Hứa Tiên Chí
Chương 1082
Vân Yên nói:
- Những lời này, ta sẽ thay ngươi truyền đạt lại. Phu quân đi ra một chút đi, Loan nhi đêm qua đúng là không làm sao ngủ được.
Hứa Tiên liền đi đến sơn đạo, chỉ thấy Thanh Loan đang ôm gối ngồi ở trên lan can đá. Nhìn đám sương phía xa bao phủ cả sơn lâm. Thần tình tựa như có chút suy nghĩ. Trường kiếm để nghiên bên chân, tóc đuôi ngựa thật dài theo phiêu lãng theo gió. Để hắn không khỏi cảm thán, nàng xác thực đã trưởng thành hơn rất nhiều, chí ít thần tình khí độ đã không phải tiểu nha đầu năm xưa có khả năng cùng so sánh.
Thanh Loan nghe có tiếng bước chân, quay đầu lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Hứa Tiên nói:
- Các nàng đều có chuyện muốn làm, xem ra sự nghiệp to lớn trảm yêu trừ ma chỉ có thể giao cho chúng ta!
Đi riêng? Thanh Loan cắn cắn môi, đã thấy Hứa Tiên đứng phía sau cách đó không xa, Vân Yên đang cười cười ngoắc tay với nàng.
Hứa Tiên nói:
- Thanh Loan nữ hiệp! Thirng dẫn ta một đoạn đường đi!
- Ừm!
Thanh Loan ngự kiếm hoành không, lấy độ cao cực thấp xẹt qua rừng cây rậm rạp, dẫn theo khí lãng, ở trong biển rừng mở ra một vết tích. Theo sơn thế phập phồng bất định. Từ lúc nàng học được ngự kiếm, đây đã không biết là lần thứ mấy phi hành như vậy. Nhưng so với lần đầu tiên ngự kiếm lên trời đều phải khẩn trương vui sướng hơn, bởi vì Hứa Tiên đang đứng ở phía sau người nàng.
Sợi tóc của nàng bay về phía sau, khẽ quấn lên hai gò má của Hứa Tiên để hắn cảm thấy có chút ngứa ngày, liền đơn giản mở cánh tay ra nắm lấy vòng eo thon thả như trẻ nhỏ của nàng, đem nàng ôm vào trong ngực.
Thân thể Thanh Loan cứng đờ ngược lại mềm mại xuống, tốc độ phi kiếm chậm hơn rất nhiều, khẽ kêu một tiếng:
- Ca!
Đem nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực, tâm thần Hứa Tiên thanh tĩnh, cười khổ bài trừ tạp niệm, lại đem nàng càng ôm chặt vào trong ngực.
Thanh Loan bất chấp ngượng ngùng trong lòng, hận không thể thời khắc này càng thêm dài hơn mới tốt. Trong khuôn mặt thanh lệ không còn vẻ tiêu sái sắc bén của kiếm tiên, nhiều thêm vài phần ý loạn tình mê của thiếu nữ.
Tuy rằng phóng chậm tốc độ, nhưng dựa vào tốc độ ngự kiếm phi hành, rất nhanh liền đi tới Độc Long động đánh dấu trên bản đồ, địa phương Thánh Địa của di nhân.
Nhưng khi Hứa Tiên và Thanh Loan chạy tới đây, lại chỉ thấy được một mảnh hỗn độn. Trúc lâu cao lớn đã sụp đổ, cổ mộc che trời bị bẻ gãy trên mặt đất, lửa trại đã tắt ngấm, mang theo tro tàn còn nóng nói cho Hứa Tiên biết đây vẫn là chuyện xảy ra không lâu trước. Xung quanh cũng không còn thấy một bóng người.
Hứa Tiên lập tức nhìn về phía động quật đen kịt sâu thẳm kia, chợt nghe được một thanh âm yếu ớt trong đó:
- Cứu, cứu mạng!
Ngưng thần nhìn một cái, xà mẫu đang từ trong đó chậm rãi bò ra, Hứa Tiên còn không kịp hành động. Đồ đằng xà hình trên người nàng đã bỗng nhiên buộc chặt, đem thân thể nàng vặn vẹo thành một góc độ quái dị, sau đó kéo vào sâu trong động phủ.
- Đây là Hứa Tiên ngươi nói đi!
Xà thần từ trong động bò ra.
Bằng vào kiến thức rộng rãi của Hứa Tiên, cũng vẫn bị cả kinh nhỏ nhỏ, thân thể của con rắn này là một đoàn liệt hỏa hắc hồng đậm đặc.
Hứa Tiên thất kinh hỏi:
- Ngươi là loại yêu quái gì?
Lẽ nào lại là Yêu Thần nào đó biến hóa ra.
- Ta? Ta là cái gì, ta là ai?
Xà thần mơ hồ trong nháy mắt rồi nói:
- Có người để ta trấn áp ở chỗ này, đã không biết qua bao nhiêu năm, mọi người đều đã chết!
Hứa Tiên nói với Thanh Loan:
- Xem ra là bị trấn áp quá lâu, đem trí óc trấn đến ngu ngốc rồi. Loan nhi, tên ngốc này liền giao cho ngươi.
Trong lòng hắn suy đoán rằng, Xà thần này đại khái là bị đạo sĩ kia áp ở chỗ này. Cái gọi là An Long, an chính là "long" này đi sao!
Dựa vào suy đoán của hắn, con rắn này đại khái cũng chính là tiêu chuẩn Địa Tiên, Thanh Loan hẳn là không khó đối phó.
Xà thần khẽ co rụt đầu lại, ầm ầm lao tới, từng đợt chấn động núi non.
Thanh Loan gật đầu, rút kiếm ra khỏi vỏ, trống rỗng đâm thẳng đến. Một đạo kim sắc kiếm quang nhanh như điện chớp đâm về phía đầu rắn. Xà thần cúi đầu, dùng sừng nhọn trên đầu phá mở kiếm quang, hướng về Thanh Loan mạnh mẽ xông lên.
Thanh Loan đã sớm có chuẩn bị, ngự kiếm bay lên cao không, Xà thần cũng đằng không bay lên, như Hỏa Long xông thẳng tới bầu trời.
Có Hứa Tiên ở bên quan khán, Thanh Loan một lòng tốc chiến tốc thắng, nhắm mắt kháp động kiếm quyết, trước mắt Kim Ngô Kiếm đột nhiên phát ra quang mang, không rõ hình dạng bản thân thanh kiếm, quang mang bỗng nhiên trán phóng. Ở trên bầu trời hình thành một trận đồ từ Thái Cực bát quái thậm chí đông đảo ký hiệu cấu thành. Trong trận đồ hiển hiện vô số thanh Kim Ngô Kiếm.
Thanh Loan mở hai tròng mắt ra, mũi kiếm chỉ về phía Xà thần một cái. Kiếm quang mênh mông như mưa, hướng về phía Xà thần rơi xuống.
Xà thần há mồm phun ra một cổ Hỏa Vân, chống đỡ kiếm quang chen chúc tới, nhưng kiếm vũ vô cùng vô tận, chỉ trong chốc lát đã đem Hỏa Vân cắn nát, đem Xà thần bao phủ ở dưới kiếm vũ. Thân thể khổng lồ của Xà thần căn bản không kịp né tránh, bị vạn kiếm xuyên thân, rên rỉ một tiếng, rồi rơi xuống mặt đất, Hỏa Vân hình thành thân thể đều tiêu tán đi. Cuối cùng chỉ còn lại có một đầu rắn ầm ầm rơi xuống đất, ở trên đại địa nện xuống một hố sâu.
Để Hứa Tiên trên mặt đất thoạt nhìn cũng có chút sợ hãi than, trong Địa Tiên sợ rằng không có mấy người có thể chống đỡ được loại kiếm vũ này công kích. Kiếm tiên không hổ là lực phá hoại cực mạnh trong người tu hành.
Thanh Loan hạ xuống bên cạnh Hứa Tiên, nhẹ nhàng thở ra một hơi, hiển nhiên mới vừa rồi một chiêu kia đối với nàng mà nói cũng không dễ dàng gì, có chút đắc ý hướng phía Hứa Tiên le lưỡi, một bộ dáng chờ đợi khen thưởng.
Hứa Tiên tự nhiên sẽ không để nàng thất vọng, xoa xoa đầu của nàng:
- Làm không tệ, một chiêu này tên gọi là gì?
- Đây là chưởng môn căn cứ theo chân ngôn của Đạo Tổ, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật, sáng chế ra. Còn không có tên gọi, ta cũng là vừa mới học được.
Hứa Tiên nói:
- Trở lại nói với hắn, liền gọi là Vạn Kiếm Quyết đi.
- Đây là thứ gì vậy?
Hứa Tiên đi tới bên cạnh đầu rắn, đang chuẩn bị cất vào trong Công Đức Ngọc Bài cầm trở lại nghiên cứu một chút, đã thấy trên thiên linh cái xích hồng của Xà thần có một chút trắng, nhìn kỹ lại là một cái đuôi tên.
Sọ não của Xà thần này cực kỳ kiên cố, chính là kiếm vũ mới vừa rồi cũng không thể lưu lại một điểm vết tích, là cái gì có thể đâm sâu vào đó như vậy. Hứa Tiên hiếu kỳ, gõ trên đầu rắn, hai tay nắm chặt vũ tiễn, giẫm lên người nó dùng lực hướng về phía trước nhổ ra. Theo một trận tiếng kim chúc khiến kẻ khác chói tai vang lên, trường tiễn đã bị từng chút nhổ ra.
Hứa Tiên chỉ cảm thấy trên tay buông lỏng, rốt cục đem mũi tên rút ra, đầu rắn cũng theo đó rung động một chút.
Hứa Tiên đánh giá mũi tên này, cả vật thể trong suốt trắng sáng, phi thường đẹp mắt.
Truyện khác cùng thể loại
33 chương
25 chương
59 chương
15 chương
210 chương
7 chương
227 chương