Hứa Nhan, Em Chạy Không Thoát!
Chương 33
Triệu Thanh Liên không nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Hứa Nhan, liền có cảm giác rất thất bại, khuôn mặt quyến rũ nháy mắt vặn vẹo. Cô ta nghiến răng nói:
"Người khác gọi cô một tiếng Hứa tiểu thư, cô liền nghĩ mình là tiểu thư danh giá thật sao? Chẳng qua chỉ là một con nhỏ quê mùa mà thôi, cũng dám đứng ở đây không biết xấu hổ! Chờ Phỉ Ngạo chơi chán, sẽ đá cô ra khỏi cửa!"
Hứa Nhan nhăn mày, mà Trần phu nhân ở bên cạnh cũng tỏ vẻ chán ghét vì lời nói này. Ai không biết người đàn ông kia kén chọn đến cỡ nào? Nếu có thể lọt vào mắt xanh của anh ta thì xem như phúc khí mấy đời rồi! Cho dù Hứa Nhan không có một gia thế khổng lồ đứng ở phía sau chống lưng, nhưng cô ấy vẫn có đại thiếu gia nhà họ Phỉ cưng chiều. Như vậy so với bất kì thế lực nào cũng đáng sợ hơn! Người này trước kia dịu dàng đằm thắm, là nữ minh tinh vô cùng được ngưỡng mộ, sao bây giờ cứ như người đàn bà chanh chua ở trong chợ vậy?
Trần phu nhân không nhịn được liền nói:
"Cho dù Hứa tiểu thư không sinh ra trong giới thượng lưu, nhưng với thân phận là Phỉ thiếu phu nhân thì cô ấy so với bất kì người nào ở đây đều có bối cảnh cao hơn một bậc. Cô tự nhận mình là tiểu thư danh giá, vậy sao ngậm miệng mở miệng toàn là mấy lời "vàng ngọc" vậy?"
Hai câu, khiến cho Triệu Thanh Liên nghe xong cứng cả miệng, càng thêm tức giận nhưng không có chỗ phát tác. Nếu không phải Phỉ Ngạo chèn ép khiến sự nghiệp của cô ta xuống dốc trầm trọng, cô ta làm sao sẽ trở nên đanh đá thế này? Hơn nữa, chỉ đánh người phụ nữ của anh ta một cái, anh ta lại nhẫn tâm cướp đi rất nhiều mối làm ăn của Triệu gia, làm cho cha mẹ và anh chị em trong nhà luôn yêu thương cô ta cũng bắt đầu lời ra tiếng vào chỉ trích. Người kiêu ngạo và quen sống trong nhung lụa như Triệu Thanh Liên làm sao chịu nổi đả kích này chứ?
Hứa Nhan bóp bóp cái trán có chút đau nhức, khóe môi cong lên:
"Trần phu nhân đừng nóng, chúng ta đến đây để dự tiệc sinh nhật, nên vui vẻ mới đúng, tránh tổn hại đến nhan sắc. Thấy chó bên đường sủa bậy cũng không thể dừng lại giảng đạo lí cho nó được."
"Cô nói ai là chó?"
Triệu Thanh Liên vừa nghe xong lập tức hét lên, hấp dẫn không ít sự chú ý. Mà Hứa Nhan lại làm ra vẻ giật mình:
"Triệu tiểu thư, tôi đang nói chuyện với Trần phu nhân, không hề nhắc đến tên cô, cô nổi nóng cái gì?"
"Hứa Nhan, tôi nói cho cô biết, hạng người vì tiền bán mình như cô vốn không xứng với Phỉ Ngạo! Nói không chừng ai cho cô tiền cô liền theo kẻ đó mà ngủ!"
Triệu Thanh Liên giống như phát điên rồi, chỉ thẳng vào mặt Hứa Nhan mà mắng. Bộ dáng này vô cùng hung dữ, khiến cho Trần phu nhân và mấy vị tiểu thư đứng gần cũng không nhịn được sợ hãi, sợ một khắc sau cô ta sẽ nhào vào cắn người.
Mi tâm của Hứa nhan nhíu lại, mắng cô như vậy đã có chút quá đáng, hiện tại không chỉ là mặt mũi của cô bị người này chà đạp, mà Phỉ Ngạo cũng sẽ bị chê cười. Cô nhìn thẳng vào Triệu Thanh Liên, gằn giọng:
"Cô Triệu, tôi có xứng với Phỉ Ngạo hay không tự anh ấy biết cân nhắc, cô lấy quyền gì mà chửi mắng tôi? Cô xem bộ dáng của cô có chút nào hợp lễ không vậy? Tôi có thể kiện cô tội xúc phạm nhân phẩm! Cô là một minh tinh, lại chẳng khác gì mấy phụ nữ chợ búa không hiểu chuyện, miệng toàn là thứ bẩn thỉu, tôi cũng thấy mất mặt thay Triệu gia các người!"
Lời này động vào chỗ đau của Triệu Thanh Liên, cô ta từng là người nổi tiếng hiền dịu trong giới giải trí, bây giờ thì biến thành bộ dáng ác phụ như thế này, tất cả đều tại Hứa Nhan! Tại người phụ nữ này!
Chỉ thấy Triệu Thanh Liên giận run lên, thật sự tiến lên phía trước muốn đánh người. Hứa Nhan đã có chuẩn bị, vì vậy thời điểm người đối diện vừa động đậy, cô liền né sang bên cạnh. Mà Triệu Thanh liên không nghĩ Hứa Nhan phản ứng linh hoạt như thế, cô ta mất đà, không thể dừng lại được, trực tiếp bổ nhào tới bàn tiệc sau lưng Hứa Nhan.
Loảng xoảng.
Triệu Thanh Liên đẩy ngã bàn tiệc, xô đổ toàn bộ thức ăn xuống sàn, sau đó chật vật bò dậy, nước trái cây trộn lẫn vụn bánh theo mái tóc nhỏ giọt xuống chiếc đầm bó sát, bộ dáng thảm hại vô cùng.
Hứa Nhan cũng không đành lòng, nhưng ai bảo cô ta đến đây gây chuyện với cô chứ? Cô cởi áo choàng trên vai xuống, trước ánh mắt oán hận của Triệu Thanh Liên ném lên người cô ta:
"Đừng để mình trở thành trò cười cho thiên hạ nữa."
Cô tốt bụng nhắc nhở một chút, Triệu Thanh Liên vốn đang muốn quăng cái áo trên người đi liền phát hiện do tư thế té ngã nên một mảng lớn da thịt trên đùi bị lộ ra ngoài, xấu hổ đến mức mở to mắt, sau đó bật khóc nức nở.
Trong bữa tiệc này cũng có người của Triệu gia, là con cả Triệu Hữu. Bên này tiếng động quá lớn, rất nhiều người đều ngừng nói chuyện nhìn qua, tất nhiên Triệu Hữu cũng phát hiện em gái bị ngã. Hắn đi nhanh tới, cởi áo vest bên ngoài trùm lên người em gái mình, thế này mới che được hết cảnh xuân. Dù sao áo khoác của Hứa Nhan đưa cho Triệu Thanh Liên cũng khá ngắn, loại này mặc vào chỉ có tác dụng làm đẹp mà thôi.
Triệu Hữu thấy em gái vùi đầu khóc thương tâm như vậy, liền quay đầu dùng ánh mắt chất vấn nhìn Hứa Nhan:
"Hứa tiểu thư, cô tội gì phải làm vậy với Thanh Liên? Con bé bị cô hại chưa đủ thảm sao?"
Người đàn ông này tướng mạo đường hoàng, cũng rất tuấn tú, nhưng so ra còn kém cạnh Phỉ Ngạo bốn năm phần. Hứa Nhan vừa đánh giá trong lòng vừa làm mặt lạnh:
"Tôi làm gì với Triệu tiểu thư cơ? Anh thử hỏi mọi người xung quanh xem, em gái anh té ngã có liên quan gì tới tôi không? Còn nữa, tôi hại cô ấy thảm? Tôi cũng rất tò mò muốn biết một người quê mùa không có gia thế khủng chống lưng như tôi hại được ai trong bữa tiệc này!"
"Cô..."
Triệu Hữu đang còn muốn nói gì đó, Trần phu nhân nãy giờ ở bên cạnh Hứa Nhan đều nhìn thấy tận mắt, vội giải thích:
"Triệu tiểu thư tự mình chạy đến chỗ người ta, chẳng lẽ muốn Hứa tiểu thư đứng lại chờ đánh?"
Bên này cũng có người quen biết Triệu Hữu quan sát sự việc, vội nháy nháy mắt với hắn. Hắn là người thông minh, cũng hiểu tính tình của Thanh Liên gần đây có chút bất ổn, nhưng thân làm anh trai, sao có thể để bỏ qua dễ dàng cho cái người gián tiếp gây hại đến em gái mình như vậy? Thanh Liên là ngôi sao sáng trong giới giải trí, tuy hiện tại đang xuống dốc nhưng vẫn rất nổi tiếng! Trong tiệc rượu có nhiều người nhìn thấy dáng vẻ cô nàng ngã chổng vó thế này, thể diện cũng chẳng còn lại chút nào nữa rồi. Hắn đỡ em gái đứng lên, đối diện với Hứa Nhan:
"Hứa tiểu thư, dù sao chuyện này cũng có liên quan đến cô cùng Phỉ tổng. Tôi nghĩ cô nên xin lỗi Thanh Liên một tiếng!"
Người ta cũng có nỗi khổ riêng, Hứa Nhan hiểu, vả lại cô không phải cố tình muốn gây chuyện, lại nói cũng do Phỉ Ngạo phá nát sự nghiệp của Triệu Thanh Liên. Nghĩ vậy, đang định mở miệng cho bọn họ bậc thang đi xuống thì bên hông lại căng thẳng, cả người liền rơi vào trong vòng tay ấm áp của ai đó. Mùi hương cà phê thơm ngát dễ ngửi khiến cho tinh thần đang căng thẳng của cô hơi thả lỏng.
"Chuyện gì liên quan đến tôi? Triệu Hữu, cậu nói thử xem? Tại sao vợ tôi phải xin lỗi Triệu Thanh Liên?"
Phỉ Ngạo xuất hiện làm vô số phụ nữ đứng gần mắt đều sáng lên, không nhịn được đỏ mặt rồi len lén bắn điện về phía anh. Anh vừa đến đã gọi thẳng tên của hai người này, còn ôm Hứa Nhan như vậy, căn bản là đang ra oai, không muốn cho người ta mặt mũi.
Cái loại áp lực vô hình từ trên người Phỉ Ngạo phát ra làm Triệu Hữu hơi sợ hãi, hắn nghẹn họng, vừa rồi chỉ lo tìm cách giải quyết cục diện rối rắm này lại quên mất người đàn ông của Hứa Nhan là ai! Triệu Hữu hắn có thể đắc tội với Phỉ gia sao? Không thể!
Ánh mắt Phỉ Ngạo lạnh lùng nhìn cô gái đang nép vào trong ngực Triệu Hữu, khiến cho cô ta run lên bần bật. Dĩ nhiên việc xảy ra ở đây anh đều đã biết, mới ngăn cản Hứa Nhan nói lời xin lỗi. Anh không thốt ra câu nào khó nghe, cũng không tỏ thái độ giận dữ, chỉ một cái nhìn đã làm Triệu Thanh Liên hối hận gần chết, cô ta nhớ lại trước kia mình hào quang vô hạn, lúc này lại ủy khuất vô cùng, càng khóc to hơn.
Triệu Hữu bất đắc dĩ nói: "Xin lỗi, Phỉ tổng, chỉ là hiểu lầm. Tôi đưa Thanh Liên về trước."
Hắn nhanh chóng quyết định rồi ôm em gái đi thẳng ra ngoài, không quên nói một tiếng với người tổ chức buổi tiệc này.
Nhân vật chính đã lui, có người lập tức tới dọn dẹp bàn tiệc bị phá hư kia, mọi người cũng thức thời tản ra, chừa lại không gian cho hai kẻ đang đứng ở đó.
Phỉ Ngạo không chút để ý đến ánh mắt phóng điện của mấy cô gái bên cạnh, đưa tay sờ gò má hơi ửng hồng vì uống rượu của Hứa Nhan.
"Em bị bắt nạt?"
"Không có. Anh tới vừa đúng lúc em đang bắt nạt người ta đó."
Hứa Nhan thành thật trả lời, nghĩ người vừa rồi chịu ủy khuất cũng là Triệu Thanh Liên chứ không phải cô. Phỉ Ngạo lúc ở cạnh cô thì rất dễ chịu, rất thoải mái, nhưng khi ở chốn đông người, khí thế trên thân anh lại kéo lên mức cao nhất, làm cho người xung quanh cảm thấy có chút xa cách và khó gần.
Cô nhu thuận ôm cánh tay anh, cười hỏi:
"Chuyện làm ăn của anh sao rồi?"
Phỉ Ngạo cho cô một cái nhìn yên tâm: "Rất tốt. Chúng ta đi thôi, lần sau không cho em uống rượu, chú ý sức khỏe chút."
Anh ôm eo Hứa Nhan, kéo cô rời đi trong khi bữa tiệc chỉ mới diễn ra được một nửa. Cô vốn định hỏi, song cảm thấy chủ nhân bữa tiệc cũng không nói gì thì cứ về thôi, ở đây thêm một lát lại sợ phát sinh việc gì ngoài ý muốn. Cô quay sang vẫy vẫy tay với Trần phu nhân, bất đắc dĩ đành dùng khẩu hình miệng nói lời tạm biệt.
Truyện khác cùng thể loại
72 chương
13 chương
2 chương
44 chương
268 chương
57 chương