Hứa Tiên Chí
Chương 1105
- Mấy ngày trước đây, ta ở Giang Chiết gặp phải một con Hạn Mị...
Hứa Tiên êm tai nói lại:
- Rõ ràng đã là Bất Tử Chi Thân, lại hết lần này tới lần khác yêu cầu được chết.
- Thực sự là đáng thương.
Doãn Hồng Tụ thở dài, chính mình chẳng phải cũng là như vậy. Hoàng gia hậu duệ quý tộc thoải mái sinh sống không qua, hết lần này tới lần khác muốn đi chịu giá lạnh khủng khiếp ở tái ngoại.
Hứa Tiên nói:
- Trước lúc hắn lâm chung có giao phó cho ta một việc, nhưng ta cũng không biết gia hương của hắn ở nơi nào. Chỉ mơ hồ biết là ở phụ cận Trường An, nhưng ta lại nghĩ, trải qua thời gian dài như thế, chính là tìm được cố hương của hắn, thì phải làm thế nào đây? Thẳng đến mới vừa rồi, Minh Ngọc nói cho ta biết, nàng đã từng xem qua một quyển sách cổ, ghi lại dị tượng đào viên này, cùng với thời gian biến hóa lúc ban đầu....
Doãn Hồng Tụ kinh ngạc:
- Ngươi là nói, nơi này chính là cố hương của hắn?
Hứa Tiên nói:
- Ta không dám khẳng định.
Nói rồi đi ra phía trước, đem Băng Thiền đặt ở dưới cây đào, nhưng xung quang vẫn là một mảnh yên tĩnh.
Hứa Tiên giơ tay gõ gõ thân cây, phảng phất như gõ một cánh cửa đang khép hờ:
- Ta đã trở về.
Cây đào chợt chấn động, cánh hoa đều rơi rụng xuống.
Hứa Tiên lui ra phía sau vài bước, chỉ thấy những cánh hoa kia rơi xuống bỗng nhiên rung động, mở rộng cuồn cuộn nổi lên Băng Thiền, quấn đến trên ngọn cây cao cao.
"Ba" Một tiếng vang nhỏ, trong thân cây như là có vật gì đó mở ra, trong đào viên mỗi một cây đào đều theo đó rung động, chấn động rớt xuống cánh hoa mềm mại trên người.
Hoa rơi như mưa.
Cuồng phong đột nhiên nổi lên, cuốn vô số cánh hoa bay lên không trung. Doãn Hồng Tụ ngẩng đầu lên, nỗ lực mở to hai mắt, mơ hồ thấy rõ một khuôn mặt nữ tử đang mỉm cười, nhưng chợt đã bị cuồng phong thổi tan, biến mất không thấy, biến thành một hồi mưa hoa rơi xuống.
Một điểm tia sáng rơi xuống, Băng Thiền rơi vào lòng bàn tay của Hứa Tiên.
Doãn Hồng Tụ lẩm bẩm nói:
- Nguyên lai không phải người vô tình, mà chỉ là bỏ qua, bỏ qua mấy trăm năm, hắn cho rằng đã không ai chờ hắn, nguyên lai kỳ thực là có.
Nước mắt bỗng nhiên không rõ nổi lên, nắm chặt lấy ống tay áo của Hứa Tiên bên cạnh.
Hứa Tiên quay đầu lại, nhìn nàng vẻ mặt rơi lệ, nắm lấy bờ vai của nàng. Nàng đã thuận thế nhào vào trong ngực của hắn khóc lóc, rất nhanh nước mắt đã thấm đẫm vạt áo của hắn, hắn thở dài: Thực sự là trái tim thiếu nữ.
- Nếu như có thể để hắn trở lại, đến xem là tốt rồi, ngươi sao lại muốn giết hắn a!
Doãn Hồng Tụ nức nở vung tay ngọc đánh lên ngực Hứa Tiên.
Hứa Tiên nhẹ nhàng lắc đầu:
- Phiến biển hoa này từ lâu đã hao hết toàn bộ linh khí của nàng. Theo thời gian lưu chuyển, nàng có thể đã quên đó là chuyện tình đã nhiều năm trước, thậm chí đã quên là cùng người phương nào định ra ước hẹn, ở chỗ này chờ đợi. Bất quá là một cổ chấp niệm, một tia tàn hồn si tình mà thôi.
Mới vừa rồi trong nháy mắt đó, nàng có thể căn bản không thể phân rõ, trở lại là ai, nhưng khi cổ chấp niệm này biến mất. Tất cả liền đến chung kết.
Doãn Hồng Tụ đã khóc càng mãnh liệt hơn.
Mỗi năm, mỗi tháng nào đó, cứ đầu mùa xuân, ánh nắng tươi sáng sau giờ ngọ.
Tướng quân mặc giáp trụ chỉnh tề, sải bước lên chiến mã, đội mũ giáp, quay đầu lại cười nói:
- Đợi đến sang năm khi hoa đào nở, ta sẽ trở lại.
- Ừm, ta sẽ chờ ngươi!
Tiền viện bên cạnh thưởng hoa đình, một đám sĩ tử đang cao giọng đàm luận, bỗng nhiên cây đào xung quanh rung động, đào hoa rơi rụng, cũng không nhịn được dừng nghị luận lại, nhìn kỳ cảnh trước mắt.
Chỉ trong chốc lát đó, một mảnh biển hoa tiên gian mỹ lệ, đã biến thành một mảnh cây khô um tùm, mọi người đều là hai mặt nhìn nhau, trợn mắt há hốc miệng.
Trình Tàng Kiếm đánh bạo đứng dậy bẻ một cành hoa đào, quay đầu lại nói:
- Cây đào này đã chết héo.
Đã thấy Phan Ngọc cúi đầu rót một chén trà, giữa môi phun ra một tiếng thở dài nhẹ nhàng, không ngờ bạch sắc khí lưu như thế lại tiêu tán ở trong không trung. So với những sĩ tử khác vẻ mặt kinh sợ, hãi hùng, tự có một phen khí độ như hạc giữa bầy gà, khiến trong lòng người ta không khỏi sinh ra tán thán.
- Minh Ngọc cớ gì thở dài?
Phan Ngọc nói:
- Dị cảnh như vậy, xem như cũng đến tận cùng của nó.
Đối mặt với dị biến như thế, chúng sĩ tử khó nén nổi vẻ kinh sợ trên mặt, nhã hứng mới vừa rồi nói chuyện phiếm, nghị luận đã không còn, đều đứng dậy mượn cớ xin cáo lui, vội vàng không ngừng rời khỏi đào viên này.
- Minh Ngọc, còn chưa đi sao?
Trình Tàng Kiếm tuy rằng tự phụ vũ dũng, ở chỗ này cũng cảm thấy sau lưng phát lạnh.
Phan Ngọc lắc đầu:
- Hồng Tụ quận chúa thác ta chủ trì thay, ta sao có thể đi trước được. Chờ nàng trở lại giao phó cho nàng, Trình huynh thỉnh rời đi trước đã, ta ở lại chỗ này xem xét một chút.
- Xem xét?
Phan Ngọc ngoái đầu nhìn lại nói:
- Hưng suy dễ đổi, sinh tử dễ biến, ý vị trong biến hóa này, chẳng phải là so với một mảnh biển hoa càng sâu xa hơn nhiều sao?
Trình Tàng Kiếm nghe vậy, trong khoảng thời gian ngắn lại có chút ngây ngốc.
Truyện khác cùng thể loại
33 chương
25 chương
59 chương
15 chương
210 chương
7 chương
227 chương