Hứa Tiên Chí
Chương 1182
Trương Thiên Sư thấy nàng không hiểu, lắc đầu nói ra:
- Vị Hứa đại nhân kia đạo hạnh thâm sâu, ngay cả bần đạo bình sinh không thấy, chỉ sợ chỉ có sư tổ đến thế gian, mới có thể nói chuyện với hắn một hai, bần đạo hà đức hà năng gì dám đi luận đạo cao thấp với người ta.
Nếu như sánh ngang với tổ sư Trương Đạo Lăng, cũng có tu vi Thần Tiên a.
Lời này vừa nói ra thái hậu nương nương cùng tiểu hoàng đế đều ngạc nhiên, phản ứng trái ngược nhau, trên mặt tiểu hoàng đế tràn ngập hào quang nóng bỏng, mà thái hậu nương nương thì nhíu mày càng sâu.
Kỳ thật nàng nói chuyện trên chính điện, thấy Trương Thiên Sư nhìn Hứa Tiên hành lễ, liền biết Hứa Tiên nói cái gì cũng cao hơn hắn, mặc dù nàng ngạc nhiên nhưng cũng nằm trong phạm vi thừa nhận.
Lại không ngờ tới Trương Thiên Sư trực tiếp đem Hứa Tiên so sám với Trương Đạo Lăng.
Trương Đạo Lăng là người nào. Đây chính là Thần Tiên trong loài người a, người trong thiên hạ chỉ kính ngưỡng mà không thể nhìn thấy, chinh là nhân vật truyền lưu trong truyền thuyết.
Thái hậu nương nương lặng đi trong chốc lát, mới nói:
- Ngươi nói là thực?
Trương Thiên Sư nói:
- Bần đạo tuyệt vô hư ngôn.
Thái hậu nương nương lâu ngày chìm nổi, rất nhanh tâm tình khiếp sợ giảm xuống:
- Ngày đó hắn lưu lại trong triều đình làm cái gì? Chẳng lẽ có âm mưu gì sao?
Rốt cuộc nàng cũng hiểu thái độ của Hứa Tiên từ đâu mà đến, nhưng bất cứ người đương quyền nào biết được bên cạnh mình có một nhân vật cường đại như thế, chỉ sợ sẽ cảm thấy bất an.
Trương Thiên Sư nói:
- Vậy thì bần đạo không dám đoán bừa rồi, nhưng theo hành vi của Hứa đại nhân làm mà nhìn, chắc là vì tích tu công đức, cũng có thể là dạo chơi nhân gian.
Kỳ thật với hai phỏng đoán này hắn cũng bán tín bán nghi, cho dù là vì tích tu công đức, cũng không nên nhiễm nhân quả lớn như vậy. Tuy Thần Tiên dạo chơi nhân gian không ít, nhưng phần lớn là lưu luyến trên phố xá, mà không phải là trên triều đình.
Trương Thiên Sư phiêu nhiên mà đi, trở về núi tu hành.
Thái hậu nương nương trầm mặc thật lâu, rốt cục thở dài một tiếng. Mặc dù hiểu được nhiều quyền mưu mưu trí hơn nữa, đối với một Thần Tiên thì có biện pháp nào? Hơn nữa nhìn qua Hứa Tiên cũng không có ác ý, ngược lại một lòng vì thiên hạ, dứt khoát mặc kệ hắn thôi! Nhưng mà hắn đề cập tới Bái Hỏa Tà Giao kia, xem ra không có lửa sẽ không có khói, nên chú ý nhiều hơn một chút.
Thái hậu nương nương trán lo đại sự thiên hạ, lại không phát giác hoàng đế bên cạnh nàng đang nắm chặc nắm đấm, trong mắt thì hưng phấn không cách nào ức chế được. Nhưng nhìn qua thái hậu nương nương bên cạnh, trên mặt thì lộ vẻ buồn rầu.
Hứa Tiên đi thẳng tới chỗ của Ngư Huyền Ky, trước mắt là một bức tường, đương nhiên sẽ không làm khó được hắn, ngưng mắt nhìn cổng và sân mở rộng, ngay cả tuyết đọng trên cửa đã lâu cũng không buồn quét xuống.
Hứa Tiên hít sâu một hơi, bước chân chậm dần, bước vào cổng và sân, tiến vào trong phòng, bỗng nhiên trước mắt tối sầm lại, giống như bước vào thế giới khác.
Ngoài cửa sắc trời sáng rõ, lại có tuyết đọng phản chiếu sắc trời, lại giống như không cách nào xuyên vào trong căn phòng đó, chỉ thấy trên đàn bát tiên có một chiếc đèn bảy tiêm, chỉ còn lại năm ánh lửa.
Hứa Tiên nhẹ giọng kêu:
- Huyền Ky!
Duẩn Nhi nghe kêu thì đi ra ngoài:
- Sư thúc, ngươi tới, sư phụ vừa nằm ngủ.
Hứa Tiên kinh ngạc nói:
- Nằm ngủ?
Chẳng lẽ nàng không có tính toán ra ta tới ao?
- Ta đi gặp nàng.
Bởi vì nguyên nhân này nàng dùng ảo thuật niêm phong cửa, khoát tay cánh cửa chân thật mở rộng ra.
Duẩn Nhi vội vàng ngăn ở trước mặt của hắn, khẩn cầu:
- Sư phụ đã lâu ngày không ngủ, sư thúc nên cho sư phụ ngũ một chút đi.
Lại nghe sau lưng truyền tới âm thanh của Ngư Huyền Ky:
- Ngươi tới.
Trong mắt của Hứa Tiên nàng giống như từ bóng tới đi ra, mặc trên người áo mỏng màu trắng, đạo bào màu vàng nhạt khoác lên thân thể của nàng, tóc dài rối tung sau lưng, hắn chú ý tới tơ bạc đã nhiều hơn.
Ngư Huyền Ky dùng tay che miệng ngáp, lộ ra vẻ buồn ngủ và uể oải, nhưng vẫn xinh đẹp như cũ, mỉm cười nói:
- Xem ra việc này cũng thuận lợi, nói nghe một chút a!
Hứa Tiên lúc này noi lại mọi chuyện diễn ra.
Ngư Huyền Ky gật đầu nói:
- Vượt qua trung thiên kiếp, chuyện kế tiếp có lực đánh cược rồi.
Hứa Tiên nói:
- Thế nhưng mà ngươi...
Ngư Huyền Ky ôn nhu ngắt lời nói:
- Trước hãy nghe ta nói, tai ách kế tiếp cũng không thể dễ ứng phó đâu, địch nhân vốn có của ngươi cũng băt tay chuẩn bị rồi, không cẩn thận lại dẫm lên vết xe đỗ.
- Địch nhân vốn có?
Hứa Tiên nhớ tới một người.
...
Trong Chung Nam sơn, trên đỉnh thông tơi trời cao, hai người ngồi đối diện nhau, bàn cờ hai bên đen trắng đang sát phạt lẫn nhau, thời điểm nguy câp nhất, lúc này không có người nào chú ý.
Hán Chung Ly tết búi tóc, hở ngực, tay cầm quạt ba tiêu, hỏi:
- Ngươi đã quyết định rời núi một chuyến?
Lữ Động Tân vươn người đứng dậy:
- Số trời đã vậy, ta cũng không thể kháng lại, cuối cùng cũng nên kết thúc rồi.
Một chòm râu dài, thân phụ trường kiếm, nhưng thần sắc khí độ khác nhau qua lơn, ít đi một chút phong lưu nho nhã, nhiều hơn vài phần uy thế như đế vương.
Hán Chung Ly lắc đầu nói:
- Người nọ chỉ sợ không dễ đối phó, chớ nói chi nhiễm nhân quả.
Lữ Động Tân nói:
- Người nọ làm gì dễ đôi phó. Vừa mới hai người chúng ta nhớ lại thời điểm kia, không ngừng suy nghĩ và tiến thêm một bước, nhìn thấy Thiên Tiên đại đạo, sư huynh không được khuyên nữa, tâm ý Đồng Tân đã quyết. Ta đã phái Xuân Tinh đi tới quân của người Hồ hiệu lực rồi, ta sẽ thừa thiên mệnh diệt Hạ, không cho hắn nghịch thiên cải mệnh, còn cần vượt qua cửa ải của ta.
Hán Chung Ly thấy hắn tự xưng là Lữ Động Tân, cũng không chịu thù hận mê hoặc, hăn đi tới bàn cờ đá xanh nói:
- Đã như vầy, bàn cờ này ngươi cầm đi.
Lữ Động Tân vung tay áo thu bàn cờ lại, nhìn Hán Chung Ly thi lễ, phiêu nhiên rời nui.
...
Hứa Tiên nghe Ngư Huyền Ky suy diễn, lúc này cau mày.
- Bên Bát Tiên Động muốn hợp lực giết qua, bằng lực lượng mình ta làm sao ngăn cản?
Bát Tiên thành danh đã lâu, sở dĩ xưng là Bát Tiên Động, là vì còn co trung Bát Tiên và hạ Bát Tiên. Bọn họ đều là người nổi bật trong tán tiên, trên người đều có pháp bảo lợi hại, chỉ sợ bất luận người nào cũng không dễ đối phó, huống chi là tám.
Ngư Huyền Ky bình tĩnh cười nói:
- Việc này ngược lại lo lắng quá mức, việc này là do ngươi với Thuần Dương tổ sư có sâu xa, vốn không cho phép người nào nhúng tay vào, Thuần Dương tổ sư chắc hẳn cũng không muốn người khác liên lụy vào đó, chỉ cần ngươi không mời ai giúp đỡ thì bảy tiên khác chỉ nhìn mà thôi.
Hứa Tiên thở ra một hơi, tuy không chiếm viện trợ của người khác, nhưng cũng không phải một đấu thám, hắn cũng càng muốn đem chuyện này do một mình mình đảm đương.
- Nếu như chỉ có mình Lữ Thuần Dương thì ta có mấy phần nắm chắc.
Ngư Huyền Ky nói:
- Ngươi chớ cao hứng quá sớm, căn cứ vào suy tính của ta, trận chiến này ngươi phải thua không thể nghi ngờ.
Truyện khác cùng thể loại
33 chương
25 chương
59 chương
15 chương
210 chương
7 chương
227 chương