[HP Đồng Nhân] Hero

Chương 3 : Hẻm Xéo . . .

Đêm khuya, mưa tung gió giật, bão táp càng lúc càng không kiêng nể gì. Harry tự ếm cho mình thêm một bùa giữ ấm, bụng cậu đói meo không ngừng sôi lên ùng ục. Tất cả thức ăn đều đã ăn sạch, theo như “Luật Biến hóa Căn bản của Gamp”, cậu cũng không có biện pháp tạo ra thức ăn. Harry liếc cái đồng hồ trên cổ tay Dudley, 23 giờ 50 phút, tự an ủi mình khi Hagrid đến đây, có thể được ăn bánh kem sinh nhật. Sau khi Harry từ nhà cũ của Gaunt trở về, cuộc sống vẫn diễn ra giống như kiếp trước: đi vườn bách thú —— nhưng lúc ấy cậu không thả con rắn Boa Constrictor, vốn sinh trưởng ở  Brazin kia ra, Harry thật sự không muốn vì chuyện này mà bị giam hơn một tháng giống như trước kia, cho dù thái độ của người nhà Dursley so với đời trước tuy có dễ chịu hơn nhiều, nhưng cũng không khá hơn bao nhiêu —— đoán trước sẽ có con cú mang thư thông báo trúng tuyển Hogwarts đến, Harry vốn định đem thư giấu đi, khỏi để gia đình Dursley lại chịu trận phong ba thêm lần nữa, nào ngờ mắt Dudley quả thực quá tốt, Harry chưa kịp giấu kín bức thư đã bị phát hiện  —— vì thế, cơn phong ba này vẫn diễn ra như trước với khí thế hừng hực như vậy. Harry nằm trên sàn nhà trong chòi đá giữa biển, yên lặng tính toán. Chiếc nhẫn đã giải quyết, nó là Trường Sinh Linh Giá duy nhất Harry có thể giải quyết bây giờ, về phần chiếc vương miện Ravenclaw có thể sau khai giảng sẽ xử lí luôn, để tránh sự tình có biến; quyển nhật kí không vội, có thể đợi sang năm thứ hai rồi nói sau; về phần chiếc cúp Hufflepuff, có vẻ tương đối rắc rối, cậu cũng không thể đi cướp Gringotts thêm lần nữa… Cuối cùng là mặt dây chuyền Slytherin, có thể đợi sau khi chú Sirius ra tù, đến số 12 Quảng trường Grimmauld tiêu hủy. Chú Sirius… Harry khẽ thở dài, cậu thật sự rất muốn giải cứu cha đỡ đầu ngay lập tức, chỉ là chưa bắt được kẻ phản bội Peter kia, không thể làm chú Sirius quang minh chính đại mà khôi phục danh dự. Chuyện này phải cẩn thận suy tính một chút, nhất định phải giúp chú Sirius nhanh chóng được giải oan. Nhớ tới năm cấp ba khi lần đầu tiên nhìn thấy chú Sirius, chú ấy đã tiều tụy không chịu nổi như vậy, gầy guộc chẳng khác một bộ xương bao nhiêu, ngày ngày sống sót nhờ thịt chuột, trong lòng Harry liền chua xót khó chịu, không khỏi siết chặt nắm tay, móng tay đâm vào da thịt. Rầm! Một tiếng vang thật lớn, cả cái chòi nhỏ bị chấn động đến lắc lư, Harry ngồi dậy, nhìn chằm chằm về phía cửa. Ngoài đó có người gõ cửa muốn đi vào. Harry bừng tỉnh khỏi dòng suy tưởng, thở phào nhẹ nhõm. Hagrid cuối cùng đã đến. ————————————————————————— Lần này rốt cục có thể quang minh chính đại tiến vào Quán Cái Vạc Lủng, Harry đi theo sau Hagrid, bước vào trong. Sau đó, chuyện Harry không muốn thấy bắt đầu, khi lão Tom vừa nhận ra cậu là Đứa-bé-sống-sót, mọi người bắt đầu tranh nhau bắt tay cậu. Ông Tom, ánh mắt của ông cũng thật tốt quá đi, may mà lần trước đến đây mình đã cải trang, Harry trong lòng yên lặng phun trào. Vừa lúc đó, một người trẻ tuổi sắc mặt tái nhợt đi tới, nét mặt tỏ ra vô cùng khẩn trương, một bên mắt hắn co rúm lại. Là Quirrell! Harry bất động thanh sắc mỉm cười, đồng thời lập tức sử dụng Bế Quan Bí Thuật, cậu không muốn cơn phẫn nộ của mình bị kẻ đang bám trên đầu Quirell chú ý. Hagrid vui mừng giới thiệu với Harry, “Harry, Giáo sư Quirellsẽ là một trong những người thầy dạy con ở Học viện Hogwats.” “Po — Po — Potter, ” Giáo sư Quirrell lắp ba lắp bắp nói, nắm lấy tay Harry, “Nhìn thấy con ___ con thật….. thật …. Vui mừng đến nói…. Nói không nên lời.” Harry đè nén cảm giác căm ghét đang dâng cao, bắt tay với Quirrell, có lẽ Quirrell cũng không muốn ra tay với Harry ngay lập tức, hoặc cũng có thể sức mạnh của Voldemort vẫn còn rất yếu, không nắm được vai chủ động, cho nên sự tiếp xúc không mang theo hận ý này cũng không khiến cho Quirrell tan thành tro bụi giống như cuối học kỳ năm nhất. Harry làm bộ ngượng ngùng cười, đúng điệu một thiếu niên mười một tuổi, “Thầy dạy môn học nào ạ?” “Phòng — chống — chống — nghệ thuật — hắc —- hắc ám, ” Quirell lẩm bẩm như thể môn đó không đáng cho hắn nghĩ tới, “Nhưng chắc con — con— không cần — không cần —- dùng — dùng đến nó đâu nhỉ, Po — Potter?” Harry thật sự là không muốn cùng hắn tiếp tục tiếp xúc, vì thế mỉm cười mở miệng nói, “Sao lại thế chứ, con thực chờ mong chương trình học của thầy, vậy gặp lại thầy ở Hogwarts, Giáo sư Quirrell.” Rồi cậu vội đi theo Hagrid hướng sân sau đi đến, trước khi rời đi, Harry liếc mắt nhìn cái ót của Quirrell một cái lạnh băng, đoạn xoay người bước đi tránh khỏi bị hắn phát hiện. Cậu thật sự, căm hận Voldemort. Cũng như trước đây, Hagrid là một người bạn vong niên tốt bụng chân thành, luôn cười rộng miệng dướng dẫn cậu mở cửa đi vào thế giới Pháp thuật. Ánh mặt trời chiếu sáng rực rỡ trên Hẻm Xéo, ngã tư đường lát đá cuội quanh co khúc khuỷu, nhìn không thấy cuối đường, các cửa hàng Pháp thuật đủ loại kiểu dáng san sát nối tiếp nhau, đâu đâu cũng thấy pháp sư phù thủy mặc áo choàng, vô cùng náo nhiệt. Bất kể kiếp trước đã tới đây bao nhiêu lần đi chăng nữa, thậm chí là kiếp này, hơn một tháng trước cũng tới nơi này rồi, nhưng khung cảnh trước mắt này đây, vẫn khiến cho Harry không khỏi thổn thức giống như một đứa bé trai mười một tuổi của rất nhiều năm trước lần đầu tiên tiến vào thế giới Pháp thuật. Ta đã về rồi đây. Đi theo Hagrid vào Gringotts, đi tới kho bạc của Harry, Harry lén làm một cái bùa vô trượng mở rộng không gian trong túi, sau đó gom tận hết khả năng càng nhiều đồng vàng càng tốt. Kinh nghiệm của kiếp trước cho cậu biết, gia sản của gia tộc Potter thừa đủ cho cậu xài mấy đời nữa cũng không hết, đặt trong kim khố để mốc meo, vả lại, cậu cũng chẳng biết đời con đời cháu của cậu có thể thừa kế tiếp hay không, ( cộng thêm nguy cơ bị Bộ Pháp thuật trắng trợn tịch thu là rất cao), chi bằng để nó phát quang phát nhiệt vì sự nghiệp vĩ đại chống lại Chúa Tể Hắc Ám đi, cậu tính lén đi Hẻm Knockturn mua một vài đồ vật. Tiếp theo, sau khi cùng Hagrid đến kho bạc số 713 lấy Hòn đá Phù thủy, Harry đi vào tiệm Trang phục cho mọi dịp của phu nhân Malkin, mà Hagrid thì trở lại Quán Cái Vạc Lủng uống đồ uống để cho bớt cơn chóng mặt. Đẩy cửa ra, liền nhìn thấy một bà phù thủy mập lùn cười toe toét, đó là phu nhân Malkin. “Tới mua đồng phục Hogwarts hả cưng?” phu nhân Malkin hỏi. “Vâng, thưa bà, ngoài ra con còn muốn may một ít y phục hằng ngày để mặc.” “Ừ, thế con yêu, con lại đây chọn kiểu đi.” phu nhân Malkin đưa ra một quyển sách vẽ kiểu dáng, đưa cho Harry. “Phu nhân, con muốn mười bộ ‘áo sơmi lụa’ màu trắng, màu đen, xanh lá cây, mười cái quần dài màu đen, mười cái áo len lông cừu màu đen.” Có Galleons trong tay, Harry cũng không muốn bạc đãi chính mình nữa. Trời mới biết, sau chiến tranh, chỉ với kho bạc nhà Potter, cậu vẫn có cuộc sống vật chất đầy đủ. Đoàn trợ lý của cậu cho rằng, Harry Potter nếu có một hình tượng tốt đẹp, sẽ tăng cao lòng tin của dân chúng. Đúng vậy, ai có thể nhìn ra Harry Potter, anh hùng của bọn họ, ẩn dưới vẻ bề ngoài xinh đẹp chỉn chu kia là một cái gì đó đã dần tan rã, bên trong đã tràn đầy vết thương. Chỉ cần cậu muốn, thì không một ai có thể gỡ nổi tầng tầng lớp lớp mặt nạ mà cậu đã đeo lên để che đi sự thật về mình…. Chỉ cần cậu muốn. Đó cũng là kỹ năng học được trong mười năm đó. “Không thành vấn đề, chỉ là cưng à, con muốn kiểu dáng đều giống nhau sao? Merlin, làm thế thật là uổng phí cho gương mặt xinh đẹp của con a.” Malkin phu nhân tiếc hận nói. “Ơ… Bà quá lời rồi, con đâu có…,” nói thật ra, trước kia có rất ít người khen bộ dạng cậu xinh đẹp, phần lớn chỉ khen cậu tuấn mỹ tao nhã, chẳng lẽ tóc không rối, không có mắt kính, cậu lại trở nên  ‘xinh đẹp’? Harry tự an ủi mình, sau vài năm nữa thôi nhất định sẽ là một nam tử hán anh tuấn, không cần để ý, “Vậy xin nhờ bà giúp con chọn vài kiểu dáng đi.” “Tốt, ta sẽ may cho con kiểu dáng thích hợp a, cưng à, đến phía sau đi, ta đến đo kích thước của con.” Malkin phu nhân hài lòng nói. Phía sau tiệm, một thiếu niên tóc bạch kim ánh vàng, thân hình mảnh khảnh quay lưng về phía cậu cũng đang thử quần áo. Mỉm cười nhìn cậu nhóc bạch kim kia, Harry cảm thấy bùi ngùi. Cả đời này, có lẽ không nên đối đầu với Draco làm gì, khi đối phó Voldemort, có lẽ có thể mượn tay nhà Malfoy một chút. Quyết chiến năm đó, may mà Narcissa Malfoy nói dối Chúa Tể Hắc Ám, cậu mới có thể đánh bại Voldemort. Tình cảm sâu sắc mà gia tộc Malfoy dành cho nhau quả thực khiến Harry cảm động sâu sắc, đó cũng chính là một trong những nguyên nhân Harry ra sức bảo vệ một nhà Malfoy sau chiến tranh. Harry tiến đến bên Draco, Malkin phu nhân bắt đầu giúp cậu đo kích thước. Draco quay lại nhìn cậu. “Xin chào, cũng vào Hogwarts à?” Harry không đợi nó mở miệng trước, đã mỉm cười cất lời chào hỏi Draco. Nam hài tóc bạch kim nhìn Harry, khuôn mặt tái nhợt hiện lên sắc hồng nhàn nhạt, “Đúng vậy. Tôi là Draco Malfoy, rất vui được gặp cậu.” “Tớ tên là Harry, Harry Potter. Ngày tốt lành, Draco.” Harry xấu xa gọi thẳng tên thánh của thằng nhỏ tóc bạch kim. Mặt Draco càng đỏ hơn, “Harry Potter?! Đứa-bé-sống-sót?” Harry e lệ cười, ” Trước kia tớ đều sống trong  gia đình dì dượng, bọn họ đều là Muggle. Đến hôm nay tớ mới biết mình ở giới Pháp thuật nổi danh như vậy. Draco cậu vẫn sống trong giới Pháp thuật đúng không? Có thể giới thiệu một chút về Hogwarts cho tớ biết được không?” Ngón tay khẽ uốn mấy sợi tóc đen dài tới cổ, lễ phép lựa lời. “Ồ, được thôi, tôi rất vui được giới thiệu cho cậu biết, cậu Potter,” Draco lấy ngữ điệu quý tộc cất lời, đương nhiên, nếu có thể bỏ qua hai lỗ tai đang đỏ ửng như cà chua chín thì hay hơn, “Hogwarts có bốn học viện, Slytherin, Ravenclaw, Hufflepuff và Gryffindor. Slytherin là tốt nhất, cả nhà tôi đều là từ đó tốt nghiệp, tượng trưng cho phù thủy thần chủng, cao quý; Ravenclaw cũng được, đại biểu là trí tuệ; về phần Hufflepuff, nơi đó đều là một đám tầm thường ngốc nghếch, nếu bị phân tới đó, thà tôi nghỉ học còn hơn; còn Gryffindor thì đích thị là đại bản doanh của một đám sư tử ngu xuẩn lỗ mãng dốt đặc cán mai.” Ô, này này này! Harry trong lòng dở khóc dở cười, kiểu giới thiệu mang đậm sắc thái chủ quan này có thích hợp với một tân sinh hoàn toàn không biết gì về Hogwarts không? “Tôi nghĩ cậu cũng chưa từng chơi thử Quidditch bao giờ nhỉ, đó là môn thể thao tiêu khiển của các pháp sư, cưỡi trên cây chổi, ở giữa không trung thi đấu. Tới Hogwarts rồi, chúng ta có khóa học chuyên môn về bay đó.” Nhắc tới Quidditch, đôi mắt màu xám của Draco bắt đầu sáng lên. Harry hơi mỉm cười, cho dù Draco bây giờ vẫn chưa quen sử dụng kiểu cách ăn nói quý tộc giống một tên đểu, nhưng vẫn có vẻ nào đó đáng yêu đấy chứ.” Thế, Draco này, đợi khi nào tớ học xong Quidditch, chúng ta có thể cùng nhau chơi đùa không?” “Ừm, tất nhiên, đó là điều vinh hạnh cho tôi, cậu Potter.” Draco ra vẻ rụt rè nói. Đúng lúc này, phù thủy giúp Draco thử quần áo nói: “Đã xong  rồi, cậu bé.” “Vậy, rất cảm ơn cậu, Draco, hẹn gặp lại ở Hogwarts. Còn nữa, cậu có thể gọi tớ là Harry.” “Được rồi, Ha — Harry, gặp nhau ở Hogwwarts, ” Draco đỏ mặt, từ trên cao nhảy xuống, ra khỏi cửa hàng. Thế này tức là, kết quả cũng không tệ lắm? Harry chọn mi. Ít nhất biểu hiện của Draco có vẻ đáng yêu hơn trước kia. Một lát sau, Harry cũng thử xong quần áo, phu nhân Malkin bảo cậu ba giờ sau lại lấy. Cùng lúc đó, Hagrid cũng đã trở lại, lão đang đứng ngoài cửa sổ tiệm trường bào tay cầm hai cái cây kem lớn cười toe toét với Harry. Sau đó bọn họ đi vào Flourish & Blotts, Harry tỏ ra vô cung thích thú đối với bộ sách, “Hagrid, bác có thể giúp con đi mua những đồ dùng khác được không ạ? Con muốn xem thêm mấy quyển sách này nữa.” Harry lộ ra khuôn mặt tươi cười, hai mắt sáng rực nói. Hagrid mỉm cười ngạc nhiên, “Harry, con thật chẳng giống ba con chút nào, con biết đấy, ba con chưa từng tới thư viện ngày nào. Có lẽ con có vẻ giống mẹ con nhiều hơn, trước đây Lily vẫn là học sinh đứng đầu trường. Xem ra, Harry bé nhỏ của chúng ta sẽ học rất khá đây. Thế, ta đi trước mua mấy thứ đồ khác, một giờ sau, chúng ta gặp lại ở tiệm bán đũa phép—— đũa phép thì con phải tự mình thử mới được.” Harry cảm ơn Hagrid, nhìn Hgrid khuất bóng khỏi tiệm sách, rồi cậu vội vàng mua sách giáo khoa cho năm nhất cùng mấy quyển như nhét vào túi sách, sau khi làm một cái bùa chú xem nhẹ ở trên người, khoác chiếc áo choàng vẫn giấu trong túi sách vào người, đi thẳng tới tiệm Borgin  Burkes ở Hẻm Knockturn.