Translator: Nguyetmai
"Đừng động đậy!" Trì Nguyên Dã tức giận trừng mắt nhìn Điềm Tâm, hơi thở ấm ấp phả vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
"Cậu thả tôi xuống, tôi tự đi!"
"Cô bị thương!" Giọng nói bị đè thấp của Trì Nguyên Dã đặc biệt quyến rũ.
"Tôi bị xước tay, liên quan gì đến chân chứ? Cậu thả tôi xuống…Tôi tự đi được." Điềm Tâm xấu hổ nói.
Xung quanh đều là bạn học, Trì Nguyên Dã cứ tự nhiên bế mình như vậy, mà tất cả mọi người đều đang nhìn mình chằm chằm nữa…
"Không được! Tôi phải bế cô, nhỡ lát nữa cô tay chân vụng về va phải chân thì cuối cùng vẫn là tôi phải chịu tội thôi. Sao thế? Cậu đây bế cô là vinh hạnh của cô. Sao cô lại như kiểu không muốn thế?" Trì Nguyên Dã càng nói khuôn mặt càng u ám, trừng đôi mắt hung ác nham hiểm nhìn Điềm Tâm.
… Trở mặt còn nhanh hơn lật sách.
Điềm Tâm vùi thẳng khuôn mặt nhỏ vào lồng ngực cậu, nhắm mắt không để ý ánh mắt của người xung quanh nữa.
Xấu hổ chết mất. Advertisement / Quảng cáo
Cảm nhận được cái đầu nhỏ của Điềm Tâm sát vào ngực mình, cánh tay đang bế cô của Trì Nguyên Dã thêm vài phần sức, sải bước vững vàng về phía trước.
Cậu rất khó chịu, liếc xéo mấy người đang nhìn mình: "Nhìn cái gì? Cút hết cho tôi!"
Cậu và con nhóc tiểu học không phải là con khỉ, nhìn chằm chằm họ làm gì?
Người xung quanh vội vàng nhìn chỗ khác. Không dám nhìn nhiều hơn nữa.
Kim Thánh Dạ lặng lẽ nhìn Trì Nguyên Dã bế Điềm Tâm rời đi, đáy mắt thoáng qua vẻ cô đơn.
"Anh, anh nhìn này." Kim Thất Tịch như phát hiện đại lục mới chỉ vào chỗ vừa rồi tay Điềm Tâm đập vào.
Trong đống cát mịn hơi lộ ra chút màu xanh, Thất Tịch ngồi xổm xuống gạt cát xung quanh ra, một cục đá bất ngờ hiện ra trước mắt.
"Đang yên đang lành sao lại có cục đá được?" Kim Thất Tịch lầm bầm nói.
Kim Thánh Dạ nghe vậy, lập tức như hiểu chuyện gì, kéo tay em gái mình: "Em đứng sang bên cạnh trước, cẩn thận quẹt vào." Advertisement / Quảng cáo
Sao đó cậu dùng chân dò xét cát ở khu vực Điềm Tâm phụ trách.
Không thử dò xét thì không biết, dò xét một chút thì phát hiện rõ ràng dưới lớp cát giấu rất nhiều cục đá lớn nhỏ không đều, nhưng đều có chung một điểm, mỗi góc đều rất sắc.
Những cục đá sắc này bị chia ra chôn ở chỗ này, dù người nào đi chân trần đánh bóng chuyền ở chỗ này, một khi không cẩn thận giẫm phải cục đá bất kỳ thì sẽ vô cùng đau đớn.
Có lẽ vừa rồi Điềm Tâm không cẩn thận nên chạm phải đầu cục đá kia.
Kim Thánh Dạ ném cục đá kia về lại bãi cát, trong mắt tràn ngập lạnh lùng.
Sau đó đi tới vị trí vừa nãy của Kim Thất Tịch, cũng phát hiện ra rất nhiều cục đá.
"Anh, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì thế." Kim Thất Dạ nghệch mặt ra, thở phì phì giậm chân: "Resort quái gì chứ? Quá xấu xa, sau này em không tới đây nữa!"
"Không liên quan đến resort." Kim Thánh Dạ từ tốn đứng dậy, lúc này khuôn mặt đẹp trai trở nên âm trầm, đáy mắt như có băng, giọng cũng lạnh lùng hơn: "E là có người cố ý sắp đặt. Muốn làm em và Điềm Tâm bị thương. Nửa tiếng trước Nguyên Dã bao phần đất này, có nhân viên chuyên môn tới dọn dẹp, thừa dịp chôn mấy cục đá này. Nguyên Dã thuận tay trái, nên chắc chắn em hoặc Điềm Tâm sẽ chọn bên phải. Vì thế toàn bộ nửa sân bên phải đều bị chôn mấy cục đá này."
Kim Thất Tịch nghe xong thì sững sờ, một lúc sau mới kịp phản ứng, tức đến nhảy lên, căm giận nói: "Chắc chắn là Tô Khả Nhi rồi! Em đánh cược chắc chắn là cô ta!"
Truyện khác cùng thể loại
2 chương
47 chương
34 chương
7 chương
998 chương
10 chương
67 chương