiệm vụ của ta, đã quấy rầy hứng thú của ta, đương nhiên ta muốn tu bổ trở lại, hơn nữa Doanh Châu cũng có rất nhiều người, ngươi có ý kiến gì không?
Hứa Tiên giơ tay lên nói:
- Tuyệt đối không ý kiến, đi thôi, đi thôi! Ta sẽ nhìn ngươi.
Trong lòng bổ sung một câu, ngươi đi gây họa cho nhân dân Nhật bản đi thôi!
- Thực không?
Hồ Tâm Nguyệt thưởng thức chén rượu, lại có chút hăng hái nhìn Hứa Tiên.
Hứa Tiên không hề có thành ý nói:
- Ân, nhất định đi, ngươi cứ chờ xem!
Trong lòng lại nói thêm một câu, có quỷ mới đi.
Hồ Tâm Nguyệt bỗng nhiên chuyển đề tài nói:
- Ngươi nghe nói qua Phù Tang Thần Mộc không?
Hứa Tiên nói:
- Đương nhiên nghe qua rồi!
Truyền thuyết thái dương treo ở trên đó, khi hừng đông sẽ từ phía trên bay lên, Phù Tang có chút địa phương đã tượng trưng thái dương. Nhưng hắn biết rõ, truyền thuyết này tuyệt đối chỉ là truyền thuyết. Thái dương món đồ này không có khả năng treo ở trên thân cây. Chờ một chút, thái dương là không có khả năng mọc ở trên cây, nhưng nếu như là thái dương nào khác thì sao? Tỷ như con kim sắc đại điêu nào đó, đậu ở trên cây rất hợp logic có phải không?
Hồ Tâm Nguyệt cười nhìn Hứa Tiên, dùng một loại thần sắc " không sợ ngươi không đến" ném ra bánh ngọt:
- Ngươi chủ tu là Nhật Linh chi lực đúng không? Sau khi Đông Hoàng Thái Nhất bị Nghệ Thần đánh bại, trở về đến Phù Tang Thần Mộc, cuối cùng ngã xuống ở đó. Bên trên ẩn chứa Nhật Linh chi lực chắc chắn đối với tu vi của ngươi có lợi thật lớn!
Truyện khác cùng thể loại
126 chương
55 chương
61 chương
58 chương
11 chương
442 chương