Hư Lộ
Chương 108 : Rời đi
Sau khi mọi chuyện ở Vạn Dược Cốc tạm kết thúc, đích thân Trúc Du đã họp lại để hỗ trợ điều trị cho Trịnh Đạt giống như một hồi đáp lại sự hỗ trợ của Nguyệt lão. Chỉ sau mười ngày, do mọi người không tiếc sử dụng các loại đan dược, tài nguyên tốt nhất nên bệnh tình của đứa cháu Nguyệt lão đã được giải quyết triệt để. Cuối cùng thì vấn đề đau đầu cũng được cởi bỏ, nụ cười trên mặt lão bà lại rạng rỡ hơn bao giờ hết.
- Trúc huynh, lần này có người cùng các vị trưởng lão ra tay giúp đỡ mà bệnh căn của tôn nhi ta mới hồi phục. Nguyệt Linh ta xin cảm tạ ơn đức của huynh, sau này nếu có gì cần đến thì Hắc Điểu Môn ta thề chết không từ nan.
Hướng Trúc Du để bày tỏ lòng biết ơn vô hạn, Nguyệt lão không nhiều lời mà chỉ ngắn gọn trong một lời hứa kiên định. Điều này khiến cho Trúc lão thầm gật gù hài lòng, bởi vì ông cũng là người trầm lặng, trong nóng ngoài lạnh, không thích những kẻ nói nhiều hơn làm.
- Nguyệt Linh chưởng môn quá lời rồi, ta thân cũng là sư tôn của Nguyên Hạo nên tính ra giao tình giữa hai bên là khá thân thiết. Vì vậy, việc hỗ trợ người cũng là việc nên làm thôi, không nên nhắc đến việc ơn nghĩa. Hiện tại ta phải rời đi để tìm cốc chủ về chủ trì đại cuộc, không thể phụng bồi người nữa, thật cáo lỗi.
Khoát tay tỏ khí khái của mình, Trúc lão lại liếc sang tên đệ tử đang đứng đối diện.
- Sư phụ ngài có điều chi phân phó, đồ nhi nhất định vì người hóa giải ưu tư.
Nhanh nhẩu lên tiếng, Nguyên Hạo mang bộ dáng trung nghĩa, dù phải lên núi đao xuống biển lữa cũng không từ nan. Thế nhưng ánh mắt giảo hoạt của hắn lại bán đứmg chính mình, khiến cho Trúc lão thần sắc cổ quái. Lão ho khan vài tiếng rồi móc ra một cái túi trữ vật đưa cho Nguyên Hạo.
- Đây là tư liệu và tài nguyên luyện dược từ cấp một trở lên. Vi sư và Vương lão thân phải lo toan chuyện cải tổ và bảo vệ Vạn Dược Cốc nên không thể bên cạnh truyền thụ dược đạo cho con được nữa. Tuy thời gian sư đồ chúng ta bên nhau không lâu nhưng ta đã nhìn ra thiên phú tuyệt đỉnh của con. Ta tin tưởng con sẽ khai sáng và trở thành luyện dược sư đệ nhất Lạc Thần đại lục này. Hãy kiên định với con đường của mình, nếu có khi nào gặp khó khăn không thể giải quyết thì hãy trở về Vạn Dược Cốc tìm chúng ta. Nơi đây luôn mở rộng chào đón con.
Dứt lời lão vung tay một cái, túi trữ vật liền rơi vào tay Nguyên Hạo. Không nói thêm điều gì, Trúc lão xoay người dứt khoát rời đi, bóng lưng lão vô cùng cô tịch. Phía sau lưng lão, Nguyên Hạo đã quỳ xuống cúi lạy, nước mắt bỗng rơi lả chả. Hắn nghẹn ngào cúi đầu thật sâu thì thào trong nội tâm.
- Sư phụ, đồ nhi bất tài không thể giúp lão nhân người điều gì. Ngày sau ta nhất định mau chóng mạnh lên để hoàn thành tâm nguyện bấy lâu nay của người. Nguyên Hạo này nhất định phải làm được.
Thật lâu sau, Nguyên Hạo mới từ từ đứng dậy. Hai mắt hắn tỏ ra kiên định vô cùng khiến cho Nguyệt lão đứng kế bên quan sát cũng hiện lên vẻ tán thưởng nồng đậm. Không biết ngươi thiên tư cao cỡ nào nhưng điều quan trọng nhất vẫn chính là phải tôn sư trọng đạo, sống có tình nghĩa. Không một cường giả nào nguyện ý đào tạo ra môt tên phản đồ, khi sư diệt tổ. Điều này là nguyên tắc bất di bất dịch cho dù ở bất kỳ nơi đâu, vào bất kỳ thời đại nào.
- Hạo nhi, con đừng buồn. Chỉ khi nào con trở thành cường giả thì mới chia sẽ gánh nặng với Trúc trưởng lão được. Với tư chất của con thì sớm muộn cũng sẽ vượt qua ta mà thôi, vì vậy con phải cố gắng không ngừng. Bây giờ chúng ta hãy đi đón tiểu Đạt và Nhã Lệ rồi cùng quay về tông môn. Vạn Dược Cốc sắp tới sẽ đón nhiều phong ba sóng gió, không phải là nơi các con có thể ở lại lâu dài được.
Xoa xoa đầu tên đệ tử, Nguyệt lão dùng giọng điệu nhẹ nhàng khuyên bảo. Nguyên Hạo vốn hiểu chuyện nên chỉ im lặng gật đầu. Sau đó, cả hai thầy trò quay trở về biệt viện để đón thêm Trịnh Đạt và Nhã Lệ rồi xuất phát rời đi. Ngồi trên pháp khí phi hành, hắn nhìn Vạn Dược Cốc ngày càng xa mà lòng đầy tâm sự.
- Trúc sư phụ, Vương sư phụ, xin hãy chờ con. Nguyên Hạo nhất định sẽ trở về.
****
- Đã...đi rồi sao?
Vương lão nằm trên giường bệnh, ánh mắt buồn bã nhìn người bạn chí cốt của mình là Trúc lão đang chậm chạp bước vào phòng.
- Con chim non đã rời tổ rồi. Nếu là hùng ưng thì ngày sau tất bay cao, còn phải là chân long thi nhất định sẽ rúng động thiên địa. Chúng ta còn trọng trách bên mình, không thể bảo bọc nó được. Ta thật hổ thẹn khi không làm hết trách nhiệm của người thầy, hi vọng còn có cơ hội tương phùng.
Trúc lão nói xong thì chìm vào trầm tư. Căn phòng có người nhưnv trở nên yên tĩnh lạ thường, chỉ còn đó là những ký ức cùng hoài niệm. Hai người tóc bạc đang cùng nhớ về một tên thiếu niên mà họ hay gọi là tiểu quỷ hay tiểu tử thối. Tên đó rất hay làm hai lão nhức đầu nhưng cũng khiến họ cảm thấy cuộc sống của mình có thêm nhiều niềm vui và động lực hơn.
****
Bay ròng rã suốt mười ngày, đám người Nguyệt Linh đã đi một quảng đường rất dài gần một phần mười đông đại lục. Di chuyển được nhanh như vậy một phần là nhờ pháp khí phi hành hoàng cấp trung phẩm hiếm có của bà, không phải Nguyên Anh cường giả nào cũng có thể sở hữu được. Sở dĩ pháp khí phi hành quý giá hơn vũ khí như vậy chính là do tài liệu luyện chế của nó vô cùng khó tìm.
Do công dụng đặc thù nên tài liệu luyện chế của pháp khi phi hành và vũ khí là hoàn toàn khác xa nhau.
Sau khi trò chuyện bâng quơ vài câu với Nguyệt lão, Nguyên Hạo lui vào một góc tiếp tục suy tính mọi việc. Theo hắn suy luận thì việc lực lượng phản loạn do đại trưỡng lão cầm đầu chưa chắc đã rời đi tất cả, chắc chắn vẫn còn ám tử lưu lại. Nhìn bề ngoài, với thực lực hiện tại của Vạn Dược Cốc thì khó lòng mà có thể tự bảo vệ mình trước những đợt phản công của địch. Theo hắn thì thế lực khủng bố như Vạn Dược Cốc chắn chắn còn những lá bài tẩy mà khi đến sinh tử tồn vong mới dùng đến.
Mà với khả năng của Nguyên Hạo hiện tại cũng không thể xen gì vào những chuyện này được. Hắn cần phải tìm cách để nâng cao tu vi của mình lên càng nhanh càng tốt. Từ lúc đến linh giới này, hắn cảm thấy nơi nào cũng ngập tràn nguy hiểm đến tính mạng.
- Xem ra ở cái thế giới này chẳng có nơi nào bình yên cả. Nơi nào cũng có sóng ngầm vận chuyển, chỉ cần sa chân vào thì khó lòng mà thoát thân ra được. Haiz, thật không biết tiểu Thiên và nghĩa phụ thế nào rồi, cầu mong cho họ vẫn bình yên.
****
Đông đại lục tuy nhỏ nhất trong năm phiến đại lục nhưng diện tích của nó vẫn trải dài không biết bao nhiêu ngàn vạn dặm. Đối với một tu sĩ Ngưng Khí kỳ thì cho dù dùng phi kiếm phi hành thì cả đời cũng không thể đi hết được một phần mười của phiến đại lục này. Chính điều này khiến cho Nguyên Hạo cứ cảm thán mãi không thôi. Sau khi luyện thành đan dược cấp một, hắn đã kiếm được một lượng tài phú không hề ít, vốn nghĩ mình đã có thể sống thoải mái ở tu chân giới này. Thế nhưng hiện tại hắn mới biết mình nông cạn đến mức nào, dù hắn luyện đan đến kiệt sức cũng không mua nổi một phần cái pháp khí phi hành của Nguyệt lão đang sử dụng nữa.
- Sư phụ, con cứ tưởng làm luyện dược sư rồi thì tài phú sẽ khá hơn. Không ngờ con vẫn chỉ là thằng nghèo xơ nghèo xác như thuở nào.
- Hừ, mấy viên đan dược cấp một của ngươi dù chất lượng thế nào thì cũng là đan dược dành cho Ngưng Khí kỳ sử dụng thôi. Đối với cấp độ cao hơn thì cần đan dược cấp hai, ba, bốn vvv. Chỉ cần tiểu tử ngươi luyện được đến đan dược cấp hai, ba thôi đem đấu giá cũng kiếm được kha khá rồi. Còn nếu trở thành luyện dược sư cấp bốn, xưng danh luyện dược đại sư thì lúc đó ngươi muốn gì chẳng có, rất nhiều cường giả sẽ bằng lòng trả giá cao để mời ngươi luyện đan đấy tiểu tử khà khà.
Mỉm cười Nguyệt lão khích lệ tên đệ tử vài câu nhưng cũng mang ý châm biếm để hắn bớt hoang tưởng đi. Tưởng rằng đối phương sẽ vì thế mà nhụt chí, không ngờ hai mắt của Nguyên Hạo lại sáng rực như pha lê phản chiếu.
- Cám ơn sư phụ đã thức tỉnh đệ tử. Con sẽ cố gắng để sớm thăng cấp tay nghề luyện dược của mình, lúc đó con sẽ luyện chế đan dược miễn phí cho người hắc hắc.
Không những tinh thần lên cao mà bao nhiêu mơ mộng về viễn cảnh tương lai khiến cho Nguyên Hạo phấn chấn đến nhảy nhót huýt sáo líu lo. Nhìn thấy ý đồ của mình không thành, Nguyệt lão mặt mày xụ xuống, bực bội quát lên:
- Đồ đần, ngươi nghĩ ta thu ngươi làm đồ đệ để chờ ngươi luyện đan giúp ta sao hả? Luyện cái đầu của ngươi, không có tu vi thì luyện đan cả đời để làm gì? Ta không cần biết ngươi làm gì, nhưng nếu về đến tông môn mà tu vi ngươi không tiến bộ thì đừng trách lão bà này ra tay tàn nhẫn. Hừ!
Bị hù dọa, Nguyên Hạo mới giật mình lại từ mộng đẹp. Nhìn thấy sư phụ đang giận dữ, hắn liền vội vàng xoa dịu, lãng tránh sang việc khác:
- Khụ khụ, làm sao con quên được việc tu luyện mới là chính đạo. Chẳng qua con chỉ định luyện đan để hỗ trợ bản thân đột phá mà thôi, tuyệt sẽ không như mấy lão gì kia suốt ngày vùi đầu trong mấy cái nồi thuốc vô vị đó đâu. Hắc hắc, chúng ta sắp về đến tông môn, người cũng nên tiết lộ thông tin về Hắc Điểu Môn cho chúng con biết rồi đúng không?
Truyện khác cùng thể loại
389 chương
286 chương
111 chương
99 chương
101 chương
84 chương
221 chương
41 chương