Hứa Tiên Chí

Chương 1187

Hai chi đại quân hoàn toàn vứt bỏ chiến thuật chiến pháp lúc trước, hoàn toàn như hai con quái vật đang cắn xé lẫn nhau, chỉ lo dùng nanh vuốt của mình đâm vào cơ thể của đối thủ. Phan Ngọc rất nhanh chú ý tới, người Hồ cũng không có lâm vào trong điên cuồng chân chính, giống như trong tối tăm có người chỉ huy vậy, không ngừng cải biến hàng ngũ. Giống như hai con dã thú cắn xé một con né tránh những đòn hiểm, cũng cho đối thủ đả kích càng lớn, quân của nàng lâm vào hoàn cảnh cực đoan. Phan Ngọc lại không có biện pháp chỉ huy quân đội cải biến loại tình hình này, trong nội tâm nàng rất rõ ràng, nếu không có trận pháp này ảnh hưởng, quân của nàng sẽ lâm vào trong biên giới tan tác, dù vậy cũng không cách nào ủng hộ quá lâu. Mà theo nàng hiểu thì quân của địch nhân rất mạnh, uy lực của trận này càng lớn. Mà Hứa Tiên không có ý ra tay. Lúc này chỉ nghe một âm thanh như hổ gầm vang lên khắp thiên địa, một Tiểu Bạch Hổ như ngọn núi nhỏ từ trên trời hạ xuống, cùng lúc đó một con Chu Tước bầu trời phía nam bay tới, Huyền Vũ thân rùa đuôi rắn phát ra tiếng gầm nhẹ. Ba con do ngũ hành chi khí ngưng tụ mà thành thánh thú, gào thét xông về phía Hứa Tiên cùng Phan Ngọc. Hứa Tiên lại nhớ tới mấy ngày trước đó Ngư Huyền Ky nói với hắn, nam thiên bảy mươi hai trận tuy huyền diệu phi thường, nhưng chính thức có uy hiếp với Hứa Tiên chỉ có bốn trận pháp hạch tâm, hội tụ thiên địa ngũ hành biến ảo tứ tượng thánh thú. Lữ Động Tân hiển nhiên không có lãng phí tâm cơ, khởi động đừng trận pháp này đối phó Hứa Tiên. Đại địa thì bị kim linh chi khí xé rách từng khe nứt, khi thì bị lửa cháy bừng bừng hòa tan thành nham thạch nóng chảy, khi thì bị nước đen đông cứng vạn dặm, trong khoảnh khắc đã trải qua vô số lần biến hóa, ngay cả thân thể kim cương bất hoại cũng có thể bị hủy diệt. Hứa Tiên cùng Phan Ngọc cưỡi hai con tuấn mã, trong chớp mắt biến mất không còn gì cả, Hứa Tiên ôm Phan Ngọc bay lên không trung, tránh thoát một kích này. Hứa Tiên lại không cúi đầu quan sát, hắn ngẩng đầu lên nhìn qua bầu trời. Tam thánh thú lại gầm thét nhào lên. Hứa Tiên đem một vật giao cho Phan Ngọc, nói tiếng: - Đi thôi! Liền đem nàng ném ra phương xa, Phan Ngọc vững vàng rơi xuống đất, quay đầu nhìn qua thân ảnh Hứa Tiên bị ba đầu cự thú che lấp, trong đó bắn ra lôi quang làm cho nàng yên lòng. Hơn mười Hồ kỵ tiếng kêu giết qua phía nàng, trong tay loạn đao chém xuống, ngọc kiếm trong tay Phan Ngọc xê dịch, hơn mười Hồ kỵ người thân khác biệt, nhưng cùng lúc đó đã có hơn trăm Hồ kỵ lao tới. Nàng không chút nào ham chiến, trở mình lên ngựa, kẹp lấy thân ngựa phòng vào sâu trong chiến trận. Phan Ngọc huy kiếm chém liên tục ba gã Vạn Phu Trưởng của người Hồ, chợt nghe một âm thanh khóc rống, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, quân linh bên cạnh nàng nhao nhao ngã xuống đất. Phan Ngọc biết gặp phải trận pháp, mặc niệm khẩu quyết mà Ngư Huyền Ky truyền xuống, cấp cấp giục ngựa không ngừng cải biến phương hướng tiên lên, xông vòa trong trận. Vừa đem tiếng khóc ném tại sau lưng, mấy đạo kim quang từ bốn phương tám hướng đánh tới, đem Phan Ngọc vây vào chính giữa, hơn mười điểm ánh sáng màu đỏ lập lòe ở chung quanh, giống như đôi mắt của mãnh thú. Tuấn mã kêu một tiếng Xi..Xiiii.. dài, móng trước giơ lên cao cao, không thể tiến thêm bước nào. Mặc dù Phan Ngọc cả kinh bất loạn, cầm cường cung trên yên ngựa, đặt tên lên dây cung bắn vài phát, đem ánh sáng đỏ kia diệt sạch, móng ngựa mới vừa vặn rơi xuống đất, bị Phan Ngọc thúc giục chạy lên như đinê, một đám yêu nhân trong cát vàng hiện ra, kinh hoàng muốn điều động đèn lồng màu đỏ, thì ra ánh sáng đỏ từ đèn lồng này chính là mắt trận. Phan Ngọc chém giết một hồi, móng ngựa đạp nát một cái đèn lồng, xông lên phía trước. Liên tục gập trận pháp, nàng tránh được nên tránh, không thể né tránh thì cưỡng ép phá vỡ, rốt cục đi vào trong đại trận, chỉ thấy bảy mươi hai toà đại trận hội tụ chung quan hbốn tế đàn lớn, chính giữa có một đài cao, cao vài chục trượng, không biết người Hồ trong khoảng thời gian ngắn sao có thể xây được kiến trúc này. Dù là Phan Ngọc tâm chí kiên định cũng vui vẻ trong lòng, lướt qua bên ngoài vượt qua đài cùng pháp đàn bay thẳng lên đài cao. Vừa tiến vào pháp đàn thì cảm thấy linh lực mất hết, rốt cuộc không cách nào vận dụng mảy may, hiển nhiên là bị trận pháp ảnh hưởng, trong nội tâm thở dài, quả nhiên trận này không thể cưỡng ép phá vỡ, nếu không cũng không được Lữ Động Tân lấy ra làm đòn sát thủ. Mặc dù Hứa Tiên lúc này bị tứ tượng thánh thú vây công, chỉ sợ cũng lành ít dữ nhiều. Nhưng Phan Ngọc lập tức giữ vững tinh thần, nghiêm nghị nhìn qua tinh binh Hồ quân đang nghẹt, chừng mấy ngàn tên, đem nàng vây trong đài cao. Phan Ngọc nhảy xuống ngựa, sử dụng sống kiếm sống vỗ lên mông ngựa, tuấn mã bị đau chạy đi, nàng đi bộ về hướng đài cao, nội tức kích động, mái tóc đen nhánh xổ ra sau lưng. Trong thiêu đốt của Nam Minh Ly Hỏa, Hứa Tiên một cước đem Huyền Vũ đạp vào trong bùn, tay trái bóp chặt cổ của Bạch Hổ, tay phải vung Thiên Hành kiếm chém lên Chu Tước thánh thú. Giáo của Huyền Vũ vỡ, cổ Bạch Hổ bị gãy, Chu Tước gãy cánh. Trong một chớp mắt Hứa Tiên đã đánh trọng thương ba thánh thú, nhưng cái giá phải trả là đuôi rắn của Huyền Vũ cắn vào chân trái của hắn, rót hàn độc đáng sợ, gần như hoàn toàn mất đi tri giác, mỏng vuốt của Bạch Hổ lưu miệng vết thương thảm thiết trên ngực của hắn, Chu Tước Nam Minh Ly Hỏa tổn thương da thịt của hắn. Mà đây chính là cực hạn vận dụng ba ngôi sao của hắn, những thánh thú này do ngũ hành chi lực ngưng tụ mà thành, uy lực cực khác. Nhưng Hứa Tiên cũng không có chút buông lỏng, vẫn đang ngửa đầu nhìn qua trời anh. Giống như đây là thế ngoại đào viên, bên ngoài là chiến trường ầm ãi, dưới một tán cây lớn có bàn cờ và quân cờ, nhưng bên cạnh bàn cờ chỉ có Lữ Động Tân, con mắt nhìn chằm chằm vào quân cờ, cẩn thận đặt một quân cờ đen xuống. Quân cờ đen vừa đặt xuống thì có đại long vờn quanh bàn cờ, hoàn toàn quấy rầy trận thế của quân trắng, quân trắng tràn ngập nguy cơ. Lữ Động Tân nhìn không chuyển mắt, chăm chú nhìn qua đại long kia, giống như đặt toàn bộ tinh thần vào trong đó, trong mắt bến ảo mênh mông, hắn đã không còn là Lữ Động Tân, mà là một đầu con cự long, trước mắt không còn là bàn cờ, mà là sa trường của mấy chục vạn người đang chém giết. Nhưng hắn chỉ nhìn thấy một người, một nam tử lực áp ba thánh thú, mà nam tử kia chỉ nhìn thấy hắn. Ánh mắt của bọn họ xa xăm vạn dặm, giao phong nhiều lần với tốc độ ánh sáng. Thanh Long gầm lên, giống như lưu tinh lao xuống dưới. Hứa Tiên gầm nhẹ một tiếng, mặt đất dưới chân sụp đổ, thân ảnh của hắn đâm vào thanh long. Thân hình của bọn họ bị hòa quang bao phủ, lóng lánh như là siêu sao. Bọn họ vốn là minh tinh chói mắt trên đời này, tam sinh tam thế, mỗi đời đều là truyền kỳ, chúng tiên, chúng thần phía trên có tương tự và khác nhau, tính cách có thể trở thành bằng hữu, nhưng vận mệnh lại bắt bọn họ là địch nhân.