Hứa Tiên Chí
Chương 1092
Trời tối giống như ban đem, Lý Công Phủ cầm ngọn nến ra chiếu sáng cho hắn:
- Ngươi phụ đạo nhân gia biết cái gì, đây là Long vương gia hiển linh, chuyên đánh ác đồ. Ngươi không thấy Huyện lệnh của chúng ta. Hiện tại gặp phải loại khí trời này, đã sợ đến chết đi sống lại, ở nhà cầu thần bái phật.
Hứa Giao Dung lườm hắn một cái:
- Lẽ nào ngươi không hề sợ hãi?
Lại có chút lo sợ nhìn lên bầu trời, chuẩn bị vo gạo xong, nhanh chóng trở về phòng.
Lý Công Phủ:
- Ta sợ cái gì, ta là người tốt bình sinh không làm chuyện trái với lương tâm, nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa.
"Thùng thùng thùng", ba tiếng gõ cửa khiến Lý Công Phủ bị dọa nhảy dựng, loại khí trời này làm sao còn có người đến cửa.
- Loại can đảm này lẽ nào là bộ đầu đây?
Hứa Dao Dung mở cửa viện, chỉ thấy một nữ tử đang đứng trước cửa:
- Ngươi là?
- Ta là Niếp Tiểu Thiến, là...của Hán văn.
Nàng cắn cắn môi, vẻ mặt ửng đỏ:
- Lần này tới Hàng Châu, đặc biệt đến bái phỏng tỷ tỷ tỷ phu.
Niếp Tiểu Thiến ở lại Hoàng Sơn một đoạn thời gian, sau đó liền lập ý muốn đem động phủ di chuyển qua. Do đó cố ý trở lại Hàng Châu Phượng Hoàng Sơn chuẩn bị chuyển đi vài thứ, đến bái phỏng tỷ tỷ, tỷ phu của Hứa Tiên cũng là thuận tiện.
- A, ta nhớ ra rồi, vừa rồi sắc trời quá tối, không thấy rõ mặt, ngươi chính là thiếp của Hán văn, mau mời vào trong.
Tiểu Thiến không có ở lâu, ngồi nói chuyện một lúc liền cáo từ rời đi. Hứa Giao Dung mở ra mấy món lễ vật nàng mang đến, đều là kỳ trân dị bảo, vội tìm ra cửa, nhưng Tiểu Thiến đã biến mất không thấy.
Trời ngày một tối giống như đêm khuya, Tiểu Thiến ngẩng đầu nhìn về phía phương hướng Linh Ẩn tự, ngược lại hướng tới thành Đông đi đến.
Thành Đông mới xây miếu Long Vương mái cong như chiếc sừng, khí thế rộng lớn. Trong điện phủ to lớn đang quỳ đầy người. Ai nấy đều dập đầu cầu khẩn, biểu thị chính mình nhất định hối cải, làm lại con người một lần nữa. Xin Long vương gia nghìn vạn lần không nên tức giận. Ngoài cửa điện quang chợt lóe, một tiếng sấm rền nổ vang, kinh thiên động địa. Tất cả mọi người đều là run rẩy, có người càng là té ngã xuống đất.
- Thế nhưng ta không có tức giận a!
Ngao Ly đang bưng mặt ngồi ở trên thần đài.
Ngoài cửa lại là một tia điện quang lóe xuống, rõ ràng đem bóng dáng của một nữ tử chiếu vào trong đại điện. Mọi người vội vã quay đầu lại nhìn, ngoài cửa nào có người nào ở đấy. Nhưng một chuỗi ánh sáng chợt lóe liên tiếp, bóng dáng kia cũng rõ ràng hơn, trong lòng mọi người chợt sợ hãi, đây rõ ràng là Long vương gia đang nhìn bọn họ.
Không biết ai kêu gọi một tiếng:
- Long vương gia hiển linh!
Mọi người xoay người quay về phía Long vương gia ngoài cửa, quỳ rạp xuống đất, Ngao Ly nhìn một đống cái mông liền phiền muộn một phen.
Tiểu Thiến nhìn quanh thân mình, không nghĩ tới kiếp lôi điện thiểm này có thể phá được phép ẩn thân của nàng, chiếu ra hình bóng của nàng.
Ngao Ly nhìn ra trước cửa, liền kinh hỉ nói:
- Tiểu Thiến!
Tiểu Thiến mỉm cười nói:
- Phải gọi là Tiểu Thiến tỷ tỷ.
- Tiểu Thiến sao ngươi trở lại?
- Bởi vì nhớ ngươi. Đây là là người phương nào đang độ kiếp vậy?
Ngao Ly nói:
- Ngoại trừ lão hòa thượng Pháp Hải kia còn có thể là ai được nữa? Ầm ĩ muốn chết.
Điều này cũng nằm trong dự liệu của Tiểu Thiến, chỉ nói:
- Chúng ta tới gần một chút, đến coi trộm xem sao!
Người tu hành độ đại thiên kiếp, tràng diện như vậy cũng không tầm thường.
Liền đi tới gần Phi Lai Phong, ở trên một ngón núi lận cận đó, đã thấy quanh mình còn có không ít người tu hành khác đang quan vọng. Chỉ thấy trên Phi Lai Phong lôi đình chằng chịt, một lão tăng thân khoác áo cà sa, hóa kim thân ba trượng, cùng thiên địa lôi đình vật lộn, lấy thực lực bản thân, đấu với thiên địa chi uy, đám người tu hành đều nhìn đến tâm thần khao khát.
Không biết qua bao nhiêu lâu, lôi đình tiêu tan sạch, trời giáng mưa phùn, một mảnh tường vân thụy khí từ trên trời hạ xuống. Trong đó truyền đến từng trận Phạm Âm tụng xướng, chính là tiếng của pháp loa pháp cổ.
Pháp Hải nhìn lên bầu trời, lộ ra mỉm cười nhàn nhạt.
Tiểu Thiến nói:
- Chúc mừng đại sư, vượt qua đại thiên kiếp, tu thành Thiên Tiên nghiệp vị.
Pháp Hải quay đầu lại hướng phía nàng chắp tay một cái, liền bước lên tường vân, nhắm hướng Cửu Trọng Thiên Khuyết bay đến. Cửa trời mở ra, chúng tiên hành lễ với hắn. Pháp Hải nhất nhất hoàn lễ, tường vân cũng không dừng lại, mang theo hắn tiếp tục hướng lên trên bay đi.
Từ từ trong biển mây, một đạo nhân ngăn lại ở trước mặt hắn:
- Chúc mừng đạo hữu, chúc mừng đạo hữu, bần đạo Thái Âm Chân Nhân, ở chỗ này chờ ngài đã lâu.
- Nguyên lai là Thái Âm Chân Nhân, thất kính thất kính, bần tăng vốn muốn đến Tây phương thế giới cực lạc, đạo hữu cớ gì ngăn ta lại?
Pháp Hải cảm giác Thái Âm Chân Nhân tựa thực tựa hư, hiển nhiên chỉ là một cổ thần niệm, mà không phải chân thân.
- Như Lai Phật tổ hiện không ở Tây phương thế giới cực lạc, mà ở trong Đâu Suất Cung, mời đạo hữu đi theo ta đi!
Pháp Hải nghi ngờ nói:
- Đâu Suất Cung?
Hắn từ sau khi tiếp nhận Kim Bát, đã có mấy trăm năm chưa từng gặp qua Như Lai Phật tổ, Đạo Tổ cũng có mấy trăm năm chưa từng hiện thân. Ai cũng không biết bọn họ thân ở nơi nào. Hôm nay nghe nói nơi hạ lạc, liền theo Thái Âm Chân Nhân đi trước.
- Đang buồn bực một việc, cần đạo hữu ngươi tới, mới tiện thương nghị.
Thái Âm Chân Nhân quay đầu lại, trong lời nói tựa như có thâm ý.
Trong biển mây một tòa đại môn mở ra, trên cửa dùng tiểu triện viết ba chữ lớn Đâu Suất Cung, Thái Âm Chân Nhân xòe tay mời Pháp Hải đi vào, còn mình lại hóa quang mà bay đi.
Pháp Hải bước vào trong cửa, mặc dù lấy tâm tình của hắn, cũng không nhịn được giật mình. Trong điện chư tiên đang ngồi, nam nữ phật đạo đều có. Không một ai không thành Thiên Tiên đại năng, chỉ là thân hình như ẩn như hiện, hiển nhiên cũng không phải là chân thân, mà Thái Âm Chân Nhân cũng ở trong đó.
Chư tiên hướng về phía hắn chúc mừng, Pháp Hải không dám kiêu căng, nhất nhất hoàn lễ sau đó.
Trong điện lại trầm mặc một hồi, để Pháp Hải không rõ nguyên do. Ở trong mây mù bay lượn, thấy không rõ diện mục của mọi người, chỉ bằng vào thiên nhãn quan sát. Chỗ Thái Âm Chân Nhân đang nồi, hiện ra một vòng câu nguyệt.
Chợt có người mở miệng nói:
- Bệ hạ, mời ngài nói tiếp đi!
Pháp Hải thấy được chỗ người nọ đang ngồi, là một mảnh sao trời rộng lớn như biển, liền biết là Tử Vi Đại Đế không thể nghi ngờ. Mà người có thể được Tử Vi Đại Đế xưng là bệ hạ, không có ai ngoài vạn thiên chi thủ, vương của chúng thần, hạo thiên kim khuyết, vô thượng chí tôn Ngọc Hoàng Đại Đế.
- Nói cái gì?
Ngọc Hoàng Đại Đế ẩn thân ở sâu trong vân vụ, nghe vậy như là mới hồi phục lại tinh thần.
- Bạch Tố Trinh.
- A, vậy thì đến nói Bạch Tố Trinh, các ngươi nói đi!
Pháp Hải lúc này mới biết bọn họ muốn thương nghị là chuyện này, sau đó lại trầm mặc một hồi, chợt nghe một người nói:
- Quan Thế Âm Bồ Tát đã nỗ lực khuyên phục Bạch Tố Trinh kia, nhưng xem ra là vô dụng.
Truyện khác cùng thể loại
33 chương
25 chương
59 chương
15 chương
210 chương
7 chương
227 chương