Hứa Tiên Chí

Chương 932

Hồ Tâm Nguyệt mỉm cười nói: - Phải rồi, tỷ tỷ! Cùng ngươi cả ngày chỉ biết có hoa, trên đỉnh giả bộ nữ thần bổng chuy, tỷ tỷ ta đương nhiên là rất thủ đoạn. Ngẩng đầu ngẩng đầu đưa mắt nhìn sắc trời, thầm nghĩ thời gian đã không sai biệt lắm. Hồ Tâm Nguyệt cúi đầu, dáng tươi cười trên mặt trở nên càng thêm thân hòa xán lạn, tay ngọc cầm chén, váy dài khẽ hất lên: - Tỷ tỷ, ngươi lại uống một chén đi! Tam Thánh Mẫu say cười nói: - Được, chúng ta lại cụng ly! Chén rượu thanh đồng chạm nhau, phát sinh một tiếng vang thanh thúy, các nàng giơ tay áo che mặt, đem rượu trong chén uống một hơi cạn sạch. Rượu lạnh vào bụng, bỗng nhiên hóa thành dòng nước ấm, chảy khắp toàn thân, xông thẳng lên đỉnh đầu. Hồ Tâm Nguyệt cũng cảm giác được đầu cháng váng, cụng rượu thầm nghĩ: - Không xong, tựa hồ uống quá nhiều, không nghĩ tới nữ nhân này có thể uống được như vậy? Tam Thánh Mẫu tụ tập đi lên, ôm vai nàng: - Ta rời khỏi Hoa Sơn đã lâu lắm, thực không muốn trở lại a! Thanh âm dần dần thấp, con mắt chậm rãi nhắm lại, cuối cùng nghiêng ở trên người Hồ Tâm Nguyệt. Hồ Tâm Nguyệt đẩy nàng hai cái, thở nhẹ nói: - Tỷ tỷ, tỷ tỷ! Tam Thánh Mẫu lầm bầm hai tiếng không hề phản ứng. Hồ Tâm Nguyệt đem nàng đẩy ra, đứng dậy, duỗi người, nhìn Tam Thánh Mẫu mê man, trong lòng yên lặng nói: Không muốn trở lại sao? Ta đúng là có địa phương muốn trở lại! Ngư Huyền Cơ "tiễn khách" một tiếng, Hứa Tiên bị Duẩn nhi thúc đẩy đưa ra ngoài cửa. Duẩn nhi le lưỡi nói: - Xin lỗi sư thúc! Sau đó hung hăng đóng cửa lại. Hứa Tiên gõ cửa "ba ba": - Uy, Ngư Huyền Cơ, ngươi giải thích rõ ràng cho ta, đem tiền trả lại cho ta! Duẩn nhi quay về phía bàn xem bói tràn đầy hoàng kim lượng bạc tán thán nói: - Oa, sư thúc thật có tiền! - Cái này kêu là lừa tiền! Ngư Huyền Cơ khẽ vuốt đầu Duẩn nhi, ý nghĩa sâu xa nói. - Lừa tiền? Cùng lừa đảo ý tứ không sai biệt lắm sao? Duẩn nhi hỏi. - Ừm! Không sai biệt lắm! Ngư Huyền Cơ ngẫm lại, gật đầu nói. - Ta còn đang nghe đấy! Hứa Tiên mấp máy khóe miệng, nhẫn nại không phá cửa mà vào, khiến nàng cho bản thân xung động rõ ràng, thở dài nói: - Quả nhiên là Đào Hoa Sát, đây không phải bồi tiền sao? Mặc kệ, ta còn có thể sợ hồ ly kia sao, hồ ly có giảo hoạt cũng đấu không lại tay thợ săn tốt, nói rồi nhắm phía bên ngoài cửa nam đi đến. Khi hắn đi tới ngoài cửa nam mười dặm, liền nhìn thấy một tòa sơn khâu giống như hùng cứ, đại khái chính là hổ khẩu. Hắn đi lên hổ khâu, một tòa miếu thờ hoang phế đập vào mi mắt, xung quanh tường sụp xuống hơn phân nửa, có thể liếc mắt thấy được tình hình trong miếu. Hồ Tâm Nguyệt thân khoác áo choàng bạch sắc, đang đứng ở dưới hành lang, hướng phía hắn mỉm cười ngoắc: - Yêu! Lúc này mặt trời chiều ngã về tây, trước miếu thờ cỏ hoang mọc thành bụi, loạn thạch rơi đầy đất, chỉ có dáng người thuần trắng không tỳ vết của nàng, lại cùng với Hứa Tiên cảnh trí nơi này hoàn mỹ dung hợp với nhau. Hứa Tiên lướt qua tường vây di chỉ, đi tới trước mặt nàng, hỏi: - Có chuyện gì không? Lại nhăn mặt nhíu mày lại, ngửi được một cổ mùi rượu: - Ngươi uống rượu sao? Nàng sắc mặt đỏ ửng, hiện ra một tia say sưa, lại càng trở nên có vẻ quyến rũ động nhân. Hồ Tâm Nguyệt nói: - Có uống chút, đáng tiếc không quá tận hứng, do đó mới bảo ngươi tới, trước đây ngươi không phải đã nói, sau khi luyện đan sẽ mời ta uống một chén sao? Hứa Tiên nhíu mày: - Hiện tại? Hồ Tâm Nguyệt cười: - Hiện tại! Hướng hai bên trái phải một chiếc bàn hiện ra phía sau không nhiễm một hạt bụi. Mặt trên bày bố rượu và thức ăn tinh xảo. Hứa Tiên không hề không hề khước từ, ngồi vào trên bàn. Khi Hồ Tâm Nguyệt đối với hắn nâng chén, hắn cũng cầm lấy chén rượu, cúi đầu ngửi một cái, là "Phù sinh nhược mộng" từng ở trên thuyền của nàng uống qua. Hắn lắc đầu đem chén rượu buông ra. Hồ Tâm Nguyệt bất mãn nói: - Thế nào? Ngại rượu không tốt? Hứa Tiên nói: - Rượu là rượu tốt, chỉ lầ rượu này của ngươi làm người ta cảm thấy khổ sở trong lòng, nếu nói là ta mời, vẫn là rượu của ta đi! Nàng tự tay ủ "phù sinh nhược mộng" này, so với bất cứ mỹ tửu nào của phàm nhân đều phải ngon hơn gấp trăm lần. Chỉ là trong đó ẩn chứa linh lực luôn luôn kích thích nhân tâm đem một dây cung kia, khiến người ta cảm thấy tịch mịch. Hắn không khỏi nhìn về phía trong điện, nắng chiều từ trong khe chiếu vào, không biết là yêu thần thần tượng fi đã sập, hắn còn nhìn được rõ ràng con nhện trong góc phòng đang giăng tơ. Mấy con dơi đêm lượn trên xà nhà mà bay, phát ra tiếng kêu "phốc phốc". "Phù sinh nhược mộng" này của nàng vào bụng, tư vị tựa như cùng tình cảnh này, phảng phất như là ở trên phế tích cười uống, vô luận là cuồng hoan uống thả cửa thế nào, lại chung quy không cải biến được một phần hoang vu này, mặt trời chiều dần dần hạ xuống. Vì vậy chỉ cần đem Phù Sinh coi như giấc mộng để vượt qua. Một ngọc thủ trắng noãn duỗi ra lắc lư trước mắt hắn, đem lực chú ý của hắn một lần nữa kéo trở lại trên mặt Hồ Tâm Nguyệt: - Rượu đâu? Hứa Tiên cười cười, từ trong Công Đức Ngọc Bài lấy ra một chút Hoàng Lương Nhưỡng, sau đó không cần bất cứ cái lọ nào, trực tiếp ngưng tụ thủy khí giữa không trung, Hoàng Lương Nhưỡng Hoàng Lương Nhưỡng đầu nhập trong đó, lấy lửa đun lên. Hồ Tâm Nguyệt ngửi ngửi, giữa trán cũng hiện lên tia sáng kỳ dị, cười nói: - Hoàng Lương Nhưỡng, thực sự là thứ tốt, có người nói bí phương đã thất truyền, ngay cả trong Dao Trì cũng không được uống qua. Nghe nói uống rượu này có thể khiến người ta nằm mơ mộng đẹp, phải không? Hứa Tiên gật đầu: - Đúng, ta đã thử qua! Hồ Tâm Nguyệt xòe ra ngón trỏ, cười hỏi: - Ngươi đó cũng là mộng, ta đây cũng là mộng, có gì khác nhau sao? Hứa Tiên nói: - Khác nhau rất lớn! Khi rượu ủ đun thành, hắn tự tay rót đầy cho nàng: - Vẫn là thử xem mộng của ta đi! Hồ Tâm Nguyệt trong lòng khẽ động, cúi đầu cầm lấy chén rượu, nhẹ nhàng nhấm nháp một ngụm, tránh né nhãn thần của hắn. Trong miệng chất rượu ngọt kia tựa hồ thực sự cùng với thường ngày nàng vẫn uống có khác nhau rất lớn. Hứa Tiên nhìn Hồ Tâm Nguyệt, cảm thấy hôm nay nàng so với ngày xưa bất cứ lúc nào đều phải hiền lành hơn, cũng không được nhắc lên một tia cảnh giác. Chuyện có khác thường tức là yêu quái, coi như là yêu quái, trước mặt hồ yêu này so với bất cứ yêu quái nào cũng phải lợi hại hơn. Khi Hồ Tâm Nguyệt buông chén rượu xuống, nói ra câu nói kia, nhất thời dẫn dắt hắn hoài nghi. - Lần này ta tới là nói từ biệt với ngươi! Hứa Tiên nói: - Chào từ biệt? Đi nơi nào? Ngươi đừng quên, ngươi còn phải theo ta đi Thục trung! Hồ Tâm Nguyệt nói: - Ta muốn về thăm nhà! - Nhà? Nhà ngươi không phải là ở Thục trung sao? Hồ Tâm Nguyệt lắc đầu: - Không phải cùng tiểu Bạch gia, là nhà trước đây! Nàng đưa mắt nhìn về phía Đông Phương, theo mặt trời chiều ở phía tây không ngừng lặn xuống, màn đêm thâm lam sắc đang từ nơi đó kéo lên, mang theo ngàn vạn vì sao. Hứa Tiên còn chẳng bao giờ nghe Bạch Tố Trinh nhắc tới việc này, không khỏi nói: - Nhà ngươi ở đâu?