Hư Lộ

Chương 180 : Tàng Kinh Các

- Nếu ý ngươi đã quyết thì ta cũng không ép buộc, nhưng ta có một lời khuyên là hãy tự lượng sức mình, đừng tham lam mà dẫn đến vạn kiếp bất phục. Con đường tiên đạo tuy vận số quan trọng nhưng nếu không thức thời rất dễ dẫn đến họa diệt vong. Ta xem ngươi không phải kẻ ngốc, chắc chắn sẽ không làm loại sự tình thiếu suy nghĩ. Vị Hòa trưởng lão nhìn thấy ngữ khí kiên định của tên đệ tử thì cũng không muốn nhiều lời nữa. Mỗi một người đều có con đường và tạo hóa riêng, lão ta chỉ lo lắng cho tông môn mất đi một tên luyện dược sư cấp hai mà thôi. Chứ nói đến tu vi Trúc Cơ của Nguyên Hạo thì chết mấy chục tên cũng chẳng ảnh hưởng gì đến sự phát triển của môn phái cả. Địa vị của một vị luyện dược sư hơn xa những tên đệ tử phổ thông khác. Thậm chí, chiêu mộ một vị luyện dược sư cấp hai còn đáng giá hơn một gã Kim Đan kỳ nữa. - Đệ tử tạ ơn trưởng lão đã hoàn thành cho. - Ừm, tuy ta không phản đối nhưng ngươi cần phải nâng cao thực lực của mình lên. Hình như ngươi hiện tại vẫn là ngoại môn đệ tử, chưa có tư cách tiến vào Tàng Thư Các tầng cao để học tập vũ kỹ tương xứng nhỉ. Ánh mắt của đại trưởng lão như nghĩ đến điều gì cười nhạt tiếp tục nói: - Vân Nhi, con hãy cầm lệnh bài của ta dắt tên đệ tử này đi lựa chọn vũ kỹ thích hợp đi. Phân phó xong, đại trưởng lão cũng không đàm luận gì nữa mà nhắm mắt dưỡng thần. Nguyên Hạo biết ý, cũng không dám dây dưa, lập tức cùng Vân Nhi lặng lẽ thối lui ra ngoài. - Vân Nhi muội, Tàng Kinh Các của tông môn chúng ta có nhiều vũ kỹ cao cấp không? Trên đường đi, Nguyên Hạo tò mò dò hỏi cô bé Vân Nhi. Từ lúc trà trộn vào Hắc Diện Tông đến giờ, hắn vẫn chưa bườc vào cái Tàng Kinh Các kia nửa bước. Theo lời của đại trưởng lão thì nơi đó có vẻ phân chia cấp bậc khá sâm nghiêm. - Huynh chưa bao giờ đi đến Tàng Kinh Các học vũ kỹ sao? Cái miệng nhỏ đáng yêu của Vân Nhi mở to ra, hai mắt tròn xoe tựa như gặp điều gì khó tin lắm. Nhìn thấy hình tượng này, Nguyên Hạo không kìm chế được mà đưa tay nhéo nhẹ má cô bé rồi cười nói: - Huynh gia nhập tông môn hơi muộn, cũng biết thân phận ngoại môn đệ tử khó có chỗ tốt nhiều nên tâm ý chỉ đặt trên luyện dược đạo. Nghe giọng điệu của muội hình như rất quen thuộc nơi đó thì phải? Lấy đôi tay nhỏ xoa xoa hai má, Vân Nhi chu mỏ tựa như giận dỗi nhưng vẫn líu ríu trả lời. Xem ra mấy bình đan dược làm đẹp của Nguyên Hạo đã gây hảo cảm không nhỏ với cô bé. - Tất nhiên rồi, bên trong Hắc Diện Tông, có chỗ nào mà muội không lui tới được đâu chứ. Nói cho huynh biết một bí mật, Bạch trưởng lão cai quản Tàng Kinh Các rất thân với muội đó nha. Vân Nhi vừa hếch mũi lên tỏ ra kiêu ngạo, lại cười thanh thúy như chuông ngân, bộ dáng thập phần khả ái. Hai người cứ trò chuyện vui vẻ như vậy, vô cùng hòa hợp. Bản thân Vân Nhi ham chơi nhưng do mọi người cố kỵ vị đại trưởng lão nên không ai dám vui đùa, thân cận cô bé. Mà Nguyên Hạo tự dưng không sợ trời, không sợ đất xuất hiện bên cạnh khiến cho tiểu nha đầu này một phen mừng rỡ như vớ được vàng. Vậy mới thấy được, con người đôi lúc muốn tìm một người bạn thuần túy thôi cũng khó như thế nào. Nhân sinh tịch mịch, đại đạo ba ngàn, con đường của cường giả đa phần đều đơn độc, không có người sẻ chia, không một hảo hữu để phân ưu cõi lòng. Xa xa, một tòa nhà được xây theo kiến trúc hình tháp, được bao bọc bởi một hào nước sâu và những điêu khắc sinh động hiện ra. Ba chữ Tàng Kinh Các được đề bút trông đầy sức sống, tựa như rồng bay phượng múa, có thể thấy tác giả là một người yêu thích thư họa. Nguyên Hạo chỉ liếc mắt nhìn tổng quan đã thu hết mọi đặc điểm vào trong đầu, điều làm hắn ngạc nhiên nhất chính là đại trận ẩn tàng bao lấy tòa nhà. Những thiết kế tao nhã được dựng nên không phải vô cớ mà là để che giấu một khốn trận cực lớn, uy lực của trận pháp này chỉ hiện lộ mờ ảo một phần nhưng đã khiến Nguyên Hạo ngưng trọng. "Trận pháp này sâu không lường được, tuy bao phủ không rộng như Tam Tinh Tuyệt Sát trận nhưng phẩm cấp tuyệt đối cao cấp hơn. Không ngờ trong một môn phái hai sao lại có thể thấy được dấu tích của một trận pháp đại sư. Hèn chi Chiêu Lãm lại thần thần bí bí trà trộn vào bên trong, hóa ra là môn phái này có chứa đựng bí mật lớn liên quan đến trận đạo." Phán đoán được vấn đề, Nguyên Hạo cũng dâng lên hứng thú muốn tìm hiểu về đại trận này. Đáng tiếc hiện tại hắn không thể lỗ mãng dò xét được, xem ra phải tìm cơ hội khác tiếp cận Tàng Kinh Các mới được. Vân Nhi không biết Nguyên Hạo đã nhìn ra huyền cơ bên trong bố bục bên ngoài tòa nhà nên vẫn say sưa giới thiệu những kiến thức mà cô bé được ông mình truyền lại. Sau khi dạo một vòng lớn, hai người cuối cùng cũng tiến vào bên trong. - Tầng thứ nhất của Tàng Thư Các chứa đựng các công pháp dành cho ngoại môn đệ tử. Chủ yếu là vũ kỹ nhân cấp hạ phẩm, trung phẩm. Vân Nhi chỉ sơ lược ngắn gọn rồi tỏ ra không hứng thú hướng tầng hai đi lên. Ở ngay cầu thang thông lên tầng trên có một chiếc bàn rộng, và một lão giả đang... ngủ gật. Khi hai người vừa bước qua lão thì một giọng nói trầm thấp vang lên: - Chỉ có nội môn đệ tử mới được lên tầng hai. Ồ, Vân Nhi, hôm nay cháu lại đến đây chơi à? Lão già hai mắt vẫn nhắm nghiền nhưng tựa như có thể quan sát cả thảy mọi sự việc bên trong Tàng Kinh Các. Vừa cảm ứng được Vân Nhi, lão mới mở đôi mắt đen, sâu của mình ra để nói chuyện. - Hihi, Bạch lão, Vân Nhi hôm nay dẫn Nguyên Hạo ca ca đi lựa chọn vũ kỹ, không có thời gian chơi đùa với ngài đâu. - Hử, là tên nhóc này sao? Một ngoại môn đệ tử lại được đích thân cháu dắt đến thì chắc có chỗ bất phàm nhỉ? Lão giả họ Bạch hứng thú quan sát Nguyên Hạo làm hắn bỗng cảm thấy bất an. Trước ánh mắt dò xét của lão, Nguyên Hạo cảm tưởng mọi bí mật của mình đều có thể bị xuyên thấu, không tự chủ được phơi bày ra hết. Có điều rất nhanh, hắn đoán được đối phương đang dùng thuật thôi miên nên vội vàng vận dụng linh hồn lực để đối kháng ngay. - Ồ! Lão giả bỗng dưng thốt lên một tiếng rồi thâm thúy nhìn Nguyên Hạo. Vừa rồi lão chỉ dùng một chút năng lực của nhãn thuật, không ngờ một tên nhóc Trúc Cơ trung kỳ lại có thể phá giải. Việc này chứng tỏ linh hồn lực của tên đệ tử này rất mạnh, vượt xa tu vi của hắn. Tiếp theo lão lại khép hai mắt của lại, phất tay nói: - Nếu đã có lệnh bài của đại trưởng lão thì ta cũng không có lý do gì ngăn cản. Khi nào rảnh Vân Nhi hãy ghé lão già này chơi nhé, dạo này ta có được một số bánh kẹo mới cho cháu đây. - Dạ, thương Bạch lão bá bá nhất hì hì. Hòa Vân Nhi cười thật tươi rồi vội vàng nắm tay Nguyên Hạo chạy lên lầu hai. Khi hai người vừa mất dạng, lão giả lại mở mắt nhìn theo bóng thiếu niên mất hút lẩm bẩm vài câu không ai nghe được. - Lầu hai này số lượng công pháp và vũ kỹ ít hơn lầu một nhưng rất được các đệ tử của môn phái lựa chọn. Tất cả đều là nhân cấp cao cấp cả đấy. Vân Nhi lại giảng giải một lượt cho Nguyên Hạo nhưng xem tình hình vị ca ca này không có hứng thú dừng lại ở lầu này. - Nói như vậy tầng ba sẽ có vũ kỹ hoàng cấp đúng không Vân Nhi muội? - Tầng ba và bốn đều là hoàng cấp phẩm chất, nhưng không phải miễn phí mà phải đổi bằng điểm cống hiến cho môn phái. Nhưng huynh có lệnh bài của gia gia muội thì không cần phức tạp như vậy, thích cái nào thì lấy cái đó thôi. Chỉ là huynh nên lựa chon cái nào hợp với khả năng của mình thôi, gia gia muội nói nếu tham lam tu luyện công pháp hoặc vũ kỹ quá cao thâm sẽ bị phản hệ, tẩu hỏa nhập ma đó. Đôi mắt nhỏ của Vân Nhi lưu chuyển, giọng nói có chút quan tâm làm cho Nguyên Hạo cảm giác ấm lòng. Hắn cảm nhận được cô bé lém lỉnh này rất chân thật, hoàn toàn không giống với khái niệm người trong ma đạo mà thiên hạ vẫn lầm tưởng. Vui vẻ xoa đầu tiểu la lị một cái, Nguyên Hạo tiếp tục tiêu soái bước lên lầu ba. - Yên tâm, huynh tự có chừng mực, sẽ không tham lam để phí công của Vân Nhi và đại trưởng lão đâu. Số lượng thư tịch trên lầu ba không chỉ ít hơn một phần so với hai lầu dưới, chỉ có thể dùng từ lác đác để hình dung. Chuyện này cũng không có gì lạ, hoàng cấp công pháp không phải củ cải trắng đại trà đây chợ mà là phẩm cấp chuyên cho Trúc Cơ kỳ trở lên tu luyện. Nếu so sánh thì mấy kệ sách ở đây đã hơn một vạn tám ngàn dặm so với Hắc Điểu Môn rồi. Nguyên Hạo còn nhớ ở Tàng Thư Các ngày trước, hắn có thể tìm ra một, hai vũ kỹ hoàng cấp đã là cực hạn, không nghĩ đến ở nơi này lại nhiều đến thế. Xem ra nội tình tích lũy của tông môn lưu truyền mấy ngàn năm đúng là không thể xem thường. - Tạm thời lên lầu bốn trước rồi quay lại lầu này sau. Nguyên Hạo không hề dừng bước mà lại bước tiếp lên trên. Điều này làm cô bé Vân Nhi có chút giật mình nhưng cũng đành lẽo đẽo theo sau. Tuy cô bé tuổi chưa lớn nhưng cũng biết tầng bốn chính là những nơi quy tụ những bí tịch hàng đầu. Chỉ có Kết Đan kỳ tu sĩ mới có tư cách tiến vào tìm kiếm công pháp, vũ kỹ cho mình. Bình thường rất ít khi có người xuất hiện ở tầng này, cũng bởi vì lý do này. - Thật không biết tầng này chứa đựng vũ kỹ cấp độ nào nữa, ta rất nóng lòng muốn xem thử. Vừa đặt chân đến tầng bốn, Nguyên Hạo đã nhìn khắp bốn phía. Khiến hắn thất vọng là tầng này đúng là thư tịch ít đến đáng thương, nhìn chẳng khác nào tìm lá xanh trên cành giữa mùa thu. Chỉ có năm cái hộp ngọc được đặt ở vị trí trung tâm, ngoài ra chẳng còn gì khác nữa. Có thể thấy được, công pháp vũ kỹ phẩm chất cao khan hiếm đến mức nào. Để sáng tạo ra một môn công pháp hay vũ kỹ dù là thấp nhất thì tư chất lẫn kiến thức của người đó phải uyên thâm hơn rất xa mới tạo ra được. Như vậy để có được công pháp, vũ kỹ hoàng cấp thì ít nhất cũng phải tu vi Hóa Thần, chí ít cũng là Nguyên Anh thiên tài. Nói như vậy để thấy được bất kỳ ai có thể tự khai mở ra một con đường tu luyện riêng cho mình đều vô cùng bá đạo, tuyệt đối là yêu nghiệt ngàn năm có một. Bản thân Nguyên Hạo cũng chưa có được bản lĩnh này, mặc dù hắn có thể tu luyện và phát hiện ra một số chỗ sai sót để hoàn thiện vũ kỹ, công pháp. Nhưng để đạt đến tầng thứ tông sư khai sáng, hoặc biến vũ kỹ lên một cấp độ cao hơn thì hắn còn xa mới làm được. Không nhanh không chậm, Nguyên Hạo bước đến và tính mở một cái hộp ra nhưng lập tức bị cấm chế đánh bật ra. Vân Nhi thấy cảnh tượng này thì hai tay che miệng cười khúc khích, sau đó cô bé mới lấy ra cái lệnh bài của gia gia mình. Một tia sáng từ lệnh bài mới chiếu thẳng vào một đồ án nhỏ khắc trên mặt cái hộp, từ từ hòa tan làm cho đường vân bao quanh lóe lên một cái rồi ảm đạm đi. Bấy giờ, Vân Nhi mới thành thục mở nắp chiếc hộp ra lấy một ngọc giản bên trong đưa cho Nguyên Hạo. - Nhìn động tác muội như vậy, hình như rất quen thuộc nơi này thì phải? Nguyên Hạo xoa xoa mũi có chút cười khổ hỏi. Theo suy đoán của hắn thì tám, chín phần mười cô nhóc này đã mở qua mấy chiếc hộp này nên mới rành rẽ như thế. Đúng như hắn suy nghĩ, Vân Nhi giọng điệu kiêu hãnh trả lời: - Hihi, mấy chiếc hộp này muội mở trên dưới cả chục lần rồi. Không có gì mới lạ cả, chỉ là mấy quyển công pháp hoàng cấp trung phẩm mà thôi. Nghe khẩu khí của cô bé, Nguyên Hạo phải lấu tay lau cả mồ hôi. Một cuốn công pháp hoàng cấp hạ phẩm thôi cũng đủ làm Trúc Cơ kỳ tranh giành đến kẻ sống ta chết. Vậy mà trong lời cô nhóc tựa như thứ này so với rau củ ngoài trợ không hơn là mấy. Ngẫm lại thì với địa vị đại trưởng lão trong môn phái thì có lẽ lời cô bé này không phải khoa trương. Chắc chắn vị gia gia thương cháu như báu vật kia đã cấp cho tiểu la lị này thứ tốt hơn nhiều. - Ơ, tất cả mấy hộp này là công pháp không à? Nguyên Hạo chợt giật mình, sắc mặt khó coi thốt lên. Hắn không ngờ vận khí mình tệ hại đến vậy, thứ hắn không cần nhất chính là công pháp. Tuy tu luyện thêm vài công pháp cũng cí tác dụng phụ trợ nhưng với hắn thì cũng như gân gà thôi, có cũng được mà không có cũng chả sao. Chân chính lúc này hắn cần là vũ kỹ thì không có lấy một cái, Nguyên Hạo cảm thấy buồn bực đến điên lên. Ngay lúc đang chán nản, giọng nói của Tiểu Vô bỗng vang lên trong đầu hắn.