[HP Đồng Nhân] Hero

Chương 39 : Nói dối

“Đây là cho ta?” Snape nhìn hoa hồng xanh trên bàn đã được xử lý thành nguyên liệu, thản nhiên hỏi. Harry gật gật đầu, cười nói: “Hoa hồng xanh là loại nguyên liệu khá hiếm, nhưng lại là thứ không thể thiếu khi chế tạo thuốc xoa dịu linh hồn. Cho nên, con nghĩ nên giữ nó lại, tương lai có lẽ sẽ dùng đến.” Snape thần sắc không rõ chăm chú nhìn những cánh hoa hồng xanh biếc, trầm thấp hỏi: “Hoa này, là ai tặng trò?” Harry khựng một chút, trợn mắt nhìn. Bây giờ còn chưa đến lúc nói cho Giáo sư về chuyện Grindelwald bọn họ, như vậy tất sẽ liên lụy đến bí mật của mình, sau khi nghĩ tới điểm này, Harry thần sắc như thường nói: “Không biết, trên thư chỉ nói là người ủng hộ của con.” Snape nhìn đôi mắt xanh biếc mà trong suốt của Harry, im lặng không nói, thật lâu sau, hắn quay mặt đi chỗ khác, bỏ hoa hồng xanh đã xử lý vào tủ, không nói một lời. Harry nhìn Snape im lặng, đột nhiên hiểu ra một chuyện, tuy không biết nguyên nhân tại sao, nhưng Giáo sư luôn có thể nhìn thấu lời nói dối của cậu. Nói một lời nói dối, sẽ dùng vô số lời dối trá khác để che đậy. Nhưng mà, cho dù mình vô cùng không muốn nói dối Giáo sư, cũng không khỏi không mắc phải lỗi lầm này. Cậu còn chưa chuẩn bị sẵn sàng để kể cho Giáo sư biết bí mật của mình. Chỉ chút vô ý, tất cả những thứ đã thay đổi lúc này đây, đều có thể tan vỡ. Thực xin lỗi. Harry im lặng giải thích với bóng lưng của người đàn ông tóc đen, sau đó rời khỏi hầm. Trước giây cuối cùng phải thú nhận kia, cậu tình nguyện làm một con đà điểu. Sau khi Snape nghe được tiếng cửa đóng lại, cài khóa tủ. Hắn siết chặt nắm đấm, nhắm mắt lại. Vì sao lúc phát hiện người thiếu niên kia đang nói dối, mình lại không vui như vậy? Có thứ gì đó bắt đầu không thể khống chế. %%% Từ khi học kỳ bắt đầu tới nay, sự kiện hóa đá cũng không phát sinh nữa. Các học sinh bắt đầu lạc quan lên. Từ khi Neville và Nick Suýt-Mất-Đầu bị hóa đá, thời gian đã qua bốn tháng, hình như ai cũng nghĩ rằng kẻ tấn công kia, mặc kệ hắn là ai, đã vĩnh viễn rửa tay gác kiếm rồi. Trong ba tháng, lũ nhân sâm đã mở một bữa tiệc vỡ tiếng hết sức ồn ào trong nhà kính số ba, chuyện này làm Giáo sư Sprout hết sức vui vẻ. “Chờ chúng nó dọn vô chậu của nhau, chúng ta sẽ biết chúng hoàn toàn trưởng thành.” Bà nói với Harry.”Sau đó chúng ta có thể giúp những người bệnh đáng thương đang nằm trong bệnh thất sống lại.” Vào ngày lễ Phục sinh, học sinh năm hai lại có một chuyện mới để lo lắng. Bọn họ phải chọn chương trình học cho năm ba, các Ravenclaw đều thận trọng lựa chọn. “Cậu chọn môn nào vậy?” sáng sớm Draco đã đến bàn dài của Ravenclaw hỏi Harry như vậy. Đây là lần đầu tiên Draco nói chuyện với Harry sau khi cậu kiên trì không nói người tặng hoa trong buổi lễ tình nhân kia là ai. “Ô hay? Cậu lại bắt đầu nói chuyện với tớ đấy à?” Harry nhướng mày, cười tít mắt hỏi. Draco đỏ mặt, hắng giọng một cái, “Tớ đã suy nghĩ cẩn thận, sớm muộn gì tớ cũng biết người kia tột cùng là ai thôi, hãy để thời gian nói cho chúng ta biết đi!” Draco quay đầu đi, mạnh miệng nói. “A, đúng vậy đúng vậy, cuối cùng thì cậu sẽ biết mà.” Harry mỉm cười trấn an con rồng bạch kim đang xù lông, “Như vậy cậu muốn chọn chương trình học nào?” “Tớ cũng không biết, có lẽ chăm sóc sinh vật huyền bí coi như khá thú vị. Cậu chọn môn gì?” Sau khi Harry đưa bảng liệt kê của mình cho Draco, thiếu niên bạch kim hơi giật mình.”Tớ nghĩ cậu sẽ chọn tất cả chương trình học chứ, không ngờ chỉ chọn có hai môn.” “Không cần … Lựa chọn tất cả,” khi Penelop Clearwater nhìn thấy nhóm học sinh năm hai vì chọn khóa mà rối rắm, liền đưa ra đề nghị, “Tham thì thâm, không bằng dốc sức vào hai ba môn thôi, như vậy sẽ có lợi cho kiến thức của các em, hơn nữa cũng không quá mệt mỏi.” Sau khi Draco nghe hết, nhìn nhìn bảng liệt kê của mình, “Tớ nghĩ tớ cũng chọn hai môn là tốt rồi.” Cậu bé trả bảng lại cho Harry, “Tớ sẽ chọn một môn giống cậu.” Về phần Harry, cậu đã sớm đưa ra quyết định đối với môn học mới, cổ ngữ học và số học đều là môn cậu muốn học. Cậu đưa bảng liệt kê cho Huynh Trưởng Penelope. “Hai môn này đều không tốt để học…” Penelope nhìn nhìn bảng liệt kệ của Harry nói, “Nhưng cũng là những môn học rất thú vị, nếu học được sẽ càng thuận lợi hơn cho cách nắm giữ Pháp thuật của bản thân em.” Từ lúc Harry Laiya và Grindelwald nghiên cứu dấu hiệu hắc ám liền phát hiện tác dụng của cổ ngữ học rất lớn, về phần số học lại là công cụ cậu lấy để tiêu khiển trong lúc nhàn hạ sau khi trở thành Thần Sáng, để ý sẽ phát hiện mị lực trong đó. Kinh nghiệm kiếp trước nói cho cậu biết nếu mình lại chọn môn bói toán, thì quả mình là một thằng đần, về phần không chọn môn chăm sóc sinh vật huyền bí —— tuy rằng rất rất xin lỗi bác Hagrid —— nhưng Harry vẫn cảm thấy mình không cần đi chống lại mấy con quái tôm đuôi nổ gì gì đó nữa. Trận Quidditch cuối học kì tiếp theo là của Gryffindor và Hufflepuff, đây liên quan đến vấn đề học viện nào có thể giành được Cúp Nhà, bởi vậy buổi sáng Thứ bảy, trong đại sảnh vô cùng ầm ĩ, nhất là không khí giữa sư viện cùng hoan viện càng khẩn trương hơn. Năm nay Ravenclaw đánh Quidditch không tốt lắm, trong bốn học viện bị liệt vào vị trí cuối cùng, bởi vậy các tiểu ưng khá bình tĩnh nhìn đội viên hai học viện khác đều đang hung hăng nhét bánh mì và xúc xích vào miệng mình, cứ như ăn càng nhiều thì đến khi đấu có thể bay càng tốt vậy. Thậm chí một ít tiểu ưng bắt đầu cá cược đoán cuối cùng học viện nào sẽ giành được thắng lợi. Đời trước cuối cùng là ai thắng ta? Harry hớp một ngụm sữa, nâng má nhớ lại cảnh tượng lúc đó. Tiếc rằng mình thật sự trải qua quá nhiều trận đấu, hơn nữa cách đây hơn hai mươi năm, mình không nhớ rõ tình hình lúc trước rốt cuộc là sao, thế nhưng xét thấy số lần Gryffindor từng thua có thể đếm được trên đầu ngón tay, không có gì bất ngờ xảy ra thì chắc sẽ là Gryffindor giành được thắng lợi cuối cùng. Thế nhưng… Harry xoa xoa thái dương, làm thế nào cũng cảm thấy hình như mình quên cái gì. Sắp đến mười một giờ, cầu thủ của hai đội đều lần lượt rời bàn, đến sân bóng chuẩn bị thi đấu. Penelope lấy ra một chiếc gương soi soi bản thân, sau đó đứng lên, đi về phía bàn dài Gryffindor. “Tôi cá một Galleons, Penelope đi cổ vũ Percy đó.” Tim làm một cái mặt quỷ, nói với mọi người. Harry nhìn Penelope tràn đầy ý cười đi tới chỗ Percy, cau mày. Cậu rốt cuộc quên cái gì? Đột nhiên, Harry thấy Ernie McMillan từ bàn Hufflepuff đứng lên, đi đến cửa ra khỏi đại sảnh. ! Harry lập tức đứng lên, chạy về phía cánh cửa. Cậu nghĩ, cậu đã nhớ ra rốt cục mình quên cái gì. Hai năm lúc đó, trận đấu giữa Gryffindor và Hufflepuff đã bị hủy bỏ. Bởi vì lúc ấy xảy ra sự kiện hóa đá đôi, Penelope Clearwater là một trong hai người bị hại đó, về phần người còn lại —— là Hermione! Harry liếc bàn dài Gryffindor một cái, lúc này, Hermione Ron, và Neville còn chưa rời đi, như vậy bây giờ hãy còn kịp! (Neville chưa được giải chú hóa đá. Đây là lỗi của tác giả, Vân ko biết có nên sửa không, thôi thì tôn trọng quyền tác giả… Để đó đi) “McMillan!” sau khi rời khỏi đại sảnh, Harry đứng trên hành lang gọi Ernie. McMillan đang bước ở đằng trước lại. Nam sinh cao cao quay đầu, vẻ mặt mê man hỏi, “Có chuyện gì không? Potter?” “Có một số việc muốn nói với cậu, chúng ta có thể mượn một nơi nói chuyện chứ?” Harry tỉnh bơ đưa Ernie đến trước cửa sổ cuối dãy hành lang phía bắc, xuyên qua cửa sổ hoa văn theo phong cách La Mã, có thể nhìn thấy bầu trời xanh thắm trong vắt. “Chuyện gì?” Ernie tuy thấy lạ chuyện Harry bình thường vốn không tiếp xúc với cậu lại đi tìm cậu, nhưng vẫn đi theo đến. “Gần đây cậu có chạm qua vật gì kỳ lạ không?” Harry nhìn chăm chăm vào hai mắt Ernie, từng chữ từng chữ thốt ra. Đồng tử của Ernie McMillan co rút nhanh một chút, lắp ba lắp bắp nói: “Tôi… Tôi không biết… Biết cậu đang nói cái gì… Po… Potter ” “Nói thí dụ như một… cái cúp?” Harry như không nhìn thấy sự lúng túng của Ernie, thần sắc như thường hỏi han. “… Không có…” mồ hôi bắt đầu chảy ròng trên mặt Ernie. “Như vậy cậu có thường xuyên phát hiện mình đang ở một nơi không biết, hơn nữa hoàn toàn quên mình làm thế nào đến được hay không? Có cảm thấy mình thường xuyên cảm thấy mệt mỏi không? Còn có, cậu có … cảm thấy mình luôn quên chuyện gì đó không?” Harry một cái lại một cái đưa ra những vấn đề mấu chốt. “Cậu làm sao biết được?” Ernie rốt cục nhịn không được hỏi ra miệng. Harry không trả lời, mặt không chút thay đổi nhìn chăm chú vào vẻ bứt rứt của Ernie, nói, “Tôi nghĩ cậu hẳn ý thức được vật kia đã bị ếm Nghệ Thuật Hắc Ám, có phải không?” “Không! Không có khả năng! Đó là cúp thánh của Hufflepuff, làm sao có thể bị Nghệ Thuật Hắc Ám ảnh hưởng chứ?” Ernie kích động la lên, chờ cậu ta tự biết nói lỡ đã không kịp nữa rồi. Thiếu niên cao cao đưa lưng về phía cửa sổ không nhìn thấy một con đại bàng hói đuôi bay qua bầu trời biêng biếc, Harry cau mày, bàn tay giấu trong tay áo bất giác siết thành đấm.”Quyết đấu câu lạc bộ hôm đó, là cậu ếm thêm sức cho lời nguyền lên con rắn phải không?” Ernie muốn giải thích gì đó, nhưng cuối cùng một chữ cũng phun không ra. Cậu hít một hơi thật mạnh, sắc mặt tái nhợt, suy yếu nói: “Tôi xin lỗi, Potter. Tôi không biết lúc đó mình làm sao nữa, có lẽ tôi thật sự bị Nghệ Thuật Hắc Ám khống chế… Nhưng mà, đó là cúp thành của Hufflepuff a, làm sao lại…” Thấy mục đích đã đạt thành, Harry không lưu lại nữa, “Tôi hy vọng có thể nhìn thấy chính cậu giao cái cúp thánh kia cho Viện trưởng hoặc Hiệu trưởng, tôi nghĩ có lẽ bọn họ sẽ có biện pháp, McMillan.” Harry cau mày, hơi vuốt cằm, rời khỏi bên cửa sổ. Chí ít, Hermione và Penelope lúc này cũng không bị hóa đá. Harry nghĩ như vậy, trái tim đang rối rắm thoáng có chút an ủi. Đúng như vậy, thế nhưng điều tệ hơn lại ập tới. Tiết Biến Hình trước buổi chiều, các học sinh Ravenclaw và Hufflepuff đã ngồi vào phòng học. Nhưng mãi đến chuông vào học vang lên, Giáo sư McGonagall cũng không tới lớp. Đang lúc mọi người  bàn tán, Giáo sư McGonagall sắc mặt tái nhợt đi vào. “Hiện tại… Tất cả học sinh…” Bà vội vã nói, “Lập tức trở về phòng nghỉ công cộng của các học viện, không được đi ra!” Lòng Harry trầm xuống, chẳng lẽ sự kiện tập kích lại xảy ra? “Lại xảy ra chuyện, ” Giáo sư McGonagall nói với các học sinh đang nghi ngờ trong phòng, “Một học sinh bị quái vật bắt đi. Trực tiếp mang vào phòng chứa bí mật.” Các học sinh phát ra tiếng kinh sợ, kích động thì thào thảo luận với nhau. Harry nhanh chóng nhìn thoáng qua vị trí Hufflepuff, phát hiện Ernie McMillan vẫn ngồi tại chỗ, vẻ mặt kinh ngạc. Xem ra chuyện này không phải cậu ta làm, như vậy, chính là Bellatrix tự làm rồi … “Cho nên, ta hy vọng các trò nhất định phải ở lại ký túc xá, ngàn vạn lần đừng vì trổ tài anh hùng mà chạy đi!” Giáo sư McGonagall gắt gao cau mày, “Ta tin tưởng học sinh Ravenclaw và Hufflepuff sẽ không lỗ mãng như vậy.” Khi các học sinh nối đuôi nhau đi khỏi phòng học, Harry lập tức chạy tới mặt tường chỗ Bà Noris bị hóa đá lần trước. Trên đó lại có một hàng chữ mới: “Hài cốt của nó sẽ vĩnh viễn ở lại phòng chứa bí mật.” Đồng tử của Harry lắng đọng lại thành màu xanh thẫm thâm thúy, ngón tay không khỏi siết chặt lại. Rốt cuộc là ai bị Bellatrix mang đi?