HP Đồng Nhân Chi Ngọ Hậu
Chương 33
Môn học sáng hôm sau là Bói toán, sở dĩ Harry vẫn chọn nó là bởi vì môn này so ra vẫn dễ hơn, hắn chỉ cần học cho có lệ, đồng thời hắn cũng muốn một ít kiến thức căn bản về bói toán, để tiếp theo hắn hướng Salazar học căn bản về bài Tarot. Tối thiểu Trelawney không phải là một kẻ lừa đảo (tuy rằng phần lớn thời gian nàng đều gạt người ta.)
Qua hai giờ trong phòng học xông đầy mùi lá trà, đám Harry choáng váng đầu hướng lớp Biến hình mà đến. Lần này Harry nhìn thấy trong xác trà là hình cây dừa, có nghĩa hắn thình lình có được một số vàng (tuy rằng hắn cái gì cũng nhìn không ra, nhưng vàng từ trên trời rơi xuống thật ra thì có thể có, hắn vẫn còn vài cái mật thất chưa đến xem a), làm hắn không thoải mái vẫn chính là câu ‘năm nay sẽ chết’, dẫn không ít người liếc mắt nhìn hắn.
Buổi chiều cùng Slytherin học môn Sinh vật Huyền bí, địa điểm ở bìa rừng Cấm. Sirius là một thân trường bào hoa lệ màu xanh lam, mỉm cười thập phần hào hoa phong nhã, dẫn đến các nữ sinh dùng ánh mắt khát khao mà nhìn y.
“Y thực tuấn tú” Một nữ sinh Gryffindor kêu lên.
“Y có bạn gái chưa?”
“Nghe nói vẫn chưa có…”
“Thật không?”
Harry bi ai, đúng vậy, y chưa có bạn gái, nhưng y có bạn trai…
“Đến đây, lại gần đây một chút.” Sirius ý bảo bọn họ lại gần, “Nghe ta nói rõ không? Hảo. Hôm nay là buổi đầu tiên, chúng ta sẽ học về…” Hắn hướng rừng Cấm vẫy vẫy tay.
Đám người lập tức xôn xao cả lên, Hagrid mang theo vài vật nhỏ lông xù đến: đó là một tiểu động vật lông dài màu nâu nhạt, giống như một con mèo nhỏ, có cái mũi nhỏ và móng vuốt cũng nho nhỏ cùng một cái đuôi dài nhỏ xíu. Harry cảm thấy nó giống như chuột Hà Lan. Không ít nữ sinh nói: “Thật đáng yêu”
“Cám ơn ngươi, Hagrid!” Sirius hướng hắn nói lời cảm tạ, tiếp theo giới thiệu, “Đây là Mạc Kéo thử (Vòng: là do ta bịa…), chúng nó rất ngoan, sinh sống trong vùng ôn đới, cơ bản thường phân bố ở Châu Mỹ và Châu Âu. Các người từ bốn đến năm người một nhóm, lấy một con quan sát, ta chia cho mấy thứ để uy tụi nó ăn, xem thử chúng thích ăn loại nào.”
Harry ba người cùng Draco một nhóm nhận một con, thỉnh thoảng dùng thịt gà hoặc mấy lá cây uy nó ăn. Mạc Kéo thử ăn rất nhanh, thoạt nhìn nó hình như là loại ăn tạp, uy nó ăn cái gì nó cũng không từ chối.
“Ta càng nhìn càng thích nó, nó hình như cũng thích ta nữa.” Ron nói, “Hermione, ngươi nói Crookshanks có thích tụi nó không?”
“Ron!” Hermione trừng mắt một cái liếc hắn, “Crookshanks là hảo hài tử, không tàn nhẫn như vậy.”
“Khi tan học ngươi có thể hỏi giáo sư Black mang một con về uy cho nó.” Draco tà ác đề nghị, “Bình thường mèo đều thích chuột.”
“Draco Malfoy!” Hermione một lần nữa nổi bão.
Đến khi gần tan học, Sirius vỗ vỗ tay, bảo mọi người nhìn về phía y: “Như vậy, để vui vẻ tan lớp, ai có thể cho ta biết, Mạc Kéo thử thích ăn cái gì?”
“…” Có chút lạnh, bởi mọi người rất khó để nói.
“Không ai biết sao?” Sirius có chút thất vọng, “Còn nghĩ sẽ có người biết.”
“Ân…” Harry thử nhấc tay.
“Phi thường tốt, Harry, nói đi!”
“Ta nghĩ… Thói quen ăn uống của chúng nó rất giống nhau, chúng nó hẳn là loài động vật ăn tạp… Chỉ cần là thực vật, chúng nó đều thích.” Harry chần chờ trả lời.
“Đúng vậy. Gryffindor cộng mười điểm!” Sirius rất hưng phấn, “Đây là điều ta muốn dạy các ngươi – đừng câu nệ vấn đề, dùng đầu của mình tự đặt câu hỏi, thông qua thực tế mà đưa ra kết luận. Tốt lắm, tan học.”
“Hừ, người không đầu óc còn dạy học trò dùng đầu tự hỏi…” Thanh âm châm chọc quen thuộc truyền đến, Snape đang từ rừng Cấm đi ra, trên tay mang theo một túi thảo dược.
“Mũi thò lò. Ngươi muốn nói cái gì?” Sirius vừa thấy tử thù, lập tức không màng đến phong độ giáo sư, trợn mắt đối địch, “Ngươi là tên ở dơ, rít chịt.”
“Đại cẩu ngu xuẩn vẫn chỉ là đại cẩu ngu xuẩn, ngươi có đầu óc như vậy sao lại không biết Mạc Kéo thử phân bố chính là ở Bắc Mỹ chứ không phải cả Châu Mỹ…” Một câu đem đại hắc cẩu đánh lăn trên mặt đất.
“Ngươi… ngươi ngươi ngươi…” Sirius rút ma trượng ra, “Vạn đạn tề phát!”
Snape nhanh nhẹn tránh, rút ma trượng ra đánh trả. Vì thế hai người bắt đầu vỗ lực ném ác chú… Vì thế nhóm tiểu xà nhìn viện trưởng của mình vứt bỏ sự bình tĩnh bắt đầu giống như học trò hướng đối phương phóng ra các loại ác chú… Vì thế mấy tiểu động vật hai học viện kinh ngạc nhìn hai giáo sư đang quyết đấu… Đờ đẫn…
“Densaugeo!!” (Răng mọc dài ra)
“Diệm sơn phún hỏa!!”
“Hô biến, hô hố, hô hố cười!!”
“Leg-Locker!!” (Khóa chân)
“Tarantallegra!” (Chân nhảy múa)
“Petrification!!” (Trói gô)
Nghe một chút, đây đều là những câu thần chú gì a
“Harry…” Draco cứng người, “Làm sao bây giờ a?”
“Hai người bọn họ vừa nhìn thấy mặt đã mất đi lý trí, khi bốc hỏa hai người càng đánh nhau đến không thể tách ra được.” Hắn không thể nói gì hơn, hắn nhìn đã muốn quen rồi.
“Bọn họ có thể ngừng một chút không? Chúng ta còn muốn trở về…” Ron nhìn hai người đang chắn đường, thật sự không ai có dũng khí theo mấy câu thần chú đó mà đi xuyên qua a
“Trừ khi một trong hai người đơn phương chấm dứt, nhưng theo kinh nghiệm của ta, khả năng đó không lớn.” Harry trả lời.
“Nên hay không đi thông tri cho Hiệu trưởng…” Hermione hỏi.
“Thông tri bằng cách nào? Ngươi không sợ?” Draco tạt cho nàng một gáo nước lạnh.
“Vậy làm sao vây giờ?” Nhóm tiểu động vật nhìn trời không biết nói gì.
“Thôi quên đi, để ta.” Harry không có cách nào đành rút ma trượng, nhóm tiểu động vật dùng ánh mắt sùng bái nhìn hắn.
(Ron: Harry, ngươi phải cẩn thận a, nhất định phải sống sót trở về a)
“Đổi chiều Kim Chung!” Harry hướng Sirius tung ra một câu chú.
Sirius không nghĩ đến đứa con nuôi lại ra tay với mình, vừa vặn trúng đòn, đòn vừa mới ra bị đổi chiều: “Ân? Hắc! Harry, ngươi sao lại có thể… Ngươi hẳn là phải giáo huấn đồ mũi thò lò kia chứ?”
Snape cuối cùng cũng nhận ra quyết đấu trước mặt học trò là chuyện không sáng suốt như thế nào, y hừ lạnh một tiếng, vuốt thẳng trường bào, hướng về phía hắn nói: “Potter, nói lại với Lupin, bảo y cột cho chắc con chó ngu ngốc kia, ít cho hắn đi cắn bậy! Còn nữa, Harry Potter công kích giáo sư, Gryffindor trừ mười điểm.” Y vung trường bào, khí thế bức người mà rời đi.
Ta giúp ngươi, ngươi cư nhiên còn trừ điểm… Harry oán niệm
***** Ta là đổi cảnh tượng phân cách tuyến *****
Hậu quả của việc Harry gọi là ‘Niềm vui giúp người’ là, trong lớp Ma Dược sáng hôm sau, Snape nhìn ai cũng không thuận mắt (gần nhất là Gryffindor), điểm của Gryffindor lại càng bị hạ xuống thấp.
“Ầm” Neville lại làm nổ một vạc thuốc, cái này là cái thứ ba trong giờ học ngày hôm nay.
“Longbottom! Vì sự ngu dốt của ngươi, Gryffindor bị trừ hai mươi điểm!” Snape cười lạnh.
“Vâng… Xin lỗi…” Neville nơm nớp lo sợ nhỏ giọng thưa, đứa nhỏ này bị dọa đến không nhẹ.
“Ầm!” Lại thêm một cái vạc vinh quang mà hy sinh.
“Lại là đứa ngu ngốc nào… Chết tiệt, Potter!” Snape trừng mắt nhìn Harry, tiểu quỷ này cư nhiên dám làm nổ vạc thuốc, Merlin cũng biết ma dược này với hắn chỉ như một bữa sáng, hắn căn bản là cố tình làm. “Hảo… Potter tiên sinh, bảy giờ tối nay, cấm túc tại văn phòng ta.”
“Vâng, giáo sư.” Harry quay nhìn hắn bằng một ánh mắt ‘Ta không có sao’, Snape tức giận đến nỗi trừng mắt liếc mấy đứa học trò bên cạnh, “Ầm” cái vạc thứ tư của Neville lại lần nữa theo ba cái trước đi gặp Merlin.
“Longbottom…” Ánh mắt chết chóc của Snape nhìn y, “Ngươi nếu còn tiếp tục, ta liền đem thuốc thu nhỏ ngươi làm mà đút cho con cóc kia của ngươi. Granger, giám sát hắn. Đừng để hắn đem chính mình cho vào trong vạc mà nấu luôn.” Neville xem ra đã sợ đến mức muốn ngất đi.
Harry vuốt trán, thở dài, Neville, ngươi tự cầu nhiều phúc đi, có Hermione bên cạnh, tối thiểu ngươi còn có thể làm ra được ma dược mà y yêu cầu.
Sau khi bữa trưa, Harry nhìn thời khóa biểu, buổi chiều là môn Phòng ngự Hắc Ma pháp, không cần nói, khẳng định là Boggart, Merlin phù hộ.
Dưới sự hướng dẫn của Remus, Gryffindor theo hành lang hướng về phòng học bỏ trống. Trên đường đi, Remus cho Peeves một giáo huấn nho nhỏ, khiến mọi người sùng bái không thôi, thật vất vả mới có được một giáo sư đầy bản lĩnh
Snape vẫn như trước đứng ở đầu kia phòng học, trước khi đi lại ném về một câu: “Lupin, ta nhắc ngươi lần nữa – Quản cho tốt con chó ngu ngốc không não kia, y mà đến tìm ta nữa, ta sẽ bắt y đem đi nấu!”
“Ta thay mặt y xin lỗi ngươi, Severus.” Remus mỉm cười nói.
Buổi học này so với trong trí nhớ cũng không có gì khác biệt, Neville làm Boggart biến thành Snape một lần nữa xuất trướng. Chỉ tiếc, do tâm lý thay đổi, một lần thấy Neville mặt y phục bà nội y cho Snape, Harry không chỉ không thấy buồn cười, ngược lại có vài phần phẫn nộ.
Học trò một người tiếp một người thực hành, nhưng Remus trước sau vẫn không kêu đến Harry, làm hắn nhẹ nhàng thở phào.
Sau khi buổi học kết thúc, Harry ở lại giúp Remus thu dọn dụng cụ, thuận tiện hỏi: “Remus, ngươi vì sao không để ta thử thực hành với Boggart?”
“Ta nghĩ ngươi có chuyện gì đó e ngại với bản thân mình có ý muốn tách ra, không phải sao?” Remus mỉm cười, “Ngươi đã biết đối phó với nó như thế nào, dĩ nhiên không cần thêm một lần nữa. Hơn nữa, nghỉ hè ngươi đã hướng ta muốn Boggart, này chứng minh ngươi hy vọng không để người khác biết nỗi sợ lớn nhất trong lòng ngươi, cho nên, ta phải tôn trọng sự riêng tư của ngươi.”
Harry không thể không thừa nhận, người sói đích thực là một bác sĩ tâm lý tốt nhất, y hoàn toàn hiểu nội tâm người khác, nhưng chưa bao giờ thuận tiện tìm hiểu sâu xa hơn. “Cám ơn ngươi, Remus.” Harry chân thành nói.
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
12 chương
11 chương
134 chương
43 chương
74 chương