Hoy boy và nữ hoàng siêu quậy ai sẽ thắng
Chương 6 : Thi hành nhiệm vụ (2)
Nó liếc nhìn hắn cười đểu. Hắn nhìn nụ cười đó, tức lộn ruột (anh thừa biết đáp án nó sắp nói là gì rồi) nhưng mặt vẫn tỉnh khô không chút biểu cảm. Nó bắt đầu hắng giọng công bố: -Đáp án chính là một phát dép vào mặt cực kì ngoạn mục Nó vừa nói xong thì tất cả mọi người há hốc mồm. 1s ...2s ...3s ... 4s "há há" "hí hố" "hí hí" -một tràng cười to tướng đủ các điệu cười nổi lên (em cũng buồn cười lắm, mong anh thứ lỗi). Hắn ngượng chín cả mặt, chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống (hu hu, tội nghiệp anh quá. Ủa, mình vừa mới góp vui mà? A...a sorry anh! Em không cố ý, lần sau em không thế nữa, nhưng lần sau nữa thì em không chắc). Hắn nhìn nó đang ra sức cười mà tức bầm gan tím ruột. "Grừ, dám làm tôi bẽ mặt. Tôi nhất định sẽ trả thù!". Sau khi có hiệu lệnh, hắn bước vào vạch xuất phát. Thầy thổi còi "tuýt" một tiếng. Và bây giờ hắn bắt đầu chạy. Chạy chạy chạy chạy và chạy. Bọn con gái thì mắt đảo ngược đảo xuôi theo hướng hắn chạy. Bọn con trai thì như bị thôi miên hết một lượt, hoa mắt chóng mặt, nhìn phát ngán, lục tục kéo nhau vào lớp. Hắn vừa chạy được vài vòng thì chuông vào học reo lên. Hắn vẫn phải tiếp tục chạy, vừa chạy vừa lầm bầm chửi rủa: "Mẹ kiếp, ta mà biết đứa nào có liên quan đến chuyện này thì nhất định ta sẽ vặt lông, rút xương nó!". Thầy thể dục thấy miệng hắn cứ lầm bầm, còn tưởng não hắn có vấn đề: "Lạ thật, sao vừa chạy lại vừa nói chuyện một mình vậy? Không lẽ chạy bộ ảnh hưởng đến thần kinh? Không khéo Ken bị chập mạch cũng nên (Hic, đúng là thầy dốt Sinh, chẳng biết cái quái gì cả) Chạy thêm vài vòng nữa hắn mệt quá uể oải ngồi vào ghế. Chợt thầy đến :
-Vừa nãy em nói chuyện với ai vậy?
-Ủa, em có nói với ai đâu? -hắn tỉnh bơ đáp lại (chính xác là éo có ai để nói)
-Thế sao miệng em cứ chuyển động không ngừng vậy? Không lẽ em đang cảm ơn thầy đã tạo cơ hội cho em học môn mình yêu thích sao?
-Hả, ai nói em thích học thể dục chứ ...ứ ...ứ -hắn hét -Ủa, mà cũng đúng, em thích học thể dục. Nhưng em không thích chạy bộ, he he -hắn vừa cười vừa gãi đầu gãi tai (thế mới biết anh này ở không sạch đầu bẩn nên mới gãi)
-Thế hả? Nếu em ghét chạy bộ như vậy để thầy giúp em thích nó nhé?
-Thật ạ? Thầy chỉ cho em đi
-À, thày sẽ ...he he (cười gian thật) tăng số lượng vòng chạy của em từ 50 lên 75 lần. Như thế em sẽ chay quen và thích nó -thầy nhấn mạnh chứ "thích "
-Á, không thầy ơi, thầy đừng tăng, em đã ghét thì chớ thầy lại còn tăng thì làm sao em thích được ạ?
-Không nói nhiều, đó là biện pháp tốt dành cho những người ghét chạy bộ
-Á, huhu thầy ơi, thầy xinh gái, à quên, thầy xinh trai, thầy giảm cho em đi
-Cậu vừa nói gì, nhắc lại xem nào? -thầy gằn từng chữ một
Hắn thầm nghĩ: "Xinh trai không được thì chắc xinh đẹp, xinh xắn cũng chẳng được, hay là ...". Suy nghĩ xong, hắn liền xổ ra một tràng:
-Dạ, em nói thầy xinh tươi như con đười ươi ạ! -hắn nhìn thầy đầy tự hào nói mà không biết mình vừa làm điều dại dột xong
Vừa dứt câu, học sinh tứ phía đã cười ầm lên. Ông thầy cầm que hét lớn
-Cậu dám chọc tôi hả? Chạy đủ 100 vòng cho tôi! Nhanh và ngay bây giờ -ông thầy nói xong, mắt nổi lửa, quai hàm bạnh ra
Ôi trời, lần này thì hot boy nhà ta đi đời rồi! lúc này hắn mới biết mình vừa nói một câu rất dại. Phen này tiêu rồi! Không trốn nổi đâu. Hắn thầm than thân trách phận (than cái mồm, trách ông trời sao để hắn dốt văn rồi ăn nói như là chọc tức người ta), ủ rũ bước vào vạch xuất phát. 1 tiếng còi "tuýt" nổi lên, nhưng chưa gì hắn đã chạy rồi (lí do là thầy tức quá nên thổi rõ to khiến anh ấy phải bịt tai chạy trước để tránh thủng màng nhĩ). Vừa chạy hắn vừa ngẫm: "Hóa ra mình cũng có khiếu làm thơ đấy chứ! So sánh hay quá còn gì!" (ôi giời ông ơi, đó không phải là làm thơ mà là nói móc người khác. Đúng là dốt vẫn hoàn dốt!!! Ông này bị ATSM rồi, đi chỉnh lại não đi!). Đang há mồm cười sằng sặc mãn nguyện vì mới phát hiện ra "năng khiếu" của mình thì "rầm", hắn lăn quay ra đất, hoa mắt chóng mặt, sao bay đầy đầu. Hắn ...đâm ...vào ...thầy ...thể dục.
-Cậu chạy cái kiểu gì vậy hả? Miệng cười sằng sặc như thằng điên vừa trốn viện (và như thằng tự kỉ nữa), mắt cứ để đi đâu ấy. Không lẽ ...-thầy nhìn hắn bằng cặp mắt nghi hoặc
-Dạ, không lẽ gì ạ?
-Chạy bộ thích thế sao?
-Dạ, chán ngắt ấy chứ! -hắn hét
-Thế sao em cười nhiều vậy? Hay là dây thần kinh có vấn đề? *_*
-Em chẳng sao cả, mà em vui một chút thì đã sao chứ? Không lẽ em phải khóc sao?
-Thế à, Vậy em cứ tiếp tục vui đi nhé! Thầy ủng hộ -thầy nói rồi vào căng tin ngồi chơi xơi nước. Hắn lắc đầu, thở dài ngán ngẩm. Một lúc sau thì chuông ra chơi vang lên, nó và Sarah chạy ào ra sân coi kẻ thù ra sao (mấy chị này "tốt bụng" ghê nhỉ?). Nó chạy ra chỗ hắn, cười đểu bảo:
-Sao rồi, chạy bộ có tốt không? Tim đã đau chưa? Có cần vào bệnh viện không?
Hắn vừa uống được ngụm nước, chưa kịp đưa chai xuống thì "phụt". Hắn sặc nước rồi "khụ khụ". Ho xong, hắn ngước mắt lên nhìn khuôn mặt rất chi là ngây thơ như con đơ vô (số) tội của nó rồi cất giọng mỉa mai:
-Cảm ơn cô đã hỏi thăm, tôi rất bình thường. Mà tôi nghĩ nếu có ai đó cần vào bệnh viện thì người đó không phải là tôi
-Vậy theo anh người đó là ai? Đừng có nói là tôi bởi vì tôi rất bình thường, ai bảo tôi vào bệnh viện thì người đó là cờ hó
-Tôi đâu dám bảo cô, tôi bảo con cờ hó đang cắn càn rồi sủa linh tinh trước mặt tôi cần vào bệnh viện tâm thần dành cho thú nuôi để điều trị kẻo thành chó dại thì chỉ tội cho mấy người bị nó cắn thôi (hic, anh này chơi thâm quá)
-Grừ ...anh (nó nhanh chóng lấy lại bình tĩnh) Vậy hả? Vậy anh cứ tiếp tục nghe nó sủa đi, vì anh hiểu ngôn ngữ của họ hàng cờ hó mà (chị này cũng thâm không kém)
Nói xong nó bỏ đi. Cả hai người đều thấy vừa tức vừa mắc cười (thần giao cách cảm ghê nhỉ?) . Một lúc sau, hắn lại bước vào vạch xuất phát và chạy. Chạy chạy chạy và chạy cho đến hết cả tuần đó mới xong 100 vòng. Và mỗi lần hắn chạy, luôn có hai ánh mắt đối nghịch nhau dõi theo ...
Hết chương này sẽ chuyển sang một chương hoàn toàn mới, sẽ là hot boy phục thù và có cả 1 cuộc đấu trí giữa hai người, mọi người nhớ ủng hộ và like thật nhìu nhé ^_^
Truyện khác cùng thể loại
47 chương
30 chương
24 chương