Editor: Nguyetmai Điềm Tâm thề rằng đời này mình chưa từng chạy nhanh đến vậy. Chạy đến mức búi tóc đuôi ngựa bị bung ra, mái tóc mềm mại dính vào cổ. Chạy đến mức chiếc váy xộc xệch như sắp rơi xuống. Điềm Tâm không dám thả lỏng, cố gắng xách váy chạy. Cứ chạy mãi, đầu cô dần lơ mơ, chân cũng không thể bước đi được nữa. Sắp rồi, sắp tới nơi có đông người rồi. Điềm Tâm thở hồng hộc, không biết là mồ hôi, hay là nước mắt mà mắt cô bỗng mông lung mờ mịt. Đột nhiên, cô bị thứ gì đó làm trượt chân, cả người đổ nhào về phía trước… … Thời gian như bị dừng lại hai giây. Cô không bị ngã xuống đất đầy đau đớn như tưởng tượng, mà giống như… đã ngã vào một lồng ngực ấm áp? Là ai? Điềm Tâm cố gắng ngước mắt lên, ánh mặt trời màu cam nhạt chiếu xuống, phác họa dáng vẻ của chàng trai ở trước mặt. "Điềm Tâm, em sao vậy?" Kim Thánh Dạ hơi kinh ngạc cụp mắt nhìn dáng vẻ thảm hại của Điềm Tâm. Trên gương mặt tuấn tú luôn nhẹ nhàng như mây gió bỗng có sự hoảng loạn mơ hồ. Đó là biểu cảm xưa nay chưa từng có của cậu, một con người trước giờ luôn không hề sợ hãi. Trái tim vẫn luôn thấp thỏm của Điềm Tâm rốt cuộc cũng được yên tâm, giống như một người đang bị treo lơ lửng ở vách núi bỗng có dây thừng bảo hộ, có chỗ dựa. Cô được cứu rồi… "Dạ…" "Anh đây, Điềm Tâm, em vẫn ổn chứ? Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Kim Thánh Dạ vươn ngón tay thon ra vuốt lại phần tóc mái rối bời của Điềm Tâm, giọng điệu trong trẻo toát lên vẻ hơi lo lắng. "Hu hu, có lưu manh, có lưu manh ức hiếp em!" Bởi vì vừa rồi đã khóc nên lúc này mặt Điềm Tâm rất bẩn, cô nhìn Kim Thánh Dạ với vẻ vô tội, tủi thân. Tầm mắt Kim Thánh Dạ rơi trên chiếc váy dài đi biển xốc xếch của cô, ánh mắt sa sầm xuống, cậu đi đến bên cạnh cầm một chiếc khăn tắm màu hồng khoác lên vai cho Điềm Tâm, nhỏ nhẹ trấn an: "Được rồi, đừng sợ nữa, bây giờ em đã an toàn rồi." Trên bãi biển ở xa xa, mọi người đang chia nhóm vui vẻ chơi kéo co, không một ai chú ý đến sự thảm hại của Điềm Tâm lúc này. "Lạc Điềm Tâm, cậu bị sao vậy?" Một giọng nói giả dối truyền tới, Điềm Tâm quay đầu lại, nhìn thấy một đám học sinh và Tô Khả Nhi. Tô Khả Nhi đang mặc bikini, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng lụa màu xanh da trời, vô cùng gợi cảm. Cô ta có vẻ rất quan tâm tới dáng vẻ của Điềm Tâm, vội vàng tiến lại gần, nhìn Điềm Tâm từ trên xuống dưới: "Trời ơi, Lạc Điềm Tâm, dáng vẻ này của cậu, chắc không phải là bị người ta…" Tô Khả Nhi muốn nói lại thôi, nhưng ý tứ cũng đã đủ rõ ràng rồi. Bàn tay của Kim Thánh Dạ đang cầm khăn tay lau mặt cho Điềm Tâm dừng lại, đôi môi mỏng hơi nhếch lên, ánh mắt phức tạp. Câu nói vừa rồi của Tô Khả Nhi vừa được thốt ra, đám nữ sinh lập tức xôn xao. "Trời ơi, không phải chứ? Lạc Điềm Tâm bị người ta cường bạo sao?" "Thật đáng sợ! Trị an của làng du lịch kém như vậy sao?" "Lạc Điềm Tâm thật đáng thương, sự trong sạch cứ vậy mà bị hủy hoại." "Thật đáng sợ, sau này mình nhất định sẽ không đi lại một mình nữa, mình muốn đi với bọn cậu!" Mấy người này nhỏ giọng xì xào bàn tán, nhưng Điềm Tâm lại nghe thấy rất rõ. Nói đùa hoang đường gì vậy? Cô không hề bị… bị cái đó mà. "Không phải, quả thật vừa rồi mình đã gặp phải ba tên lưu manh, nhưng mình đã trốn thoát được khỏi tay bọn chúng, thật đó! Mình không hề bị, không hề…" Điềm Tâm giậm chân, không nói ra được. Giống như bỗng nhớ ra gì đó, cô kéo tay Kim Thánh Dạ: "Dạ, anh đi theo em, vừa rồi lúc em chạy trốn, mấy tên choai choai bị ngất ở chỗ đó, anh đi theo em…" Điềm Tâm vội vàng muốn chứng minh sự trong sạch của mình. Comment (0) COMMENT FIRST Rate this chapter Vote with Power Stone Chapter 80: Chương 80: Lên bản tin Translator: Nguyetmai  Editor: Nguyetmai Kim Thánh Dạ không hề giằng ra, để mặc Điềm Tâm kéo tay mình đi về phía mà cô vừa gặp phải mấy tên lưu manh. Khóe môi Tô Khả Nhi nhếch lên đầy đắc ý, cũng cất bước đi theo. Mấy bạn học hóng hớt còn lại cũng không ngoại lệ, tất cả đều đi theo. "Chính là chỗ đó…" Điềm Tâm chỉ vào bãi cát cách đó không xa, ngay sau đó, cô bỗng đứng ngây ra. Người đâu rồi? Mấy tên lưu manh hòng xâm phạm lúc nãy cô đâu rồi? Trên bãi cát trống không, nào có ai chứ? Điềm Tâm lập tức cuống cuồng, cô giãy ra khỏi tay Kim Thánh Dạ ra, miệng vẫn luôn lẩm bẩm: "Sao có thể chứ, sao có thể chứ…" Rõ ràng vừa rồi còn ở đây mà! "Lạc Điềm Tâm, bọn mình hiểu tâm trạng lúc này của cậu, nhưng cậu vẫn nên chấp nhận hiện thực đi, ở đây làm gì có ai chứ?" Khóe miệng Tô Khả Nhi cong lên. "Đủ rồi, mấy người biến đi cho khuất mắt bọn tôi, ngay và luôn!" Kim Thánh Dạ thu lại vẻ dịu dàng trước kia, khuôn mặt trung tính tuấn tú lúc này hiện lên mây đen dày đặc. Khóe miệng cậu nhếch lên nụ cười lạnh lùng, tàn nhẫn, nhìn đám Tô Khả Nhi với vẻ lạnh lẽo. Tô Khả Nhi nhún vai, làm ra vẻ chẳng sao hết. Mấy nữ sinh chỉ trỏ Điềm Tâm, vừa đi vừa bàn tán xôn xao. Điềm Tâm mệt mỏi đứng ở đó, một cơn gió thổi qua, thổi lên sự mờ mịt trong mắt cô. "Điềm Tâm…" Kim Thánh Dạ đau lòng khi nhìn thấy dáng vẻ này của cô, lặng lẽ giơ tay ra vuốt mái tóc Điềm Tâm. "Em thật sự không bị gì hết, thật đó." Điềm Tâm ra sức lắc đầu. Bị người ta hiểu nhầm như vậy, Điềm Tâm sắp buồn bực đến chết rồi! "Ừ, anh tin em mà." Giọng nói mềm mại theo cơn gió mát chậm rãi rơi vào tai Điềm Tâm. "Thật sao?" Kim Thánh Dạ khẽ cười, sờ đầu Điềm Tâm: "Lời của Điềm Tâm, anh đều tin hết. Đừng nghĩ nhiều quá, không có chính là không có, em không cần chứng minh cho bất kỳ ai xem hết." Điềm Tâm thở phào, trong ngực dâng lên sự ấm áp, cô cúi đầu sửa sang lại trang phục trên người: "Anh nói không sai, em quan tâm bọn họ nghĩ như thế nào làm gì chứ? Tức chết đi được, hôm nay thật là xui xẻo." "Đang yên đang lành, em chạy tới đây một mình làm gì?" "Em đi theo biển hướng dẫn, chắc là có ai đó khó chịu khi nhìn thấy em nên cố tình muốn hại em, đừng để em bắt được cô ta." Điềm Tâm nghiến răng. Cô nghĩ tới nghĩ lui, người hại cô ngoài Tô Khả Nhi ra thì không thể nào còn ai khác! Thế mà vừa rồi Tô Khả Nhi còn làm ra vẻ "quan tâm" tới cô, rõ ràng kẻ cầm đầu ở ngay trước mắt nhưng Điềm Tâm lại không có chứng cứ và cách nào hết. Kim Thánh Dạ suy tư sờ chiếc cằm sáng loáng của mình: "Dù thế nào thì chúng ta cứ về khách sạn trước đã, chờ em thay quần áo xong rồi chúng ta cùng tới phòng giám sát xem thử." Điềm Tâm gật đầu, sánh bước đi cùng Kim Thánh Dạ. Trên đường đi, Điềm Tâm kể lại cho Kim Thánh Dạ tình cảnh hết hồn vừa rồi, cả đoạn đường, cậu chỉ cười nhẹ lắng nghe. Đại sảnh của khách sạn. Điềm Tâm đi vào theo cửa xoay, đại sảnh vốn đang ngập tiếng cười đùa lập tức lặng ngắt như tờ. Ánh mắt của mọi người nhìn chằm chằm vào Điềm Tâm. Ánh mắt ấy như thế nào nhỉ? Có thông cảm, có hả hê, có giễu cợt… Kim Thất Tịch chạy đến, dè chừng kéo tay áo Điềm Tâm: "Điềm, Điềm Tâm, cậu vẫn ổn chứ?" "Tớ làm sao cơ?" Điềm Tâm không hiểu hỏi lại. Kim Thất Tịch lấy điện thoại ra, trên điện thoại là tin tức hot. Tiêu đề viết: Xảy ra thảm án thiếu nữ bị cưỡng hiếp tập thể tại resort năm sao trong nước. Trên đó đăng ảnh của Điềm Tâm.