Hứa Tiên Chí
Chương 1117
Hoàng hậu nương nương bị lời nói loạn thất bát tao của hắn làm đầu óc choáng váng, nhưng cũng minh bạch một việc, người trước mắt cũng không phải giống người bình thường nàng vẫn thường gặp, có thể dùng quyền thế hù doạn. Mà trong mắt hắn, trên người bản thân cũng tuyệt không có quang hoàn thần thánh gì không thể xâm phạm cả. Tất cả quyền thế uy nghiêm của nàng đến trước mặt hắn đều như tuyết gặp lửa, mất đi tác dụng tác dụng. Nàng như là hài tử bỗng nhiên mất đi tã lót bảo vệ. Điều này khiến nàng có chút bất an, tuy rằng nàng chỉ cần kêu gọi một tiếng, rất nhiều thị vệ sẽ xông tới, nhưng không thể cải biến được tình cảnh hiện tại của nàng được.
Nàng từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên bị tháo bỏ hết các loại bảo hộ, lấy thân phận một nữ tử bình thường đến đối mặt với nam nhân quái dị này:
- Ngươi thực sự là xuất thân đọc sách thánh hiền sao?
- Mặc dù có đọc một chút, vẫn có chút thiếu sót, khụ khụ, nhưng ta cũng là đường đường thám hoa lang. Người thật minh bạch, quả nhiên không hổ là nương nương. Chỉ có nói chuyện như vậy mới có thể kế tục tiếp được. Ngươi muốn ta làm cái gì, xin mời nói thẳng ra đi!
- Bản cung mệnh lệnh cho ngươi, không, ta thỉnh cầu không nên lại gần hoàng nhi của ta thêm nữa. Ngươi không thể cũng đem hắn đoạt đi khỏi bên cạnh ta. Bằng không ta sẽ không tiếc tất cả thủ đoạn, tất cả đại giới, tới giết ngươi, dù cho thiên hạ bị diệt cũng sẽ không tiếc, ngươi tin hay không?
Hứa Tiên nói:
- Ta tin tưởng!
Nữ nhân độc ác như vậy rất là đáng sợ.
- Thế nhưng cho dù ta cái gì cũng không làm, người cũng sẽ mất đi hắn.
- Vì sao?
- Bởi vì ngươi không phải mẫu thân tốt!
Hứa Tiên thẳng thắn nói.
Hoàng hậu nương nương mạnh mẽ đứng dậy:
- Ngươi lại dám...Ta để hắn ngồi lên ngôi vị hoàng đế, đem nữ nhi gả cho nam tử tốt nhất trên đời...
Hứa Tiên nói:
- Đáng tiếc ngươi lại không có hỏi bọn họ muốn cái gì?
Đối với nam nhân mà nói, đỉnh điểm của công thành danh toại không gì qua được hoàng đế. Đối với nữ nhân truy cầu tối cao cũng không gì bằng nam nhân như Phan Ngọc, đương nhiên, nếu như nàng thực sự là nam nhân. Chỉ tiếc tình huống hiện thực cho tới bây giờ không dễ dàng tính toán như vậy.
Hoàng hậu nương nương không nói gì ngồi trở lại ghế, vẻ mặt uể oải lấy tay vỗ trán nói:
- Ta không hỏi bọn hắn nghĩ muốn cái gì? Vậy từ nhỏ đến lớn, có ai lại hỏi qua ta nghĩ muốn cái gì đây?
Hiển nhiên nàng buông rèm chấp chính, đoạt được đến sảng khoái không ngừng từ nắm quyền, cũng có quốc sự hỗn loạn, đấu đá lẫn nhau sứt đầu mẻ trán.
Hứa Tiên nói:
- Ngươi nghĩ muốn cái gì?
Hoàng hậu nương nương đã hung hăng trừng mắt qua.
Hứa Tiên nhấc tay nói:
- Tùy tiện hỏi mà thôi, vậy, ta có thể cho ngươi chút kiến nghị được hay không?
- Sao cơ?
Hứa Tiên nói:
- Cái này có gì phiền phức chứ, ngươi không phải là lão công theo nam nhân khác chạy mất. Bản thân tân tân khổ khổ mang theo hài tử còn không nghe ngươi nói, không một lòng với ngươi, cho ngươi cảm giác đặc biệt cô độc tịch mịch, đặc biệt hảo tâm không có báo đáp tốt.
Loại tình tiết này kiếp trước hắn đã ở trên TV đã xem đến phát chán, các loại tâm lý chuyên gia, phê bình vớ vẩn, phân tích một trăm lần a một trăm lần, hiện tại hắn cũng chuẩn bị đi ra phân tích một hồi.
Cái gọi là phiền não đế vương gia, nói trắng ra cùng gia đình bình thường có gì khác nhau. Các loại tình tiết Cửu Long đoạt đích gì đó, xét đến cùng không phải là phân phối tài sản không đều sao? Đều ở trong thôn là chị em dâu chửi nhau, huynh đệ đánh nhau. Đều ở trong hào môn đã thuê làm sát thủ. Mà ở hoàn thất lại là tự đem binh mãn ra, mọi người đánh một trận phân định.
Nhưng Hoàng hậu nương nương đối với Hứa Tiên tao ngộ bất hạnh của bản thân hạ thấp đến loại trình độ này, hiển nhiên rất là phẫn hận, hơn nữa cái gì là lão công cùng nam nhân khác bỏ chạy?
- Ngươi tự tay xuống bếp làm bữa cơm cho hắn, mang theo hắn đến phụ cận du ngoạn một chút, ở trước mặt hắn nói chút lời mềm mỏng một chút để hắn cảm nhận được chỉ có mụ mụ là tốt. Hài tử ở tuổi này rất dễ lừa gạt, tùy tiện nói hai ba câu, sẽ khiến hắn tin tưởng mà hồi tâm chuyển ý....
Hứa Tiên không nề hà khổ cực như vậy, đương nhiên không phải vì thương cảm phụ nhân như nàng, mà là lo lắng lo lắng đến hiện trạng của tiểu hoàng đế, lại tiếp tục phát triển xuống như thế, tương lai xác định vững chắc là một hôn quân. Cái gọi là lúc nhỏ không chiếm được, tương lai muốn bù đắp lại gấp bội. Cho dù không lo lắng vì thiên hạ lê dân, hắn cũng không nguyện để một hài tử tốt như vậy đi lên con đường chết này.
Hoàng hậu nương nương trách mắng:
- Tất cả đều là nói xằng nói bậy, bản cung thân là quốc mẫu, muốn mẫu nghi thiên hạ, xử lý triều chính, nào có công phu bồi tiếp một hài tử như hắn chơi đùa.
- Cái gọi là một nhà không yên, thì nói gì đến quốc quân thiên hạ, ngươi ngay cả hài tử của chính mình, quốc quân tương lai đều không bình định được, lại đi theo một đám đại lão gia lục đục với nhau, đây không phải là làm lỡ thời gian sao? Hơn nữa làm nữ nhân thế nào, quan trọng nhất cũng vẫn là hài lòng, nếu như không vui, chính là mẫu nghi thiên hạ cũng không có tư vị. Cùng chiến tranh man di loại sự tình này cũng không phải một nữ nhân như ngươi ngồi ở bên trong Kim Loan điện đau đầu một chút là có thể bãi bình được, vẫn là giao cho nam nhân đi. Dù sao quốc gia bất ổn, tất cả mọi người đều không muốn. Không bằng thử xem biện pháp của ta, nói không chừng là có thể đủ liễu ám hoa minh, sau đó lại làm ra cảnh gia đình vui vẻ, cuối cùng thiên hạ và tiểu ly, may mắn, may mắn.
Tuy rằng trong lời nói của Hứa Tiên rất nhiều thứ đều để Hoàng hậu nương nương có xung động muốn trở mặt, bất quá niệm tình hắn một mảnh hảo tâm (chủ yếu là suy nghĩ không có biện pháp bắt hắn), vẫn là chịu đựng nghe tiếp xuống phía dưới.
Doãn Hồng Tụ ở ngoài cửa điện đau khở chờ đợi, vừa thay Hứa Tiên lo lắng, cũng vì cô cô suy nghĩ. Đến sau này càng phát ra sầu muộn, nghĩ thầm thời gian dài như vậy sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ! Rốt cục bất chấp mệnh lệnh mệnh lệnh của Hoàng hậu nương nương,, xông vào trong điện, trước mắt một màn lại khiến nàng kinh ngạc cười toe toét.
Chỉ thấy Hứa Tiên ở trên cao đàm khoát luận, mà Hoàng hậu nương nương nàng luôn luôn kính nể lại ngưng thần yên lặng nghe ngóng, khi thì nhíu mày, lúc lại gật đầu, bỗng nhiên phát hiện Doãn Hồng Tụ tiến đến, thấy nàng vẻ mặt kinh dị, sắc mặt hơi choáng váng một chút:
- Hồng Tụ, sao ngươi lại tiến đến.
- A...Ta...
Hứa Tiên nói:
- Điều ta muốn nói cũng đã không sai biệt lắm, nương nương, thần hiện tại liền xin cáo lui.
Doãn Hồng Tụ nói:
- Ta cũng trở lại.
Hoàng hậu nương nương không có ngăn cản, mặc cho bọn họ rời đi.
Hứa Tiên và Doãn Hồng Tụ cùng đi ra khỏi cửa cung, Doãn Hồng Tụ liền chủ động đưa hắn tiễn ra lại, vừa mời bước lên xe ngựa. Doãn Hồng Tụ lập tức chất vấn nói:
- Ngươi đã làm gì đối với cô cô của ta?
Truyện khác cùng thể loại
33 chương
25 chương
59 chương
15 chương
210 chương
7 chương
227 chương