Editor: Nguyetmai Đúng rồi, hội học sinh... Rốt cuộc thì hội học sinh thần bí kia sẽ như thế nào? Điềm Tâm đi theo Kim Thánh Dạ. Cô nhìn cậu đẩy cánh cửa lộng lẫy xa hoa ra. Dường như có một luồng ánh sáng chiếu thẳng vào mặt, Điềm Tâm giơ tay lên che trước mắt theo phản xạ. Cô cẩn thận nhìn xung quanh, rồi lập tức ngẩn người. Toàn bộ tòa nhà rộng lớn này được xây dựng bằng chất liệu thủy tinh đặc biệt. Nhìn từ xa bên ngoài, trông nó như một viên bảo thạch óng ánh chói mắt. Ánh mặt trời rọi qua lớp cửa kính sát đất to lớn từ bốn phương tám hướng, vô cùng ấm áp. Bên trong tòa nhà giống hệt cấu trúc của những tòa lâu đài châu Âu, những bức tranh sơn dầu rực rỡ nhiều màu, dưới sàn trải thảm màu đỏ gạch. Ở cách đó không xa còn có một cái lò sưởi. Bởi vì tòa nhà quá rộng lớn, Điềm Tâm đứng ở cửa ra vào nhưng vẫn phải phóng tầm mắt nhìn quanh mới thấy hết. Tòa nhà của hội học sinh tổng cộng được chia ra làm bốn tầng. Tầng một là nơi để mọi người cùng nhau trò chuyện, giao lưu. Tầng hai là phòng họp. Tầng ba là văn phòng riêng của hội trưởng hội học sinh. Còn tầng bốn... Đó là một nơi bí ẩn. Không ai biết tầng bốn của tòa nhà là nơi thế nào. Mọi người chỉ biết trường cấm tất cả học sinh ra vào khu vực đó. Lúc này, ngay chính giữa tầng một, có hai nữ sinh đang ngồi nhàn nhã uống trà trên chiếc sofa rộng rãi mang phong cách châu Âu. Kim Thánh Dạ dắt Điềm Tâm đi qua đấy, giọng nói lành lạnh vang khắp đại sảnh: "Tuyết Nhan, Thất Tịch, đây là thành viên mới của hội chúng ta." "Điềm Tâm, đây là Tô Tuyết Nhan." Kim Thánh Dạ chỉ vào một cô gái mặt mày lạnh lùng trong số đó, giới thiệu với cô. Sau đó, cậu chỉ sang cô gái đáng yêu đang ăn khoai tây chiên còn lại: "Còn đây là Kim Thất Tịch, em gái mình." Em gái? Em gái ruột sao? Kim Thánh Dạ còn có một cô em gái... Điềm Tâm hơi kinh ngạc. Cô điều chỉnh lại nét mặt rồi lên tiếng định chào hỏi: "Xin chào mọi người. Mình là..." Cô còn chưa nói hết câu, Kim Thất Tịch đã nhảy dựng lên. Cô ấy chớp đôi mắt to tròn, ôm lấy tay Điềm Tâm: "Cậu là Lạc Điềm Tâm đúng không? Mình đã nghe anh trai kể về cậu rồi." Toát mồ hôi! Thế này có hơi nhiệt tình quá thì phải?! Điềm Tâm cười giả lả: "Vậy… vậy sao?" "Ừ." Kim Thất Tịch nói rồi cho một miếng khoai tây chiên vào miệng: "Mình có thể nhờ cậu một việc được không?" Vừa mới gặp thì có thể nhờ cô việc gì được chứ? Điềm Tâm chớp mắt, sảng khoái nói: "Được chứ, cậu muốn nhờ mình việc gì?" "Cậu có thể làm chị dâu tương lai của mình được không?" Kim Thất Tịch hỏi vô cùng nghiêm túc. Điềm Tâm như bị sét đánh, lắp ba lắp bắp hỏi: "Cậu... cậu đang nói gì cơ?" Kim Thánh Dạ bó tay kéo cổ áo Kim Thất Tịch, đẩy cô ấy ngồi xuống sofa, rồi cậu quay sang nhìn Điềm Tâm, cười thản nhiên: "Điềm Tâm, em không cần phải để ý đến con bé đâu." "Chỉ cần thấy cô gái nào hợp mắt là cô ấy lại đề nghị đối phương làm chị dâu của mình, chuyên gia hại anh trai đấy." Tô Tuyết Nhan nhấp một ngụm trà, bất đắc dĩ nhún vai nhìn Điềm Tâm. Khóe miệng Điềm Tâm khẽ giật: "Thì ra là vậy..." Vậy tức là cô vừa mắt Kim Thất Tịch phải không? Cô có nên vui vì điều này không? "Hừ, anh! Anh làm em đau đấy!" Kim Thất Tịch chu môi, chỉnh lại bộ đồng phục học sinh của mình, dáng vẻ chỉ tiếc không thể mài sắt thành thép. Cô vỗ vai Kim Thánh Dạ: "Em cũng chỉ muốn tốt cho anh thôi mà. Tại sao lúc nào đầu óc anh cũng chậm chạp như thế chứ?" "Vậy anh chân thành cảm ơn em." Kim Thành Dạ ngoài cười nhưng trong không cười, véo mặt cô em gái mình: "Em đừng đi khắp nơi gây phiền phức rồi bắt anh phải giải quyết hậu quả là tốt lắm rồi."