Đến tối, Đinh Anh dùng bữa xong, ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời đêm, trong lòng chợt có nhiều tâm sự. Nàng thấy Thu Hằng đi vào đến bên cạnh thì nhẹ giọng hỏi: “Đinh tổng quản đã thực hiện ý chỉ chưa?” “Dạ, vừa mới xong, nghe nói trước lúc chết cô ta hung hăng, nói nhiều lời lẽ khó nghe?” Thu Hằng đáp xong, có vẻ ngập ngừng. Điệu bộ đó không qua được mắt nàng, nàng hỏi lại: "Chắc là hết lời thóa mạ ta hả?" "Ả ta tự làm tự chịu, những lời khó nghe đó người không cần để bụng làm gì, nhưng còn một chuyện..." "Chuyện gì, cô cứ nói đi..." Cận Tịch rót một chén trà nhỏ để trước mặt nàng, nhẹ giọng nói: “Nghe nói ả ta còn lên tiếng trách móc cả Phạm tần và...và...Nguyên phi.” Nàng nghe rồi trầm ngâm không nói, một lát sau mới thở dài: "Quả nhiên như ta nghĩ, chuyện này rồi cũng chưa xong được." "Người nghi ngờ sau lưng ả ta còn có kẻ sai khiến?" “Đúng. Cô ở trong cung đã lâu, suy nghĩ một chút sẽ thấy, ả ta không giống người có mưu kế sâu xa, lại xuất thân từ cung nữ, sao lại biết được các loại thuốc, biết cách điều chỉnh lượng độc trong thuốc sao cho hợp lý, lại còn dốc lòng bố trí người tiến vào cung nội ứng ngoại hợp? Thuốc kia từ đâu đến?” Thu Hằng suy nghĩ rồi khẽ gật gật đầu. Đinh Anh chợt nhớ ra chuyện gì đó, hỏi: "Trần Hải đã bị đưa đi đầy chưa?" Thu Hằng khẽ nhíu mày rồi nói: "Chiều nay Đinh Phúc mới sai người sang bắt chúng từ nhà kho của cung chúng ta, có lẽ mới bị giam vào trong nhà lao, sáng sớm mai mới bị phát vãng" Nàng mỉm cười nói: "Tối nay Hoàng thượng duyệt tấu chương ở ngự thư phòng, cô đem bát canh sâm sang cho ngài, dạo này ngài vất vả quá" Đoạn thò vào ống tay, lấy ra một nén vàng nhỏ, đưa cho Thu Hằng nói tiếp: "Tiện thể cô nhờ Đinh tổng quản đưa đến nhà lao, tra hỏi Trần Hải xem gần đây ai thường qua lại với ả Nguyễn thị, nói với hắn, nếu còn muốn sống thì khai cho thực, rồi có gì bẩm báo Hoàng thượng." Thu Hằng nhận lấy nén vàng, gật đầu hiểu ý rồi đi làm ngay, nàng lại chống cắm nhìn ra ngoài trời, ngắm những vì sao trên cao. Ba ngày sau, sáng sớm nàng cùng các phi tần đi thỉnh an Hoàng phi, đã thấy Hoàng thượng ở đó. Chúng phi tần theo thứ tự mà ngồi, cả điện yên lặng trầm mặc. Hoàng phi ho khan hai tiếng, thần sắc Nguyên Long không lộ chút gì, chậm rãi nói: “Phạm quý tần từ khi sắc phong tới nay, làm việc ngày càng kiêu căng nham hiểm, thật không hợp ý trẫm. Trãm phế cô ta để răn đe, đày vào lãnh cung suy nghĩ sám hối.” nàng hơi nâng mắt nhìn thoáng qua Nguyên phi, sắc mặt của cô ta không tốt. Tất nhiên cô ta cũng biết chuyện Hoàng thượng nghe được Phạm quý tần thường qua lại với ả Nguyễn thị, nên đã tự mình tra hỏi, ả Phạm thị này ngoài miệng ghê gớm nhưng trong lòng nhát gan, chẳng mấy chốc mà đã khai ra hết. Phạm quý tần là tâm phúc Nguyên phi, việc liên quan tới cô ta, làm sao Nguyên phi tránh can hệ được. Nguyên Long cũng không thèm nhìn Nguyên phi, lạnh nhạt nói : “Nguyên phi luôn luôn giúp Hoàng phi xử lý chuyện hậu cung cung, hiện nay Hoàng phi đã dần dần khỏe lại, mọi việc trong hậu cung giao lại cho Hoàng phi làm chủ trì quyết định.” Lời phát ra khiến bốn phía kinh ngạc, chúng phi nhìn nhau, có người còn vui sướng ra mặt khi Nguyên phi gặp họa. Nguyên Long quay đầu nhìn Hoàng phi, giọng hơi thương tiếc : “Nàng sức khỏe không thật tốt, đừng cố gắng quá, nên nghỉ ngơi nhiều.” Lâu lắm rồi Hoàng phi không được nghe lời quan tâm của Hoàng thượng, có chút vừa mừng vừa sợ, vội nói: “Đa tạ Hoàng Thượng quan tâm.” Nói xong nhìn Nguyên phi nói : “Nhiều năm qua đều nhờ Ngọc Dao vất vả, ta thật biết ơn em lắm.” Nguyên phi nghe như bị sét đánh, thân mình hơi hơi quỵ xuống, nhưng cũng biết bây giờ nói cũng vô ích. Miễn cưỡng quỳ xuống tạ ơn, đôi mắt đã đỏ, thân phận tự cao không muốn rơi lệ trước mặt mọi người. Tuy thế trong tình cảnh này lại trông cô ta có vài phần đáng yêu. Nguyên Long nói xong cùng lên triều, mọi người thì giải tán. Nàng đi ra cửa cung thì gặp Nguyên phi, nàng vẫn theo lễ quỳ gối: “Cung tiễn Nguyên phi.” Cô ta liếc nàng một cái, rồi che mặt mà đi. Lệ Dung thấy nàng chịu tủi nhục, rất bất bình : “Chị lúc trước nhịn nhục cô ta không ít, hiện giờ cô ta thất thế sao còn muốn cung kính như lúc ban đầu?” Nàng phủi xiêm y, nói: “Hiện giờ đã thất thế, chưa hẳn là không có khả năng khôi phục địa vị lại như xưa, không nên trở mặt vội. Dù sao chức vị cô ta cũng trên chúng ta, cô ta không chịu lễ là cô ta đuối lý, ta cũng không thể vì chuyện không lễ nghĩa mà bị dèm pha. Ngọc My, em nói đúng không ?” Ngọc My gật đầu : “Chính xác.” Lệ Dung mặt đỏ lên, nhẹ giọng nói : “Mong chị sau này dạy bảo thêm.” Nàng vội nắm tay nàng ấy nói: “Đã là chị em thì đừng nói những lời đó, nghe xong xa lạ lắm.” Lệ Dung lúc này mới thoải mái, tiễn Lệ Dung đi xong, Ngọc My tâm trạng rất vui sướng, lại cười nói: “Hôm nay thời tiết rất tốt. Đến cung ta đánh cờ một ván, thấy thế nào?” Nàng mỉm cười nói: “Xem kìa, làm gì mà sung sướng vậy. Được rồi, đánh với chị một ván cờ vậy.” Ngọc My giấu không được niềm vui : “Ta và em rốt cục cũng có thể hả được cơn giận này, thật sự là vui sướng.” Nói xong sắc mặt lộ căm phẫn : “Chỉ có Phạm quý tần chịu tội, không có thể đánh đổ Nguyên phi, đáng tiếc quá.” Nàng ngắt một cành hoa bên đường thưởng thức: “Vốn không mong có thể làm được gì Nguyên phi. Nguyên phi ở trong cung nhiều năm, thế lực không phải là tầm thường, Hoàng phi là chủ lục cung mà cũng phải nhường cô ta ta cũng đủ để thấy sức ảnh hưởng của cô ta. Hơn nữa phụ thân của cô ta là Đại tư đồ Lê Sát đang lúc đắc thế, quyền khuynh triều dã. Nên chắc chắn Hoàng thượng phải niệm tình, không làm gì cô ta đâu. “ “Nhưng đã lạnh nhạt với cô ta rồi.” “Ừ. Chuyện đấy đương nhiên. Tạm thời cô ta sẽ không làm gì được chúng ta nữa. Nhưng sau này thì chưa biết thế nào.” “Hiện giờ không thể hạ bệ cô ta, sợ sau này càng khó đối phó, sẽ là họa lớn trong lòng!” Ngọc My trong mắt rất có ưu sầu. “Cô ta là họa lớn của chúng ta, chúng ta cũng họa lớn trong tâm cô ta. Hiện giờ cô ta mất đi tâm phúc là Phạm quý tần, lại mất quyền thế ở lục cung, bây giờ một lòng muốn phục hồi sủng ái rồi cùng Hoàng phi tranh đoạt quyền lực hậu cung, tạm thời không đối phó với chúng ta. Chúng ta vừa lúc thừa dịp nghỉ ngơi lấy lại sức, đợi quân địch mệt mỏi rồi tấn công.” “Chẳng lẽ không thể diệt cỏ tận gốc? Chúng ta có được bình yên không?” Hai hàng lông mày Ngọc My trói chặt, chung quy vẫn không cam lòng: “Chỉ cần nghĩ đến việc xảy ra ở hồ cá, ta không ngủ yên được.” Nàng bất đắc dĩ lắc đầu : “Bước một bước dài này đã là cực hạn rồi, nếu tiếp tục truy cứu chỉ sợ có nhiều người bị liên lụy. Hoàng Thượng và Hoàng phi không muốn nghĩ đến. Nếu chúng ta cứ muốn dồn sức truy đánh, sẽ khiến cho Hoàng Thượng vừa khó xử, vừa cảm thấy được chúng ta thâm độc, trái lại vì nhỏ mất lớn.” Ngọc My biết không còn cách nào khác, trầm tư thật lâu sau mới nói: “Hiện giờ Hoàng Thượng tước đi chức quyền Nguyên phi, chắc cũng muốn mọi chuyện dừng ở đây, nếu làm lớn chuyện sẽ mất thể hiện hoàng thất…. ta làm sao mà không biết điều này chứ… đành phải thế thôi .” Đêm đã khuya chìm, trăng sáng như chiếc lưỡi câu, trong sáng như nước, bên cạnh cũng lấm chấm ngôi sao , rực sáng cả bầu trời. Nàng biết, tối nay, Hoàng thượng nhất định sẽ đến. Nàng bảo người xung quanh ra ngoài, im lặng nằm ở trên giường chợp mắt nghỉ ngơi. Mấy cành hoa mới cắt về, màu sắc trắng thuần thơm lừng. Bỗng nhiên một đôi cánh tay nhẹ nhàng đem nàng ôm, nàng nhẹ nhàng nhắm mắt lại, chàng đã đến rồi. “Anh nhi, nàng chưa ngủ à?” Nàng nhẹ nhàng giãy từ trong ngực chàng ra, muốn khom người thi lễ, chàng giữ chặt nàng thuận thế nằm ở bên cạnh , nàng ngoan ngoãn dựa vào cánh tay chàng : “Hoàng thượng đến lúc nào vậy?" Nguyên Long cười nói: “Trẫm đứng ngắm nàng được một lúc rồi. Việc hạ độc rốt cục cũng chấm dứt . Nàng có thể an tâm, trong lòng trẫm cũng thoải mái hơn chút. Mắt chàng nhìn nàng:”Trẫm không bạc đãi Phạm quý tần, sao cô ta lại ác độc như thế ?” Nàng thấp giọng nói: “Việc đã qua rồi, Hoàng Thượng cũng đừng tức giận. Là Phạm quý tần quá yêu Hoàng Thượng nên đố kị thần thiếp mà thôi.” “Yêu trẫm?” Giọng Nguyên Long lạnh băng hừ một cái: “Cô ta yêu vinh hoa phú quý của mình thì đúng hơn.” Chàng dừng lại rồi nói tiếp : “Cho dù có vì yêu trẫm, mà làm việc hung ác nham hiểm, trẫm cũng tuyệt không tha nhẹ cô ta.” Trong lòng nàng khẽ động, tuy rằng chuyện này nàng là người bị hại, nhưng trong trường hợp này nàng muốn giải hòa một chút, huống chi nàng muốn biết bây giờ Nguyên phi ở trong lòng chàng còn có sức nặng thế nào?. Nàng khẽ dụi sát ngực mình vào người Nguyên Long, nhẹ nhàng nói: “Phạm quý tần phạm sai lầm đã được giáo huấn. Tuy Nguyên phi thường ngày cùng Phạm quý tần có nhiều lui tới, thiết nghĩ Nguyên phi không hồ đồ đến mức cùng một giuộc với Phạm tần. Nguyên phi ở bên Hoàng thượng đã lâu, lại là người hiểu biết lý lẽ.” Hiểu biết lý lẽ? Nực cười thật, ngay chính nàng cũng thấy vậy với câu nói của mình. Nguyên Long, một tay vỗ nhẹ bả vai nàng, nhìn bóng cây trên cửa sổ, nói: “Nàng ấy cũng không phải là người nham hiểm ác độc, chuyện này chắc không liên quan đến nàng ấy đâu, nàng không cần quá lo. Chỉ là để cho nàng ấy quản lý hậu cung mà để xảy ra chuyện thế này, Trẫm phải phạt!” Tiếng Nguyên Long như cơn gió lạnh thổi vào lòng nàng. Nàng hiểu rõ trong lòng Hoàng thượng, Nguyên phi vẫn còn có giá trị lớn lắm. Tiếng của Nguyên Long lại tình cảm trìu mến : “Anh nhi, nàng bao giờ cũng lượng thứ có người ngoài thôi…” Nàng đành nói khéo : “Anh nhi chỉ hy vọng các chị em trong hậu cung có thể lượng thứ cho nhau, ít ghen ghét, Hoàng Thượng mới có thể chuyên tâm chính sự không buồn phiền việc nhà.” Nguyên Long mỉm cười nhìn nàng, trong mắt tình ý nếu như xuân liễu đưa tình : ”Có người hiểu lòng người như nàng, săn sóc tỉ mỉ, lòng trẫm cũng được an ủi .” Nàng nhẹ nhàng lao vào vòng tay Nguyên Long.