HP Đồng Nhân Chi Ngọ Hậu
Chương 34 : Cấm túc – Bảo hộ
Bảy giờ tối, Harry lại xuất hiện ở cửa hầm, Medusa trên cánh cửa hướng hắn cười thật quyến rũ: “Ai nha nha ngươi lại đến đây cấm túc cưng ơi, ta để ngươi tự mở cửa nha?”
Harry ngượng ngùng rờ rờ mũi, cửa mở. Harry bước vào trong hầm, Snape vẫn như trước ngồi ở bàn phê bài tập, cũng không thèm liếc nhìn hắn một cái.
“Buổi tối tốt lành, giáo sư!” Harry bước đến trước mặt y, “Ta hôm nay sẽ xử lý vật liệu gì?”
“Đến góc tường kia đem toàn bộ mấy cái răng xà nghiền thành phấn.” Snape vẫn như trước không thèm nhìn hắn, chỉ ra lệnh.
Harry vâng lời mà bước đi, bắt đầu xử lý răng xà. Hắn đem răng xà bỏ vào trong cối đá, đâm nát nó thành phấn. Xử lý mấy vật liệu này kỳ thực không mất của hắn bao nhiêu thời gian, bất quá chỉ khoảng bốn mươi phút là hoàn tất.
Xử lý xong mấy cái răng xà, Harry cũng không lên tiếng, lẳng lặng ngồi trong góc, nhìn nam nhân cau mày sửa bài tập của học trò: ngón tay thon dài mà hữu lực, dính chút mực đỏ, bút lông chim trong tay linh hoạt họa trên giấy, lưu lại một chữ ‘P’ (1). Đôi mày cau lại thành một đường, đôi môi mỏng mím chặt, đôi mắt như hắc diệu thạch lộ ra sự tức giận, da thịt tái nhợt dưới ngọn đèn phản xạ ánh sáng trắng bệch, bên cạnh đó cái mũi kiểu Rome, từ góc nhìn của Harry, nam nhân này tựa như một pho tượng bằng đá cẩm thạch, hoàn mỹ, hữu lực (đương nhiên không kể đến tính tình của hắn).
Snape họa một chữ ‘P’ cuối cùng, hung hăng vứt bút lông qua một bên, một lũ ngu dốt. Một đám đầu óc của người khổng lồ. Bài tập kiểu này cũng không làm được. hắn thở phì phì cầm cái ly trên bàn, hung hăng uống cạn. Chờ một chút… Nước? Hắn vừa rồi không biến ra nước a! Snape ngẩng đầu, Harry ngồi trong góc mỉm cười.
“Potter? Ngươi còn chưa đi?” Snape nghi hoặc hỏi.
Harry cười khẽ: “Ta thấy ngươi đang bận, không muốn làm phiền ngươi.”
“Được rồi, ngươi có thể đi được rồi.” Snape phất tay, “Hiện tại đã… đáng chết, đã mười giờ. Mau trở về ngủ.”
“Hảo, giáo sư!” Harry trả lời, “Ân, ta ngày mai có thể lại đến không? Ta muốn cùng ngươi bàn bạc một chút việc.”
“Hầm của ta ngươi đều thông thạo, Potter tiên sinh.” Snape xem như ngầm đồng ý.
Chiều hôm sau là hai giờ Lịch sử Ma pháp, nghe giáo sư Binns lải nhải đến buồn ngủ, Harry vừa đi vừa ngáp vào trong hầm, Snape vẫn chưa trở về, hắn liền theo trên giá sách đào bới ra một quyển, ngồi lên ghế xem.
“Ầm” Khoảng nửa tiếng sau, Snape nổi giận đùng đùng đẩy cửa vào, phía sau còn đi theo hai tân sinh năm nhất, theo đồng phục có thể thấy, hẳn là tiểu hoan Hufflepuff. (2)
“Hai vị tiên sinh, đến góc tường kia đem rễ cây cắt thành lát mỏng! Làm không xong đừng nghĩ đến chuyện trở về ăn tối.” Snape chỉ tay vào góc tường.
Hai tiểu hoan thận trọng lui vào góc tường, Snape một phen cởi trường bào, treo lên giá áo, quay đầu lại, cũng vừa lúc thấy Harry: “Potter, ngươi đến đây làm gì?” Y tức giận đến nỗi quên luôn cuộc hẹn của hai người.
“Ta tối hôm qua… không phải nói sẽ tới sao?” Harry chần chừ nhắc nhở y.
Snape nghĩ nghĩ, mới nhớ ra, y nổi giận nói: “Ta hiện tại không rảnh, ngươi không có việc gì thì chờ một chút.” Hắn bước đến bàn, bắt đầu nấu ma dược.
Harry nhìn lại hai tiểu hoan, hai đứa nó tay chân luống cuống dùng con dao nhỏ bằng bạc cắt mỏng, nhưng rõ ràng cắt đều là những mảnh vỡ, hoàn toàn nhìn không ra hình thù lát mỏng, khiến cho trên tay hai đứa kia dính đầy nhớt rễ cây cùng những mảnh vỡ.
Cứ tiếp tục như vậy sẽ phá hư vật liệu, Harry thật sự nhìn không được, ho khẽ một tiếng, nhắc bọn chúng: “Đem dao nhỏ thấm nước rồi cắt tiếp.”
Hai tiểu hoan mừng rỡ run run nhìn thoáng qua viện trưởng xà viện, thấy y không nói gì, liền cẩn thận thử một chút quả nhiên hảo khống chế hơn, cắt vật liệu kia cũng thành hình. Bọn họ cảm kích nhìn Harry. (5555… Cám ơn ngươi, Potter học trưởng. Giáo sư Snape quả thật đáng sợ.)
Nấu ma dược vất vả đến sáu tiếng, hai tiểu hoan cuối cùng đã xử lý hoàn tất, Snape kiểm tra thành phẩm, miễn cưỡng tỏ vẻ thông qua: “Các ngươi có thể biến.” Hai tiểu hoan sợ tới mức đứa sau tiếp đứa trước lao ra khỏi hầm. (Nương a, ta rốt cuộc cũng sống sót.)
“Dốc lòng truyền thụ kinh nghiệm cho học đệ, ân?” Snape cười lạnh, “Rất có kinh nghiệm a… Potter học trưởng…”
“Ta cũng chỉ nghĩ cho ngươi, tiết kiệm vật liệu trân quý này, tránh lãng phí.” Harry giải thích, “Cũng tiết kiệm thời gian.”
Snape cho vào trong vạc một chút bột vỏ sò, nhìn màu sắc ma dược, hài lòng điểm hạ, chỉnh lửa nhỏ. Tiếp theo y biến ra cái ghế ngồi đối diện với Harry, hai đầu ngón tay khoát lên nhau: “Nói đi, tìm ta có việc gì, Harry?”
“Ta muốn ngươi dạy ta ‘Thần chú Bảo hộ’”. Harry vào thẳng vấn đề.
“Để ta… ‘dạy’ ngươi ‘Thần chú Bảo hộ’?” Snape không hiểu ý của hắn, “Ta nghĩ… người sói kia cũng đủ đảm nhiệm trọng trách này, không phải sao? Huống chi hành động của ngươi cũng có thể gạt được mọi người?”
“Để ngươi ‘dạy’ ta có thể tiết kiệm không ít thời gian, cũng không thể để cho Remus nghĩ ta là thiên tài đi? Muốn ta giả bộ một bộ dáng từ từ nâng cao trình độ quá lãng phí thời gian.” Hắn giải thích, “Ân, ngươi có thể cấm túc ta vào cuối tuần, muốn hay không nhân tiện đi gặp Salazar? Ta vừa lúc muốn hướng y học vài thứ.”
Đi gặp Xà Tổ đối với Xà Vương rất hấp dẫn, cân nhắc trước sau, đi gặp Xà Tổ chiếm thế thượng phong: “Được rồi… Ngươi hiện tại tập thần chú Bảo hộ của ngươi một chút đi.”
“Ngay bây giờ?”
“Đương nhiên, hay là còn muốn ta giảng giải cách thực hiện thần chú Bảo hộ cho ngươi?”
“Ân, không cần.” Harry cười cười, rút ma trượng ra, hắn nhắm mắt lại, cố gắng nhớ lại chuyện vui vẻ nhất của mình – hôn lén Snape: “Expecto Patronum.”
***** Ta là thần bảo hộ phân cách tuyến *****
Một đám sương màu bạch kim từ đầu ma tượng phun ra, dần dần ngưng tụ thành hình… nhưng là… Harry kinh ngạc trừng lớn mắt: Quần Merlin! Ai có thể nói cho hắn, con hươu của hắn đi đâu mất rồi? Con hươu cao lớn kiện mỹ với cặp sừng xinh đẹp của hắn đang ở chỗ nào?
“Ấn tượng thật sâu sắc, Harry, thần Hộ Mệnh của ngươi hiển nhiên có sự biến hóa.” Snape nói, nhìn chăm chăm vào độc xà thật lớn màu bạch kim ở trước mặt.
Harry vì chính mình mà bi ai: Đúng vậy, ai bảo ngươi là viện trưởng Slytherin, đứng đầu đàn xà…
“Ta nghĩ ngươi ‘học’ thần chú bảo hộ thập phần… thành công…” Snape cười nhẹ, “Về phần cấm túc của ngươi… chỉ cần ngươi đừng học tập theo Longbottom tiên sinh của chúng ta, ta còn có thể thỏa mãn yêu cầu của ngươi.”
Harry cộc cằn trả lời: “Cám ơn Ngài, giáo sư” Sau đó hắn rờ bụng, nhấc tay ý nói: “Giáo sư, bây giờ ta có thể đi ăn bữa tối của ta được không?”
Snape nhìn đồng hồ, đã bảy giờ, bữa tối ở lễ đường đã xong, hắn nhăn mặt nhíu mày, búng tay một cái.
“Ba!” Một con gia tinh mặc cái khăn có chữ Hogwarts xuất hiện trước mắt: “Giáo sư Snape, Kiki vì Ngài phục vụ.”
“Mang một bữa tối cho hai người đến đây.” Snape phân phó.
Kiki vuốt hai lỗ tai thật to, cung kính hành lễ: “Vâng.” Nó lập tức biến mất, chỉ chốc lát sau, lại xuất hiện lần nữa, bưng một khay thức ăn, đem tất cả bày lên bàn, lại hành lễ lần nữa: “Chúc hai vị ăn tối vui vẻ”, tiếp theo “Ba” một tiếng tiêu thất.
“Ta đói gần chết” Harry than thở, vừa ngồi xuống liền bắt đầu ăn, Snape vẫn còn đang từ ngăn tủ lấy ra một chai Brandy, một cái ly uống rượu chân cao, rót một ly cho mình, ngồi xuống bàn nhâm nhi thưởng thức.
Harry chớp mắt nhìn hắn: “Ta có thể uống một chút không?” Hắn thực sự vẫn muốn uống thử một chút rượu mạnh.
“Ngươi chưa trưởng thành, Potter tiên sinh.” Snape cự tuyệt.
“Ta chỉ uống một chút thôi.” Harry vươn tay, “Một phần ba… Không, một phần tư.”
Tiểu quỷ rắc rối này! Snape bất đắc dĩ, lại lấy ra thêm một cái ly chân cao, rót ra một phần tư, đưa cho hắn: “Đừng uống say.”
Harry cười tiếp nhận, cái miệng nhỏ nhấp một chút thưởng thức. Brandy có điểm liệt, hương vị kỳ thật cũng không tốt, hắn cau mày, một bên uống một bên ăn thịt bò.
“Hương vị thế nào?” Snape nhìn chăm chút vào biểu tình thay đổi của hắn, chỉ cảm thấy thập phần thú vị.
“Ta không biết uống rượu… cho nên cảm giác khi uống không tốt lắm.” Harry giải thích, “Ta chỉ uống qua bia bơ.”
“Cái này không phải nước bí đỏ, đương nhiên uống không tốt.” Snape hừ lạnh.
Ăn xong bữa tốt, lại gọi gia tinh tên Kiki đến dọn dẹp. Snape cất chai rượu lại vào trong tủ, phát hiện Harry ghé vào trên bàn. Hừ! Đã nói không nên uống ngươi còn uống.
Snape biết hắn say, đưa tay ra lay lay vai của hắn: “Potter, muốn ngủ thì về mà ngủ.”
Chết tiệt, xem ra hắn quá say. Snape dùng sức nâng vai của hắn lên: “Harry, tỉnh, tỉnh!”
“…” Harry mơ mơ màng màng mở mắt, “Sev…”
Được rồi, ít ra hắn vẫn còn nhận ra người! Snape hừ lạnh.
Ngay sau đó, Harry lại vươn tay, ôm lấy eo của y, khuôn mặt đặt trên ngực y nhịn không được mà cọ xát, cọ xát…
“Chết tiệt, Potter!” Snape liều mạng đẩy hắn ra.
Harry cũng bất kể, tiếp tục trên ngực của y mà cọ xát, ma sát ma sát hướng hắn mà cười ngây ngô.
Người này căn bản không nên uống bất cứ thứ gì có cồn. Snape nói nhỏ, hắn hoàn toàn say mèm. Mình thật muốn cho hắn một cái Petrificus totalus! (Trói gô)
“Đủ rồi, Potter!” Snape gầm nhẹ.
“Hắc hắc Sev ” Tiểu hắc hồ hướng hắn cười cười, tiếp tục cọ xát, “Thật thoải mái”
“…” Snape cứng ngắc kéo hắn ra, nhưng bàn tay đặt trên người hắn đẩy ra cũng không được mà buông ra cũng không xong, bởi vì… Snape thấy được có chút… không thích hợp.
Harry cọ xát một trận, thấy Snape không cự tuyệt, tựa hồ cảm thấy đùa tốt lắm, hắn mím môi, cọ đến trước mặt Snape, nhìn chăm chăm y. Snape chăm chút nhìn vào đôi con ngươi xanh biếc tràn ngập thủy quang, cảm thấy mình giống như cũng uống quá say, y có điểm choáng váng đầu.
————————
(1) Các xếp loại học lực:
O (Oustanding): Xuất sắc
E (Exceeds Expectations): Giỏi quá kì vọng
A (Acceptable): Chấp nhận được
P (Poor): Dở
D (Dreadful): Tệ
T (Troll): Bết
(2) Tiểu Hoan chính là con lửng – con vật biểu trưng cho nhà Hufflepuff
Tiểu sư tử: con vật biểu tượng cho nhà Gryffindor
Tiểu xà: con vật biểu tượng cho nhà Slytherin
Tiểu ưng: con vật biểu tượng cho nhà Ravenclaw
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
12 chương
11 chương
134 chương
43 chương
74 chương