Hư Lộ
Chương 179 : Đối đáp
- Vân Nhi tiểu cô nương, sao nàng lại ở đây?
Nguyên Hạo cố nở ra một nụ cười thật nồng nhiệt nói. Hóa ra người hắn gặp chính là cô bé Hòa Vân Nhi, người đã giúp hắn giành lấy danh ngạch dễ dàng mà không mất chút sức nào.
- Hừ, ngươi có thể đến nơi này thì tại sao ta không thể. Nói cho ngươi biết gia gia của ta chính là đại trưởng lão, bản lĩnh thông thiên. Ngay cả chưởng môn nhân cũng phải cung kính không dám làm phật ý người.
Cô bé tỏ ra hết sức tự hào về gia gia của mình nên không tiếc lời khoe mẽ. Mặc dù đã sớm biết thân phận của cô nhóc này thông qua Chiêu Lãm, nhưng Nguyên Hạo cũng đành phải giả vờ cả kinh để phối hợp một chút. Thấy thái độ thất sắc của thiếu niên, cô bé mới hài lòng đắc ý cười hì hì. Lúc này, đột nhiên một giọng trách cứ già nua phía sau vang lên:
- Vân Nhi, cháu lão quên những gì gia gia dạy rồi sao? Nếu cứ như vậy ta sẽ phạt cháu cấm túc một tháng đó.
- Gia gia...
Bề ngoài thì rõ ràng vị lão giả này đang khiển trách hậu bối nhưng ngữ điệu lại mang đầy yêu thương. Trong lòng Nguyên Hạo thầm nghĩ lão ta dám phạt cô cháu cưng này mới là chuyện lạ đó. Hòa Vân Nhi phát giác ông mình đã đến thì chu miệbg đáng yêu, nũng nịu gọi một tiếng như kẹo mạch nha rồi sà vào lòng lão giả.
- Haha, tôn nhi ngoan, gia gia không phạt nữa, nhưng cháu phải nghe lời gia gia biết không.
- Dạ, Vân Nhi đã rõ rồi ạ.
Cô nhóc láu lỉnh vừa nịnh nót lão giả khiến lão cười đến híp mắt. Xoay đầu lại, cô bé còn le lưỡi làm mặt quỷ với Nguyên Hạo trông rất đáng yêu. Nhìn những cử chỉ hồn nhiên vô tư của cô bé, Nguyên Hạo không khỏi nhớ đến Nhã Lệ. Muội ấy ngoan ngoãn đáng yêu như một đóa hoa bách hợp nhỏ, còn cô bé Vân Nhi này linh hoạt thông minh giống một chú mèo nhỏ hiếu động.
- Khụ khụ, được rồi, cháu ngoan tìm chỗ chơi đi. Gia gia có việc phải nói với cậu trẻ này một lúc.
- Gia gia đừng để ý đến cháu, dù gì cháu cũng quen biết ca ca này mà.
Vân Nhi nở nụ cười ngô nghê như thiên thần nhỏ rồi quay sang chìa tay với Nguyên Hạo, thanh âm líu ríu nói:
- Huynh còn nhớ hứa hẹn với ta gì không?
Cười dài một tràng, Nguyên Hạo móc từ trong túi trữ vật ra vài cái bình trông như đan dược.
- Haha, ta làm sao dám thất hứa với muội được.
Nhanh như chớp, Vân Nhi chụp lấy mấy bình đan dược từ tay đối phương rồi ra điều yêu thích ngắm nghía mãi không buông. Nhìn thấy cảnh này, vị đại trưởng lão kia cũng không có ngăn cản mà chỉ mỉm cười nhẹ gật đầu với Nguyên Hạo một cái. Cái nhìn của lão đối với thiếu niên trước mặt cũng hứng thú thêm không ít. Phải biết rằng đứa cháu của lão vốn quậy phá khó chiều, vậy mà tên đệ tử này lại có thể làm cho nó vui vẻ như thế, đúng thật không đơn giản. Nghĩ đến việc tôn tử của mình uy hiếp mọi người để cho thiếu niên này dành lấy danh ngạch đơn giản đến mức không tưởng, lão lại cười khổ không thôi.
- Ngươi rất khá, ta cũng tò mò muốn biết ngươi dùng thứ gì để mua chuộc cháu gái yêu của ta. Xưa nay nó muốn gì cũng có, hình như không thiếu thốn gì nha.
Sau khi ngồi vào vị trí chủ sự, vị đại trưởng lão mới từ tốn cười hỏi chuyện Nguyên Hạo. Bộ dáng của lão vừa thân thiên nhưng cũng đầy uy nghiêm, tuy gần mà xa, đúng như phong phạm của các vị cao nhân lão tổ điển hình.
- Hồi bẩm trưởng lão, đây chỉ là một số đan dược có tác dụng dưỡng nhan. Công dụng làm trắng, mịn da, mượt tóc, trắng răng, lông mày...
Nguyên Hạo vừa nghe vị trưởng lão hỏi đến thì như đã chuẩn bị sẵn, một hơi nói hết công dụng của các bình đan dược ra. Vị Hòa trưởng lão kia đang uống trà thiếu điều phun cả ra, lão không ngờ miệng lưỡi tên đệ tử này cũng lợi hại đến vậy. Kỹ năng quảng cáo hàng hóa của hắn đã đạt đến mức xuất thần nhập hóa, đăng phong tạo cực rồi. Lão vốn không biết lúc ở địa cầu, Nguyên Hạo chính là dùng ba tấc lưỡi để đi bán hàng các kiểu nên nghệ thuật marketing của hắn đã đạt đến trình độ tông sư. Mấy tên sinh viên đại học kiến thức một bụng mới ra trường so sánh với hắn chẳng khác gì trời với đất. Sau khi nghe được một nửa tràng thuyết trình công dụng sản phẩm xong, đầu óc của đại trưởng lão ù ù, hai mắt hoa lên, vội xua tay liên tục hét lớn ngăn lại:
- Khụ khụ, đủ rồi. Mấy thứ này ngươi hãy trình bày cho cháu gái của ta sau đi. Lão phu không có hứng thú với mấy đan dược thiên về nhan sắc này lắm.
Vừa từ chối xong, Hòa trưởng lão bỗng nhận ra ngay ánh mắt u oán của đứa cháu cưng của mình. Nhưng ngay sau đó, cô nhóc liền bay lại chỗ tên thiếu niên, bắt hắn hứa hẹn sau khi xong việc phải tiếp tục giảng giải thêm cho nàng các công dụng của đan dược thần diệu này. Nhìn cảnh tượng đang diễn ra, đại trưởng lão chỉ biết lấy tay lau mồ hôi trên trán của mình. Đúng là nữ nhân có khác, coi như lão đã kiến thức thêm về một khía cạnh của phái đẹp mà tu chân cả ngàn năm lão vẫn chưa biết đến. Đồng thời, trong lòng lão cũng thầm nhủ phải nhờ vả tên đệ tử này để xin vài bình đan dược cao cấp loại này mới được. Sau này lão có thể dùng chúng để dỗ dành đứa cháu gái tinh nghịch, cũng như làm quà giao hảo với vài vị nữ tu khác. Tất nhiên, chuyện này chỉ có thể làm trong âm thầm bí mật, nếu lộ ra lão chỉ có nước trốn xuống dưới ba tấc đất để tránh bị đàm tiếu thôi. Dù gì cũng là đại trưởng lão Hắc Diện Tông, tiên phong đạo cốt, nam nhi đỉnh thiên lập địa, lỡ mà mang tiếng xài đan dược dưỡng nhan thì coi như danh tiếng mất sạch, khác gì mấy thứ quần áo lụa là ăn chơi đâu chứ. Cái này thì dù nước sông Hoàng Hà cũng không thể rửa được oan tình nha.
Tiếp theo, cô bé Vân Nhi cũng đành lưu luyến ôm đống đan dược ra một góc ngồi, không làm phiền đến vị gia gia của mình nữa. Bấy giờ, Hòa trưởng lão mới trở lại bộ dáng uy nghiêm vốn có, phất tay cho phép tên thiếu niên đệ tử ngồi xuống tiếp chuyện.
- Ngươi tên là Nguyên Hạo? Nghe nói ngươi vừa giành được danh ngạch đi Vân Liên Sơn Vụ.
Sau vài phút im lặng, vị đại trưởng lão mới đột nhiên lên tiếng hỏi.
- Dạ vâng, nhờ có Vân Nhi tiểu muội giúp đỡ nên đệ tử mới may mắn giành được, nói ra thật xấu hổ.
Nguyên Hạo ngồi đối diện, bộ dáng sợ hãi đối đáp lại. Tuy bề ngoài có vẻ thất thố nhưng hai con ngươi của hắn lại vô cùng bình tĩnh. lặng yên như mặt hồ. Điều này khiến cho vị Hòa trưởng lão ngẩn người ra trong một khắc, rồi nhanh chóng giấu đi.
- May mắn, có thật là vậy không? Ta không nghĩ trên dưới Hắc Diện Tông này có mấy người qua được ải của tôn nữ của lão phu.
Khóe miệng của Hòa trưởng lão nhếch lên cười nhạt. Lão có thể nhìn ra tên thiếu niên này không đơn giản như bề ngoài, bên trong mang theo vô số bí mật ẩn giấu. Nếu như không vì sự kiện Thiết Âm Môn, lão cũng không thể phát giác ra bên trong môn phái mình lại có một đệ tử như vậy.
- Ngươi cũng không cần phải tỏ ra khó xử. Lai lịch của ngươi và những hành động gần đây đều nằm trong tầm quan sát của ta, ta nghĩ ngươi cũng hiểu rõ ý ta chứ?
- Bẩm, đệ tử...
Vị đại trưởng lão nói ra một câu mang nhiều thâm ý khiến Nguyên Hạo bối rối, không biết trả lời thế nào. Sau đó, lão ta bùng phát uy áp dữ dội của Nguyên Anh kỳ, đập một cái làm cho cái bàn bên cạnh vỡ tan thành từng hạt bụi li ti.
- Ngươi che giấu thân phận để trà trộn vào Hắc Diện Tông là có mưu đồ gì? Nếu như không khôn hồn khai ra thì lão phu sẽ cho ngươi hình thần câu diệt.
Tiếng quát của Hòa trưởng lão vang vọng, một lực chấn lan đến khiến cho Nguyên Hạo bị đánh văng xuống đất, khóe miệng rỉ máu tươi. Sắc mặt Nguyên Hạo tái nhợt, hắn vội vàng bò dậy, quỳ xuống rốt rít lên tiếng cầu xin:
- Xin đại trưởng lão hạ thủ lưu tình, đệ tử xin cung khai tất cả.
- Nói, nếu dối trá một chữ ta sẽ ngay lập tức cho ngươi chết không toàn thây.
Hòa trưởng lão thu quả cầu lửa trên tay mình lại, nhưng uy áp vẫn không hề yếu bớt đi phần nào. Ánh mắt lão sắt lạnh nhìn tên đệ tử đang co ro quỳ trước mặt mình.
- Đệ tử không dám có nửa lời gian dối. Kỳ thật đệ tử không có ý đồ gì khi gia nhập tông môn cả, vốn chỉ muốn tìm một nơi có thể tu luyện, bảo hộ cho mình. Tư chất của đệ tử thấp kém, nếu không có cơ duyên gì đặc biệt thì cả đời này muốn Trúc Cơ cũng là người si nói mộng. Nhưng tạo hóa may mắn thay, trong một lần vô tình cách đây rất lâu, đệ tử đã được một vị cao nhân chỉ điểm một chút.
- Cao nhân? Người đó tên là gì, môn phái nào?
Nghe đến đây, đại trưởng lão cắt lời truy hỏi, nhưng Nguyên Hạo ánh mắt tỏ ra mờ mịt, run rẩy đáp:
- Đệ tử không biết. Vị này hình như là một tán tu thích ngao du khắp nơi. Chỉ là vô tình nảy sinh chút hứng thú nên mới truyền thụ một chút về luyện dược đạo cơ bản cho đệ tử. Nhờ có căn bản này, cộng với quyển đan thư mà đệ tử nộp lên cho tông môn, đệ tử mới chính thức đột phá trên con đường luyện dược đạo.
- Hừ, thật là xảo biện, ngươi nghĩ ta sẽ tin mấy lời thêu dệt tưởng tượng này sao? Một cao nhân tán tu vì sao phải dạy luyện dược thuật cho ngươi? Đừng nói cái lí do thấy ngươi thuận mắt, đây căn bản là xàm ngôn. Ai cũng biết luyện dược sư vốn là chức nghiệp kiêu ngạo, dù là ký danh đệ tử họ cũng tuyển chọn vô cùng hà khắc. Vì lẽ nào vị đó lại chấm trúng ngươi chứ?
Hòa trưởng lão giọng nói băng lãnh, một tay ra vẻ chuẩn bị một kích phóng hỏa cầu thiêu rụi tên đệ tử trước mặt.
- Đệ tử tuyệt đối là nói lời thật từ tận đáy lòng, xin trưởng lão minh giám. Lý do để vị cao nhân kia cọi trọng đệ tử là do đệ tử có tài năng khống hỏa bẩm sinh. Nếu trưởng lão không tin, đệ tử có thể biểu diễn cho người mục kích.
Nguyên Hạo ra vẻ sợ hãi tột độ, lời nói có chút lắp bắp, mồ hôi chảy khắp cả mặt, xem chừng bị dọa không nhẹ. Nhưng câu trả lời này ngược lại có chút tác dụng, vị đại trưởng lão nghe xong thì trầm tư một chút rồi gật đầu nói:
- Nếu đúng là vậy thì miễn cưỡng có thể tin tưởng ngươi một lần. Cách đây không lâu, ngươi đã thuê một căn phòng có thú hỏa cấp ba. Vậy bây giờ ngươi hãy thử khống chế cho ta xem, nếu ngươi thành công thì ta sẽ tha cho một mạng.
Vung tay một cái, một đóa hỏa diễm màu đỏ nhạt hiện ra trên tay của vị Hòa trưởng lão. Tiếp theo, lão nhẹ nhàng đẩy hỏa diễm bay đến lơ lửng trước mặt của Nguyên Hạo.
- Hỏa diễm này do ta tiết chế ra, uy lực không thua kém thú hỏa tam phẩm, ngươi hãy sử dụng nó.
Vội vàng cảm tạ, Nguyên Hạo từ từ cẩn thận đứng dậy, nhìn hỏa diễm đang bốc cháy rừng rực nóng rát trước mặt rồi chợt hai tay bắt đầu huy động. Động tác của hắn lúc này có chút cứng ngắt và chậm chạp do sợ hại lẫn áp lực, nhưng lại gần như không có sai sót gì lớn. Kết quả là sau vài phút biểu diễn, đại trưởng lão cũng gật đầu hài lòng, sắc mặt hòa hoãn đi khá nhiều.
- Tốt lắm, coi như lời của ngươi là chân thật. Vậy hiện tại cảnh giới luyện dược của ngươi đã đạt đến trình độ nào rồi?
Giọng nói của đại trưởng lão lại không lạnh không nhạt chất vấn vang lên, nhưng tựa như lần này có chút mong chờ trong đó.
- Hồi bẩm trưởng lão, cách đây không lâu, đệ tử ngu dốt cũng may mắn đột phá được luyện dược sư nhị phẩm. Hiện tại đã có thể điều chế ra một số đan dược cấp hai đơn giản rồi.
- Luyện dược sư nhị phẩm trẻ tuổi như vậy? Nói thật đi, tuổi của ngươi đã là bao nhiêu rồi, nếu ta không nhìn nhầm thì ngươi có dùng đan dược trú nhan đúng không?
- Trưởng lão ánh mắt như thần, đệ tử đích thật ngày trước có cơ duyên được vị cao nhân kia cho dùng một viên Trú Nhan Đan nên bề ngoài bao năm qua vẫn không thay đổi. Kỳ thật hiện tại đệ tử đã không còn trẻ trung gì nữa.
Nguyên Hạo thấy vị trưởng lão kia bắt cầu cho mình nên không dại gì không ném hết lý do vào vị cao nhân không có thực do mình bịa ra. Đối với câu trả lời này, vị Hòa trưởng lão càng thở ra một hơi, không có nghi ngờ gì. Sở dĩ như vậy là vì lão làm sao tin được một tên đệ tử tư chất thấp kém, lại chưa đến mười tám tuổi có thể đạt đến Trúc Cơ kỳ, còn là luyện dược sư nhị phẩm nữa chứ. Nếu thật sự tuổi tác hắn trẻ như thế thì đám đệ tử còn lại của môn phái không phải rác rưởi cũng không bằng nữa sao. Cũng may tên đệ tử này đã thừa nhận dùng Trú Nhan Đan, nên lão mới cảm thấy tinh thần mình được cân bằng trở lại.
- Hừm, dù tư chất có chút yếu kém nhưng cơ duyên xảo hợp thì cũng không phải không phát triển được. Vận khí cũng chính là một dạng thực lực, ngươi chính là minh chứng rõ ràng nhất. Hiện tại ngươi đã là luyện dược sư nhị phẩm, nếu ở lại trong môn phái để hưởng đãi ngộ cũng không tệ. Tại sao phải liều mạng tham gia tranh giành danh ngạch tiến vào Vân Liên Sơn Vụ? Phải biết rằng nơi đó hết sức nguy hiểm có thể mất mạng bất kỳ lúc nào.
- Hồi bẩm trưởng lão, đệ tử biết tư chất của mình tệ hại, nếu không có cơ duyên đã không đi đến ngày hôm nay. Do đó, đệ tử muốn tiếp tục xông pha để tìm kiếm cơ hội đột phá tiếp tục, mà bên trong Vân Liên Sơn Vụ lại có rất nhiều thảo dược quý hiếm, kỳ bảo thiên địa. Đây đúng là địa phương tuyệt vời cho luyện dược sư, đệ tử không phải tham lam gì, chỉ mong có một chút thu hoạch để phụ trợ con đường tương lại của mình mà thôi.
Truyện khác cùng thể loại
389 chương
286 chương
111 chương
99 chương
101 chương
84 chương
221 chương
41 chương