Editor: Nguyetmai
Trì Nguyên Dã lười biếng nhìn một lượt những cửa hàng ở xung quanh, hờ hững nói: "Tôi chỉ không muốn khiến người khác tưởng là tôi đi ra ngoài cùng ăn mày mà thôi."
Ăn mày?
Cô giống ăn mày ở đâu chứ?
Điềm Tâm phồng má, cô đã biết tên ác ma này "miệng chó không mọc được ngà voi" mà!
Cô ngoài cười nhưng trong không cười tiến lên nghênh đón: "Vậy thì cậu cả Trì à, cậu cảm thấy tôi mặc gì thì mới không giống ăn mày? Bây giờ trên người tôi đang mặc đồ của cậu đó!"
Trì Nguyên Dã làm lơ, hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến Điềm Tâm. Cậu dừng lại trước một cửa hàng thời trang dành cho thiếu nữ, đôi mắt liếc nhìn một vòng, bàn tay nhanh chóng đảo qua tủ kính quần áo như đang chỉ điểm giang sơn: "Cái này, này, cái này, cái này, cái này… Thật là phiền phức, tôi thấy mấy bộ này cũng không tồi, không thì tôi mua hết cho cô từ từ chọn nhé?"
Trì Nguyên Dã nói rồi quay sang nhìn Điềm Tâm vô cùng chăm chú, trên mặt không hề có vẻ gì là đang nói đùa.
Miệng Điềm Tâm hơi há hốc ra, không thốt lên lời nào.
Có cần hoành tráng như vậy không? Đây chính là cảm giác ôm chân đại gia đó hay sao?
Chờ đã, ai nói cô muốn ôm chân Trì Nguyên Dã?
Điềm Tâm quay đầu bước đi, cười ha hả đáp: "Không cần đâu, quần áo của tôi ở nhà còn rất nhiều, về nhà thay bộ khác là được…"
Chưa đi được hai bước thì cô đã bị Trì Nguyên Dã tóm cổ áo, lôi xồng xộc vào trong cửa hàng. Cậu ra lệnh cho mấy nhân viên bán hàng bằng giọng điệu chảnh chọe: "Mấy người mang tất cả trang phục mùa thu mới nhất lên đây cho cô ấy thử."
Đám nhân viên bán hàng cũng kinh ngạc đến ngây người, sau đó vội vàng gật đầu, cúi người trả lời: "Vâng, vâng, xin cậu chờ một lát."
Nói xong, bọn họ lập tức tản ra, vội vàng đi tìm loại quần áo mà Điềm Tâm có thể mặc được.
"Này, Trì Nguyên Dã…" Điềm Tâm thật sự không muốn nợ ân tình của người khác, cô bĩu môi, đang định lên tiếng thì một lá bài Tarot bỗng giáng từ trên trời xuống.
Điềm Tâm sửng sốt, ngây ngốc cầm lấy lá bài mà nhìn Trì Nguyên Dã: "Làm gì đấy? Bây giờ cậu lại muốn tôi làm gì?"
"Ngậm miệng của cô lại, còn dám nói nhảm thêm câu nào nữa là cô chết chắc đó." Trì Nguyên Dã nói rồi duỗi ngón tay ra đóng miệng Điềm Tâm lại.
"…" Điềm Tâm cạn lời, nhưng vẫn ngoan ngoãn cầm lấy lá bài về rồi ngậm miệng lại.
Không nói thì không nói, không cần làm chân chạy cho tên thối tha này mà vẫn lấy được một lá bài, tội gì mà không làm?
Nửa tiếng sau đó, Điềm Tâm đã thay không dưới mười bộ quần áo, thay đến mức tay cô sắp rút gân rồi. Cuối cùng, cô chọn được một bộ váy màu tím, phối với một chiếc áo choàng ngắn kẻ caro đen đỏ mặc ở bên ngoài, rất có cảm giác học đường, khi mặc trên người Điềm Tâm lại càng thêm vẻ đáng yêu.
Trì Nguyên Dã hài lòng vỗ đầu Điềm Tâm: "Cuối cùng cũng giống con người rồi."
Đậu xanh, cậu có ý gì đấy? Cô không giống con người hồi nào hả?
"Mang tất cả các bộ cô ấy vừa thử đến sơn trang Đế Quốc." Quẹt thẻ đen xong, Trì Nguyên Dã dặn dò mấy nhân viên bán hàng.
"Vậy có cần gói chung bộ mà cô ấy vừa thay ra không ạ?"
"Vứt hết đi cho tôi!" Đồ đã thay rồi thì chính là quần áo cũ, quần áo cũ chính là rác rưởi, nếu đã là rác rưởi thì còn gói lại làm gì?
"Vâng, cậu Trì, chúng tôi biết rồi."
"Cô à, cô là bạn gái của cậu Trì sao? Thật là hạnh phúc." Một nhân viên bán hàng đứng cạnh Điềm Tâm vừa gói đồ vừa nhìn Điềm Tâm với vẻ hâm mộ mà hóng hớt.
Lưng Điềm Tâm bỗng cứng lại, bạn gái?
Nói đùa gì đấy!
"Tôi không phải đâu, cô đừng hiểu lầm." Điềm Tâm vội vàng phủ nhận.
Thấy dáng vẻ vội vàng chối bỏ của Điềm Tâm, gương mặt tuấn tú góc cạnh của Trì Nguyên Dã hiện lên vẻ hơi khó chịu.
Truyện khác cùng thể loại
2 chương
47 chương
34 chương
7 chương
998 chương
10 chương
67 chương